Truyện Không Tên Số 14

Chương 472




19472

Có lẽ, hắn có thể tìm cho cô một công việc để cô làm tạm, ít ra cô có thể thoát khỏi cuộc sống trước kia của cô, sống một cuộc sống mới, an toàn yên ổn.

“Đừng... đừng chạm vào tôi...” Đúng lúc này, hình như cô gái trên giường đang gặp ác mộng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô giẫy dụa trên gối, tựa như lúc này có một người đang đè lên người cô, hòng làm cô bị thương.

Tịch Phong Hàn lập tức vén chăn ra ngồi lên mép giường, hắn khẽ gọi cô: “Tiểu Liễu... tỉnh... tỉnh dậy...”

“Không... tôi không muốn quay về... tôi không muốn...” Nói xong, cô gái vươn tay ra khỏi chăn, vùng vẫy trong không trung.

Tịch Phong Hàn nắm lấy đôi tay hoảng loạn của cô. Lúc này, cô gái cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng, từng giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt cô, chảy dọc xuống khuôn mặt tái nhợt.

Cô mở to mắt, lập tức ngồi dậy, cánh tay mảnh khảnh bất chợt ôm lấy cổ hắn, vùi mặt vào trong lòng hắn khóc nức nở.

“Chỉ là ác mộng thôi, đừng sợ.” Tịch Phong Hàn vỗ người cô, đồng thời gỡ hai cánh tay nhỏ nhắn ra đè lại trước ngực cô: “Được rồi, ngủ tiếp đi!”

“Tôi không dám... tôi sợ lắm...”

“Cô sợ cái gì?” Tịch Phong Hàn nhíu mày hỏi, lẽ nào cô ấy từng trải qua chuyện tồi tệ nào?

“Tôi không biết... tôi quên mất rồi, nhưng tôi cứ ngủ là gặp ác mộng.” Tiểu Liễu nói xong, cô cắn môi, có chút xấu hổ khẩn cầu: “Anh có thể ngủ trên giường không?”

Đôi mắt Tịch Phong Hàn thoáng lên vẻ hoảng hốt, rõ ràng cơn ác mộng của cô liên quan đến chuyện cô bị xâm hại mà, cô lại muốn để một người đàn ông như hắn ngủ cùng cô ư? Do cô quá đơn thuần? Hay đã sinh ra sự ỷ lại thái quá với hắn.

Tịch Phong Hàn cũng không có thói quen ôm phụ nữ ngủ, hắn đành nheo mắt lại, nói bằng giọng nguy hiểm: “Cô không sợ tôi sao?”

Tiểu Liễu lắc đầu, trả lời rất rõ ràng: “Không sợ, tôi biết anh đối xử tốt với tôi.”

“Nhưng... đàn ông đều rất nguy hiểm.” Tịch Phong Hàn muốn cô thông minh hơn chút.

Thế nhưng hình như trong đầu Tiểu Liễu đã nhận định hắn không nguy hiểm, cô cắn môi khẩn cầu: “Ngủ với tôi một lát được không? Tôi không muốn gặp ác mộng nữa đâu... có anh ở bên cạnh tôi, tôi cảm thấy rất an toàn.”

Tịch Phong Hàn có chút thảng thốt, thế mà cô gái này lại nảy sinh sự ỷ lại với hắn chỉ trong một đêm. Dường như chuyện này không hay lắm, vì ngày mai hắn sẽ đưa cô đi, có lẽ sẽ đưa cô đến sống ở thành phố khác.

Thế nhưng, hắn cũng nhận ra mình không nỡ từ chối yêu cầu của cô, nhất là khi cô nhìn hắn bằng đôi mắt nai trong trẻo đó.

Đương nhiên hắn biết mình tuyệt đối sẽ không giở trò xâm phạm cô.

“Được.” Hắn đồng ý.

Chỉ thấy đôi mắt cô gái lập tức rực sáng như bầu trời đầy sao, khóe mắt cong cong, long lanh ánh nước, khiến người ta xao xuyến.

Hầu kết của Tịch Phong Hàn khẽ chuyển động, giọng nói của hắn hơi trầm khàn: “Ngủ đi!”

Cô gái nắm chặt lấy áo hắn không muốn buông, như sợ hắn không ngủ bên cạnh cô vậy.

Thấy cô từ từ nằm xuống, Tịch Phong Hàn cũng nghiêng người nằm xuống cạnh cô, đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Liễu nhìn hắn không chớp mắt, khiến Tịch Phong Hàn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.

“Nhắm mắt lại ngủ đi!” Tịch Phong Hàn thấp giọng nói.

Tiểu Liễu lập tức chớp mắt mấy cái rồi nhắm mắt lại, đồng thời nhẹ nhàng vươn tay ra vòng qua thắt lưng hắn, sau đó ôm chặt lấy eo hắn.

