191091
Hôn tiệc vẫn đang rất náo nhiệt. khoảng 9h, quan khách dần ra về. Vợ chồng Trình Li Nguyệt tiếp đón, chào hỏi họ. Vợ chồng Tịch Phong Hàn tối đó không đến, dù sao thân phận của họ cũng cần phải hạn chế.
Tối nay, cặp uyên ương đã ra khỏi căn biệt thự, nơi tổ chức hôn lễ, trở về biệt thự riêng của hai người.
Tối nay, ánh đèn tại biệt thự rực rỡ hơn. Có lẽ đó là vì bộ lễ phục truyền thống của cô dâu.
Hạ An Ninh mặc một bộ lễ phục đuôi phụng, thiết kế đặc biệt, phong cách quý phái, trang nhã.
Cung Vũ Trạch mặc dù tối nay uống không nhiều, thế nhưng tối nay anh thực sự đã say, trong đó 1 nửa anh say vì rượu, 1 nửa anh say vì người con gái trước mặt anh.
Đôi mắt anh ánh lên nụ cười, nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Hạ An Ninh. Hạ An Ninh hơi đỏ mặt. Cô không uống rượu, thế nhưng tôi nay cô thực sự thấy ngượng ngùng.
Cung Vũ Trạch nhẹ nhàng ôm lên vai cô, cười hỏi, “Sao thế, em hồi hộp phải không ?”
Hạ An Ninh không hồi hộp sao được. Anh không hỏi thì không sao, hỏi tới lại khiến cô hồi hộp tới đổ mồ hôi tay.
“Vâng.” Cô khẽ gật đầu.
Cung Vũ Trạch thấy thương cảm , xoa nhẹ lên lưng cô, “Đừng lo, nếu em không... thì chúng ta có thể !”
“Không !” Lúc này mặc dù ngượng ngùng. Thế nhưng câu nói này cô nói đầy quả quyết. “Tối nay, em đã là vợ anh rồi. Em không muốn đợi thêm đâu.”
Nói xong, Hạ An Ninh càng xấu hổ, chỉ mong có một cái lỗ nào trên mặt đất để cô chui vào. Cô xấu hổ chết đi được.
Cung Vũ Trạch không trêu cô, anh nháy mắt, nhẹ nhàng xoa tóc cô, “Được, không đợi nữa. Anh cũng không đợi được nữa rồi. Em có biết là anh chờ đợi khổ sở như thế nào không.”
Hạ An Ninh cắn môi, che đi sự ngượng ngùng. Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt anh. Cô kiễng chân lên ôm cổ anh, chủ động hôn lên đôi môi anh, “Đêm nay, em là cô dâu của anh.”
Câu nói này khiến cơ thể anh phản ứng mãnh liệt. Anh đứng cúi người, ôm ngang người cô, bế cô đi lên cầu thang, đi thẳng vào trong hôn phòng.
Trong hôn phòng bài trí lãng mạn, cánh hoa hồng trải đầy trên tấm đệm màu đỏ. Ở bên chiếc gối, một đôi gấu bông đặt ở đó khiến khung cảnh thật ngọt ngào.
Cung Vũ Trạch đặt cô lên cạnh giường. Anh bước tới trước bàn lấy ra một chiếc vật lửa, thắp lên sau ngọn nến, rồi anh với tay tắt bóng điện trong phòng.
Lúc này mọi thứ trở lên lung linh huyền ảo, không còn anh đèn sáng rực. Hạ An Ninh dường như cảm thấy yên tĩnh hơn.
Cung Vũ Trạch bước từng bước tới bên giường. Hơi thở của Hạ An Ninh dồn dập hơn, cô nuốt nước bọt. Một dáng người cao lớn bước tới khiến cô có cảm giác không thể tránh né được, mà trên thực tế, là cô không muốn tránh ra.
Cung Vũ Trạch cúi người xuống, nhẹ nhàng nâng cằm cô, nhìn đôi môi đỏ thắm của cô như ngắm nhìn một viên ngọc quý, nhẹ nhàng hôn lên.
Trong ánh nến lung linh, hai người đã thực sự rã rời, ôm quấn lấy nhau.
Tại khách sạn, Âu Dương Mộng Duyệt ở cùng với cha và ông cô, bởi vì cô không thể sang nhà Quý Thiên Tứ khi ông cô đang ở đây.
Sáng sớm.
Hạ An Ninh thức dậy, cảm nhận hương vị người đàn ông của cô. Cô không ngồi dậy. Tất cả những gì của tối qua hiện ra trong đầu cô, cô ngượng ngùng vùi đầu vào trong chăn.
