19501
Trong bệnh viện hoàng gia.
Một ca phẫu thuật tim khẩn cấp diễn ra trong đúng 5 tiếng đồng hồ và người đích thân thực hiện ca phẫu thuật là Chiến Tây Dương. Sau 5 tiếng, anh mở cửa phòng phẫu thuật, khuôn mặt trầm trọng hướng về người anh họ đang đứng bên ngoài.
“Sao rồi?” Tịch Phong Hàn hỏi.
。
“Ca phẫu thuật vô cùng thành công.” Chiến Tây Dương gật gật đầu, dù gì đây cũng là một ca phẫu thuật lớn, vẫn cần quan sát biểu hiện và hồi phục sau phẫu thuật.?”
Tịch Phong Hàn thở phào nhẹ nhõm, nói “Bệnh của cậu phát hiện ra từ khi nào vậy? Sao em chưa bao giờ nói với bọn anh?”
“Ông ấy tuổi cũng cao rồi, có rất nhiều bệnh không có triệu chứng gì, nói đến là đến thôi.”Chiến Tây Dương nói xong, nhìn Tịch Phong Hàn, “Anh à, anh nên chuẩn bị đi, e là ba em sắp phải nghỉ hưu rồi.”
Sắc mặt của Tịch Phong Hàn cũng trở nên khó coi, “Bệnh của cậu thật sự nghiêm trọng đến vậy sao?”
“Bệnh tim của ông ấy không thể chịu được áp lực lớn nữa, ông ấy bây giờ không thể tiếp tục làm việc. Anh à, xin anh hãy thay thế ông ấy! Em vẫn muốn ông ấy sống thêm vài năm nữa.” Ánh mắt Chiến Tây Dương tha thiết cầu xin Tịch Phong Hàn.
Tịch Phong Hàn thận trọng gật đầu: “Được, vậy anh sẽ bắt đầu chuẩn bị, nhanh nhất trong vòng 1 tháng sẽ thay thế công việc của cậu.””
Chiến Tây Dương cảm kích nhìn anh: “Anh, cảm ơn anh đã gánh vác trách nhiệm mà em không thể làm, không có an hem biết phải làm sao đây?”
Tịch Phong Hàn cười khổ sở: “Nếu cậu có thể tiếp nhận công việc của phụ thân cậu thì tốt, tôi cũng muốn được thảnh thơi!”
“Em không thuộc tuýp người làm việc này, hơn nữa anh nhất định sẽ làm tốt hơn em.” Chiến Tây Dương nhếch miệng cười nhưng nụ cười có chút ưu tư.
“Việc này nhất định phải bảo mật! Anh à, anh cũng phải cẩn thận. Trước khi anh kế nhiệm, anh tuyệt đối không được làm bất kỳ việc gì. Anh cũng biết trước đây khi cha em tiếp nhận cũng đã xảy ra một việc vô cùng nguy hiểm”. Chiến Tây Dương nhắc nhở.
Tịch Phong Hàn gật gật đầu: “Tôi sẽ chú ý.”
Chiến Tây Dương cười vỗ vỗ vào vai anh ta: “Về đi ngủ đi, ở đây có em rồi!”
Tịch Phong Hàn biết bây giờ anh cần phải nghỉ ngơi bởi ngày mai còn rất nhiều việc đang chờ anh giải quyết.
Ca phẫu thuật của tổng thống được bảo mật nhưng trong cuộc họp chính trị của quốc gia thì ngày mai sẽ long trọng cử hành một sự kiện lớn, đó chính là dìu dắt tổng thống nhiệm kỳ mới thượng vị.
Một tháng nữa, quốc gia này sẽ thay một vị lạnh đạo mới.
Vậy nhưng lúc này quốc gia đó vẫn vô cùng yên ổn sung túc.
Trong quán cafe.
Buổi chiều, Tiểu Liễu đang dọn dẹp ở quầy bỗng nhiên nghe thấy giọng của đồng nghiệp cất lên: “Chào buổi chiều, hoan nghênh quý khách!”
Tiểu Liễu vội ngẩng đầu lên, giờ đây mỗi vị khách đến quán cô đều có một sự ngóng đợi bởi vì cô đang chờ một người, cô chờ mấy ngày rồi nhưng người đó vẫn không đến.
Cô có dự cảm rằng người đó sẽ không đến nữa, sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa.
Thế nhưng khi cô nhìn thấy một cô gái bước vào liền không khỏi kinh ngạc, cô vội vã đi ra, giật lấy menu trên tay nhân viên phục vụ đi theo sau cô gái đó.
Chỉ thấy cô gái đó có mái tóc ngắn vô cùng diễm lệ nhưng trên người lại toát ra một vẻ lạnh lùng gai góc.
Lúc này có một góc vô cùng yên tĩnh, người con gái đó chọn ngay chỗ này ngồi xuống, quay đầu rồi cười mỉa mai cô gái đi phía sau: “Xem ra công việc này cô làm cũng quen tay lắm nhỉ? Trông cũng giống em gái café đấy!”
