Truyện Không Tên Số 14

Chương 1074




191074

Trong đại sảnh biệt thự của Cung Vũ Trạch, đội vệ sĩ của anh đã biến nơi này trở thành nơi làm việc tạm thời, họ đang truy đuổi lộ tuyến gốc của chiếc xe kia, từ nước M theo đuổi tới một nước châu Á khác, đi qua một quốc gia và tiếp tục theo dõi.

"Cung thiếu, chúng tôi có manh mối rồi, căn cứ theo phân tích về vóc dáng của các sát thủ này, phần lớn bọn họ đều là người châu Á, hơn nữa, chúng tôi nhận ra thân phận thực sự của một sát thủ trong số đó, là tội phạm ma tuý của nước Y, thân phận phức tạp, có liên quan tới tổ chức buôn bán chất cấm.

Đôi mắt Cung Vũ Trạch nheo lại: "Tôi không từng quen biết với những người đó, công ty của tôi cũng không liên quan tới loại ngành nghề này."

"Vậy thì lạ quá, tại sao những tên tội phạm ma tuý này lại tập trung lại tới thích sát anh, điều này thật khó hiểu." Diệp Sâm cũng thấy việc này không đơn giản.

"Tiếp tục điều tra." Cung Vũ Trạch sa sầm sắc mặt.

"Lẽ nào tổ chức này không tiếp tục kinh doanh được nữa, lại làm lại sát thủ?" Diệp Sâm cầm ipad lẩm bẩm đoán.

Trong khách sạn.

Quý Thiên Tứ ngồi trên sofa xem bóng đá, tâm trạng có phần bực bội, anh cầm điều khiển đổi kênh liên tục, cuối cùng phát hiện ra không có tiết mục nào có thể thu hút được anh.

Cảm giác muộn phiền trong lòng khiến anh không biết phải làm sao để loại bỏ, và nguyên nhân của cảm giác này, anh biết khá rõ.

Là việc Âu Dương Mộng Duyệt tối nay sẽ gặp gỡ cậu công tử nhà giàu kia, anh nghĩ tới trên bữa tiệc, người đàn ông đó nhìn chằm chặm lên người Âu Dương Mộng Duyệt, bây giờ cô lại chủ động hơn một chút, anh ta chắc chắn sẽ không từ chối.

Thậm chí anh ta sẽ dùng mọi cách để thu hút cô, có được cô.

Quý Thiên Tứ đứng trước cửa sổ nhìn về phía gia tộc Âu Dương, ánh mắt sâu thẳm khó giấu buồn phiền.

Anh nắm chặt tay, cầm điện thoại ở bên cạnh lên, mở ra kéo tới số điện thoại của Âu Dương Mộng Duyệt, anh cắn răng, nhắm mắt như thế đang do dự xem có nên gọi cuộc điện thoại này hay không.

Đợi anh phản ứng lại điện thoại đã gọi đi, tâm trạng của anh thêm hỗn loạn, nhìn điện thoại, khuôn mặt thoáng vẻ căng thăng.

Anh có thể ngắt cuộc gọi chưa kịp kết nối này bất cứ lúc nào nhưng có một suy nghĩ ngăn cản anh lại.

Đầu bên kia vang lên giọng nữ vui mừng: "Alo, anh Thiên Tứ? Là anh sao?"

Không phải giọng của Âu Dương Mộng Duyệt thì còn là ai?

Quý Thiên Tứ rất ngạc nhiên, lần trước anh nói nặng lời làm tổn thương trái tim cô, vậy mà khi nhận được điện thoại của anh, giọng cô vẫn rất vui vẻ.

Cô gái này lẽ nào là gián đánh không chết sao? Lẽ nào không hận anh sao?

"Là anh!" Quý Thiên Tứ trầm giọng đáp lời.

"Anh... anh có việc gì không?" Đầu bên kia Âu Dương Mộng Duyệt khá căng thẳng.

Quý Thiên Tứ hít một hơi thật sâu hỏi: "Vừa rồi An Ninh gọi điện cho anh, nói tối nay em hẹn gặp người đàn ông ở bữa tiệc lần trước, tại sao em lại làm việc ngốc nghếch như vậy?"

Âu Dương Mộng Duyệt sững sờ vài giây sau đó gượng cười: "Anh quan tâm em gặp người nào sao? Đúng vậy, em hẹn gặp Trình Dương, em đang nghĩ, ngoài anh ra, em có thể yêu người đàn ông khác được hay không?"

Quý Thiên Tứ nín thở, cô nói vậy như thể muốn thực sự từ bỏ anh.