Cung Vũ Trạch đã đã dậy. Như thế càng tốt, đỡ phải nhìn thấy anh ấy, đỡ 1 phần ngượng ngùng.
Có tiếng bước chân bên ngoài. Cô biết đó là anh. Cô nằm nghiêng người nhưng không cử động.
Khi Cung Vũ Trạch bước vào, nhìn thấy cô đã thức giấc. Anh cười và bước đến bên giường ngồi xuống. Anh cũng không nói gì, mà chờ đợi xem khi nào cô sẽ quay ra nhìn anh.
Quả nhiên, anh không nói gì khiến Hạ An Ninh ngạc nhiên. Cô vội quay đầu thì nhìn thấy đôi mắt anh đang đắm đuối nhìn cô.
Cô lại muốn vùi mình vào trong chăn. Thế nhưng đã bị anh đưa tay kéo lại ôm vào lòng.
Cứ thế Hạ An Ninh được anh ôm vào trong lòng. Trên cổ vẫn còn lưu lại dấu vết của đêm qua. Cung Vũ Trạch nhìn cô thương xót, rồi hôn lên cổ cô.
Hạ An Ninh buồn quá nên cười.
“Dậy thôi, anh đã nhờ người chuẩn bị bữa sáng, chúng ta xuống ăn thôi.”
Hạ An Ninh không ngờ anh đã chuẩn bị xong bữa sáng. Cô gật đầu, “Vâng !”
“Có cần anh bế em vào nhà tắm không ?” Giọng của anh vang lên bên tai cô.
Hạ An Ninh vội lắc đầu. Lần đầu tiên đêm qua, tới giờ cô vẫn còn ngượng ngùng.
Bữa sáng rất ngon miệng, hơn nữa đầy đủ dinh dưỡng.
Hạ An Ninh thì cảm thấy quá nhiều dinh dưỡng. Hơn nữa có có nhiều thực phẩm bổ cho máu. Điều đó khiến cô thấy vị đầu bếp quả thật là tâm lý.
Sáng sớm, Âu Dương Mộng Duyệt cùng cha và ông nội cùng ăn bữa sáng tại khách sạn.
Âu Dương Đoàn khi ăn ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Mộng Duyệt nói, “An Ninh đã kết hôn rồi. Tiểu Duyệt lần này về với chúng ta chứ ?”
“Cháu... ông ơi, cháu không muốn quay về đâu.” Âu Dương Mộng Duyệt nói vội
“Hả, vì sao không muốn về.” Âu Dương Đoàn tò mò hỏi lại.
“Bởi vì... Bởi vì cháu muốn ở đây với chị cháu.” Âu Dương Mộng Duyệt nói nhỏ nhẹ.
Âu Dương Đoàn không nhịn được cười, “Chị cháu đã kết hôn rồi. Chị cháu bây giờ đầu cần cháu ở bên đâu, đã có Vũ Trạch rồi mà. Đừng bướng bỉnh nữa, cùng ông và cha cháu đi về thôi !”
Âu Dương Bộ Vinh nghe ra giọng kiên quyết của cha mình. Ông cũng thấy khó xử. Lúc này Âu Dương Mộng Duyệt đang nhìn ông với ánh mắt cầu cứu.
Âu Dương Bộ Vinh khẽ gật đầu với cô rồi quay sang nói với cha của ông, “Cha, Tiểu Duyệt đã lớn rồi. Nó tự biết tính toán, chúng ta không cần can thiệp đâu.”
“Đúng rồi, ông nội. Cháu chơi đủ rồi cháu sẽ về nhà.”
“Con bé này. Càng ngày càng không muốn về nhà ! Được rồi ! Cháu tự tính toán ! Ông cũng không thể lúc nào cũng trông cháu được.” Âu Dương Đoàn cũng không cố ép buộc.
Đúng lúc này, điện thoại của Âu Dương Mộng Duyệt có tin nhắn. Cô cầm lên xem, đó là điện thoại của Quý Thiên Tứ. Trong tìn nhắn viết, “Anh đang đợi ở cổng khách sạn.”
Âu Dương Mộng Duyệt đột nhiên thấy hồi hộp, cô nhìn ông nội cô đang ngồi uống trà nói, “Ông ơi, cháu quay lại phòng 1 lát.”
“Đi đi !”Âu Dương Đoàn cũng không yêu cầu cô ở lại với ông.
Âu Dương Mộng Duyệt vừa bước được vài bước thì Âu Dương Bộ Vinh nhận được điện thoại. Có một văn bản gấp cần ký tên trên máy tính của anh. Ông đành phải để trợ lý ở lại cùng Âu Dương Đoàn, quay lại phòng để xử lý công việc.