Khuôn mặt thanh tú trắng trẻo của cô dán chặn vào ngực hắn.

Tịch Phong Hàn nuốt nước bọt, với tư thế ngủ như này, hắn nghĩ, tối nay hắn không cần ngủ nữa rồi.

Mái tóc đen tuyền của cô chạm vào mi mắt hắn, còn cơ thể nhỏ bé của cô lại dán chặt vào người hắn, lúc này, rõ ràng trông cô có vẻ không có chút nhục cảm nào, lại khiến hắn cảm nhận được sự mềm mại quá đỗi.

Tịch Phong Hàn bất đắc dĩ mà nghĩ, lúc này, hắn cũng chỉ có thể trở thành gối ôm của cô thôi.

Cô gái mặc áo sơ mi và quần lót của hắn, vỗn dĩ chuyện này đã rất mờ ám rồi, mà bây giờ, cô còn chui vào trong lòng hắn, khiến hắn không thể không tưởng tưởng xa xôi.

Có điều, Tịch Phong Hàn bẩm sinh đã có sự tự chủ rất tốt, điều này rất hữu dụng trong lúc này, tay của hắn không chạm vào bất cứ chỗ nào trên người cô, một tay hắn đặt ngang trên đỉnh đầu cô, một tay khác thì đặt trên chăn.

Dường như Tiểu Liễu vẫn cảm thấy lạnh lẽo, cô càng nép sát vào lòng hắn hơn, đồng thời khuôn mặt lạnh lẽo của cô dán chặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn, dù cách một lớp áo sơ mi, hắn vẫn có thể cảm nhận được làn da mềm mại của cô.

Mọi thứ của cô gái này đều mang một hương vị ngọt ngào không thể tả.

Thách thức sự kiềm chế của hắn.

Cơ thể và trái tim Tịch Phong Hàn đều căng chặt, hắn định đợi cô chìm vào giấc ngủ sẽ quay về ngủ trên sô pha, bằng không cứ nằm ngủ với tư thế này, tối nay hắn sẽ không ngủ nổi.

Hai người cứ nằm như vậy, hơn ba mươi phút sau, Tịch Phong Hàn cảm thấy cô gái trong lòng đã ngủ say, hắn nhẹ nhàng rút người ra, cố gắng không làm ồn đến cô mà xuống giường.

Đúng lúc hắn vừa rút người ra một chút, lông mày cô gái khẽ nhíu lại, ngay sau đó, cô lập tức xích người lại gần hắn.

Tịch Phong Hàn không biết làm gì ngoài than thở, cô nhóc này có ý gì vậy?

Lúc này, cô còn hơi ngẩng mặt lên, khuôn mặt xinh đẹp không chút son phấn, cứ rơi vào tầm mắt hắn như thế, còn đôi môi hơi vểnh của cô, rõ ràng không tô chút son nào, lại mềm mại căng mọng như thạch hoa quả khiến người khác say mê.

Khiến người khác thật muốn hôn lên bờ môi ấy, nếm thử xem mùi vị có ngọt ngào như trong tưởng tượng không.

Mọi thứ của cô gái này đều sắp chạm vào giới hạn cuối cùng của Tịch Phong Hàn.

Tịch Phong Hàn cắn môi, chỉ đành giữ vững giới hạn cuối cùng.

Thời gian cứ dần dần trôi qua, tinh thần căng thẳng của Tịch Phong Hàn cũng dần lắng xuống theo cơ thể thả lỏng của hắn, hắn dần dần chìm vào giấc ngủ, hai người xa lạ vừa mới gặp gỡ nhau, lúc này lại dán chặt vào nhau.

Sáng sớm.

Tịch Phong Hàn mở mắt ra, liền cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn thẳng vào hắn, tầm mắt hắn nhìn thẳng vào đôi mắt cười cong cong.

Cô gái trong lòng hắn đã tỉnh một lúc rồi, hơn nữa, cô vẫn luôn thưởng thức tướng ngủ của hắn, chuyện này khiến vẻ mặt Tịch Phong Hàn thoáng ngượng ngùng, hắn nheo mắt nói: “Dậy thôi!”

“Không muốn dậy, vòng tay của anh quá ấm áp! Tôi muốn ngủ thêm một lúc nữa.” Nói xong, cô gái lại nhắm mặt lại ngủ tiếp.

Tịch Phong Hàn nhếch miệng cười; “Tôi còn phải đi làm, còn cô cũng phải đi bệnh viện.”

“Tôi không muốn đi bệnh viện.”

“Không được, cô nhất định phải đi.”

“Tôi không đi.”

“Cô không muốn tìm lại những ký ức đã mất sao?”

“Tôi không muốn, nhất định mấy chuyện đó chẳng tốt đẹp gì, bằng không, tôi cũng sẽ không gặp ác mộng.” Tiểu Liễu kháng cự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.