Rõ ràng chính anh khuyên cô từ bỏ anh nhưng lúc này nghe cô nói vậy, trái tim anh lại trở nên đau nhói.

"Em cần đàn ông tới vậy sao?" Giọng Quý Thiên Tứ dường như có chút giận dữ.

Âu Dương Mộng Duyệt đầu kia giật mình không nói lên lời, chỉ có hơi thở không mấy đều đặn.

"Vậy em còn có thể làm sao? Ngày ngày nhớ tới anh sao? Nhớ tới một người không thích em, càng không thể cho em tương lai? Em cũng phải tìm một cách để giải thoát chứ? Em không thể cứ tiếp tục như thế này được, em rất đau khổ." Giọng nói của Âu Dương Mộng Duyệt rất đau khổ và tự ti.

Ánh mắt Quý Thiên Tứ thoáng thương xót,chỉ có điều cách qua điện thoại, Âu Dương Mộng Duyệt không hề nhìn thấy.

"Vậy em cũng không thể nào hẹn đại người đàn ông nào đó về nhà được, em phải chọn lựa cẩn thận chứ." Quý Thiên Tứ vẫn có chút trách móc.

"Thực ra... thực ra em nói với ba xong liền hối hận... tối nay em không muốn gặp anh ta..." Âu Dương Mộng Duyệt có phần chán nản: "Nhưng ba em đã gọi điện hẹn anh ta rồi, em không thể không gặp."

"Không muốn gặp thì từ chối."

"Em không thể, em không thể hẹn rồi lại từ chối, như vậy sẽ không lịch sự, thôi, em cứ gặp anh ta vậy." Âu Dương Mộng Duyệt thở dài.

"Thực sự không muốn gặp anh ta?"

"Nhưng em không tìm được lí do nào cả!"

"Anh hẹn em, em có ra ngoài không?" Giọng Quý Thiên Tứ rất kìm nén.

Cô gái đầu kia không lên tiếng, tới hơi thở cũng như ngừng lại.

Quý Thiên Tứ cảm thấy bực bội, giọng anh lại chùng xuống một chút: "Nếu em không muốn thì coi như anh chưa nói gì."

"Muốn... em muốn, anh hẹn em thật sao? Nếu như anh hẹn em thì em có lí do không ở nhà rồi..." Giọng Âu Dương Mộng Duyệt trở nên kích động, sau đó cô cứ thế cười không ngớt: "Anh hẹn em thật sao? Anh không lừa em chứ?"

"Không lừa em."

"Vậy khi nào anh tới đón em."

"Em muốn anh tới đón em lúc mấy giờ?"

"Em nghĩ... anh bây giờ, bay giờ tới đón em luôn." Âu Dương Mộng Duyệt hào hứng nói, giống hệt một đứa trẻ.

Quý Thiên Tứ khoé miệng mỉm cười: "Bây giờ có sớm quá không?"

"Vâng, hơi sớm, vậy khi nào anh tới đón em?"

"Năm giờ chiều anh tới đón em."

"Vâng, nói rồi đấy, để em gọi điện cho ba, bảo ba giúp em từ chối lần hẹn gặp này."

"Đi đi!" Quý Thiên Tứ nói xong, đầu dây bên kia liền ngắt điện thoại, anh khẽ thở dài, phát hiện ra cảm giác buồn phiền trong ngực ban nãy đã biến mất một cách thần kì, tâm trạng anh còn trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết.

Cảm giác này chưa từng có bao giờ, như thể bỗng nhiên trẻ ra vài tuổi. Không, tâm trạng này không thích hợp xuất hiện ở lứa tuổi của anh. Anh đã ba mươi mốt, anh căn bản không nên có cảm giác như mấy cậu chàng mới lớn.

Trong một căn phòng của nhà Âu Dương, Âu Dương Mộng Duyệt chạy vào phòng quần áo của mình, bắt đầu bận rộn lựa chọn trang phục, rõ ràng khi mua đều thấy rất đẹp, rất xinh, nhưng tại sao lúc này nhìn bộ nào cũng không vừa mắt?

"Trời ơi! Mình nên mặc bộ nào đây? Bộ này? Hay bộ này?" Âu Dương Mộng Duyệt kích động lên tiếng, vừa nhanh chóng cầm váy, quần ướm thử trên người.

Cuối cùng cầm được một chiếc đầm khá vừa mắt, cô lại chạy ra phòng tắm rửa mặt, chọn đắp mặt nạ, hai ngày qua cô đều mất ngủ, vì thế nước da không được khoẻ khắn, tôi nay cô nhất định đi hẹn hò trong dáng vẻ xinh đẹp nhất.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Quý Thiên Tứ chủ động hẹn cô!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.