“Cô đến đây làm gì?” Tiểu Liễu thấp giọng hỏi.
“Tôi theo ý của cha nuôi đến để thông báo với cô một tiếng, trước buổi chiều ngày hôm nay cô phải xin nghỉ công việc này.”
“Tại sao?”
“Tại vì mục đích thật sự của chúng ta sắp bắt đầu rồi, công việc của chúng ta không thể chờ thêm được nữa, hơn nữa…” Cô ta nho nhã làm động tác vuốt cổ: “Nhiệm vụ cuối cùng sẽ đến nhanh thôi”.
Quyển menu trên tay Tiểu Liễu tuột khỏi tay, rơi xuống đất nhưng cô kịp thời phản ứng cúi xuống nhặt lên. Vậy nhưng lúc này tiếng cười trên đầu cô phát ra: “Đáng tiếng là cô không có tư cách tham gia vụ này nữa rồi.”
Tiểu Liễu nhặt menu lên nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Cô nói sao?”
“Cha nuôi nói rồi, ngày mai cô phải rời khỏi đây, nhiệm vụ của cô đã kết thúc.”
“Không thể nào! Cô đã nói gì về tôi trước mặt cha nuôi?”
“Tôi nói với cha nuôi là cô đã nảy sinh tình cảm với Tịch Phong Hàn, không thích hợp làm nhiệm vụ này nữa. Ông ấy tin rồi, vậy nên ngày mai cô bị loại khỏi cuộc chơi.”
“Tôi chẳng hề nảy sinh tình cảm với bất cứ ai cả!”
“Ai tin chứ? Ít nhất thì cha nuôi cũng chẳng tin cô nữa đâu. Ngày mai cô phải cút khỏi đất nước này.” Nói xong, cô ta nhếch mép cười: “Cho tôi ly café đi, cô biết tôi thích vị nào mà.”
Tiểu Liễu quay người đi về quầy, cô đứng cạnh máy pha café, cả người bất động, đôi mắt trong veo cứ nhìn chằm chằm về cái máy, thất thần.
“Tiểu Liễu, cậu sao vậy?” Lan Lan đứng bên cạnh bỗng nhiên vỗ cô một cái.
Thế nhưng Tiểu Liễu lại có phản xạ phòng vệ, nắm đấm của cô trong chốc lát nắm chặt, ánh mặt sắc lạnh khiến người ta sợ hãi.
Lan Lan sợ đến mức trợn tròn mắt nhưng khi cô chưa kịp phản ứng lại thì trong phút chốc Tiểu Liễu đã quay trở về là Tiểu Liễu mà cô quen rồi, cô co tay lại nhanh nhẹn rót một tách cafe, đặt lên trên khay rồi đưa tới chỗ người bạn của mình.
“Tôi sẽ không rời khỏi đây đâu, đây là nhiệm vụ của tôi. Tôi nhất định phải ở lại tham gia!” Cô kiên định nói.
“Cô làm vậy là trái lại mệnh lệnh”. Cô gái tóc ngắn xinh đẹp bê tách café lên, tiếp tục nói: “Làm trái mệnh lệnh kết cục thảm lắm đấy, tôi nhắc cô một tiếng.
“Tôi không quan tâm.” Tiểu Liễu quay người đi thẳng về phòng giám đốc.
Khi cô gái tóc ngắn uống xong ly café thì Tiểu Liễu đã từ chức thành công, cô cởi bỏ tạp dề của quán. Cô mặc một chiếc tshirt đơn giản phối cùng chân váy bò. Đi trên phố trông chẳng khác gì một cô học sinh thanh thuần.
Thế nhưng nào ai biết đằng sau khuôn mặt thanh thuần này lại là một cô gái từ nhỏ đã được huấn luyện để trở thành sát thủ?
Cô đi theo cô gái tóc ngắn ra ngoài bước lên một chiếc xe việt dã màu đen rồi lao vút đi.
Cô gái ngồi ở tay lái phụ vứt đi thân phận trước đây của mình, cô cũng chẳng còn là Tiểu Liễu của Tịch Phong Hàn nữa. Tên thật của cô là Hoả Hoả.
Cô nhìn về phía trước, đôi mắt ở dưới tóc mái ánh lên tia sắc lạnh.
“Tại sao nhiệm vụ đột nhiên diễn ra trước kế hoạch?” Cô ngày người hướng về người bạn Phi Vũ.
“Chúng tôi cũng vừa nhận được tin thôi, tổng thống hiện tại bị bệnh sắp đứt rồi và người thay thế ông ta là Tịch Phong Hàn cũng đang chuẩn bị kế nhiệm.”
Ánh mắt Hoả Hoả nheo lại vài phút: “Nhiệm vụ tác chiến là gì?”
“Xin lỗi nhé, cái này tôi không tiết lộ cho cô được bởi bây giờ cô đã không còn là chiến hữu của bọn tôi nữa.” Phi Vũ đắc ý quay sang nhìn cô.