Truyện Không Tên Số 14

Chương 1073




191073

Quý An Ninh ngồi trong phòng, lặng lẽ lật xem những tấm hình của mẹ mà ba giữ lại, nhìn họ thời trẻ, mỗi tấm hình đều vô tràn ngập lãng mạn và tình yêu, Quý An Ninh vừa xem vừa khóc,cô cũng có thể hiểu được sự tiếc nuối của mẹ khi rời khỏi thế gian này.

Tình yêu khiến người ta trở nên kiên cường, có lúc cũng khiến người ta trở nên yếu đuối, nó là con dao hai lưỡi.

Khép cuốn album lại, Quý An Ninh ngồi trên giường, trong lòng rất lâu cũng không bình tĩnh được.

Buổi sáng.

Khi Quý An Ninh xuống lầu thì nghe thấy Âu Dương Mộng Duyệt đang nói chuyện dưới lầu.

"Vậy hãy mời Trình thiếu gia tới chơi, con cũng rất muốn tìm hiểu thêm về anh ta."

Quý An Ninh giật mình, cô bước nhanh xuống, nhìn thấy trước mặt Âu Dương Mộng Duyệt là ba mình Âu Dương Bộ Vinh, sắc mặt ông cũng có phần kinh ngạc.

"Tiểu Duyệt, con thực sự muốn tìm hiểu Trình Dương sao?"

"Con từng nói chuyện với anh ta, anh ta là một người xuất sắc, con muốn kết bạn với anh ta." Khi Âu Dương Mộng Duyệt nói, mặc dù trên mặt có nở nụ cười nhưng lại rất bình tĩnh, không hề có cảm giác vui vẻ mong đợi.

"Ừ, vậy lát nữa sẽ liên hệ người nhà họ Trình, mời họ tối nay tới nhà ta chơi."

"Vâng,được thôi." Âu Dương Mộng Duyệt gật đầu, cô thấy Quý An Ninh xuống lầu liền cười nói: "Chị ơi, em đang đợi chị cùng ăn sáng này! Lại đây, hôm nay bữa sáng của chúng ta ở trong hoa viên."

Âu Dương Bộ Vĩnh cũng quay đầu lại nói với Quý An Ninh: "Ba phải đi cùng ông tới bệnh viên kiểm tra sức khoẻ định kì, hai đứa ở nhà nhé."

"Sức khoẻ của ông sao vậy ạ?" Quý An Ninh quan tâm.

"Không có gì, chỉ là kiểm tra sức khoẻ định kỳ hàng năm thôi, ông nghe nói hôn lễ của con đã định ngày rồi, nên hơi lo cho sức khoẻ đấy mà!"

Quý An Ninh trong lòng cảm thấy ấm áp, gật đầu nói: "Vâng, con sẽ ở nhà với Tiểu Duyệt."

Bữa sáng được bày ở hoa viên, dưới một chiếc ô che nắng màu trắng sữa rất thời trang, bên cạnh có hương hoa hồng thoang thoảng, dưới ánh ban mai, bữa sáng như vậy khiến người ta rất ngon miệng.

Quý An Ninh cắt bánh mì, ngẫm nghĩ một lát cuối cùng vẫn ngẩng đầu nhìn em gái ở đối diện: "Tiểu Duyệt, em thực sự có hứng thú với Trình thiếu gia đó sao? Em đừng hành động theo cảm tính!"

Âu Dương Mộng Duyệt cầm cốc sữa, sắc mặt đau khổ và tiếc nuối: "Em biết, nhưng em cần tìm một cách nào đó để quên đi anh trai của chị, em muốn thử xem, ngoài anh ấy ra em có thể yêu người khác được hay không?"

Âu Dương Mộng Duyệt như vậy thực sự khiến Quý An Ninh xót ruột, cô đột nhiên có cảm giác muốn anh trai mình nói thật lòng, rốt cuộc anh ấy thực sự không hề thích em gái cô sao? Em gái cô thật đáng thương.

Trải qua đau khổ trong tình yêu, cô hiểu rõ nỗi đau và không cam tâm khi yêu mà không có được, cũng biết sau khi thực sự yêu một người, bất luận bên cạnh có bao nhiêu người xuất sắc đi chăng nữa, trong lòng cũng không thể chấp nhận được.

Vì thế, cuối cùng vẫn chỉ là tăng thêm muộn phiền.

"Chị, chị đừng lo lắng cho em, em sẽ tìm được cách để quên anh ấy thôi." Âu Dương Mộng Duyệt miễn cưỡng nở nụ cười lạc quan.

Quý An Ninh gật đầu, hi vọng cô sớm gặp được người đàn ông khiến cô siêu lòng.

Ăn sáng xong, hai người cùng đi dạo trong hoa viên, đi dạo xong, Âu Dương Mộng Duyệt do tối qua mất ngủ nên lúc này hơi buồn ngủ, cô về phòng nghỉ ngơi.

Quý An Ninh tới dưới góc uống trà trên sân thượng, cô định gọi điện cho Cung Vũ Trạch, nhưng nghĩ tới hai ngày qua anh vẫn đang điều tra về vụ việc sát thủ, cô nghĩ một lát lại gọi vào số của Quý Thiên Tứ.

"Này, An Ninh, em sao vậy?" Đầu bên kia giọng Quý Thiên Tứ hơi khàn, như thế ngủ không ngon giấc.

"Anh à, anh không sao chứ?" Quý An Ninh quan tâm hỏi một câu.

"Không sao!" Quý Thiên Tứ đáp.

"Không sao thì tốt, em nghe giọng anh, giống như anh thức cả đêm không ngủ vậy."

Quý Thiên Tứ đầu bên kia bật cười: "Đúng, tối qua họp trực tuyến tới rất khuya mới ngủ."

"Anh phải chú ý nghỉ ngơi, đừng thức đêm nữa."

"Ừ, anh biết rồi..." Quý Thiên Tứ nói xong, trầm ngâm vài giây hỏi: "Em gái em sao rồi?"

"Anh, anh có thể nói thật với em không? Bỏ qua ân oán giữa hai nhà, anh thấy Tiểu Duyệt thế nào? Anh thực sự không có chút cảm giác nào với nó sao?" Quý Anh Ninh nắm chặt điện thoại, hỏi anh.

"Cô ấy sao vậy?" Quý Thiên Tứ hỏi ngược lại. "Tiểu Duyệt hiện rất đau khổ, em thấy tối qua nó lại mất ngủ, còn định..." Quý An Ninh không biết nó nên nói với anh mình hay không.

"Cô ấy định làm gì?" Giọng Quý Thiên Tứ chùng xuống.

Quý An Ninh thở dài: "Ở bữa tiệc lần trước Tiểu Duyệt có làm quen với một thiếu gia họ Trình, thiếu gia đó có hứng thú với nó, Tiểu Duyệt định thử xem có thể yêu anh ta để kết thúc tình cảm với anh được hay không."

Quý An Ninh thấy đầu dây bên kia yên lặng, cô nghĩ thầm, chắc anh cũng không để bụng việc này đâu!

Một lát sau, Quý Thiên Tứ gượng cười: "Vậy sao? Cô ấy định làm vậy sao?"

"Đúng vậy, ba em sẽ hẹn Trình thiếu gia tối nay tới nhà chơi, có lẽ sẽ tác hợp cho họ, là Tiểu Duyệt chủ động yêu cầu, em thấy Tiểu Duyệt làm vậy hơi ngốc nghếch, em sợ nó sẽ có những quyết định nông nổi bởi hiện giờ nó đang trong trạng thái không được lí trí cho lắm."

"Em khuyên cô ấy đi, đừng để cô ấy làm việc ngốc nghếch."

"Em khuyên rồi nhưng vô ích!" Nói xong, điện thoại của Quý An Ninh lại báo có cuộc gọi khác gọi tới, cô vội nói: "Anh à, em không nói với anh nữa, em nghe một cuộc điện thoại."

"Ừ!" Quý Thiên Tứ ngắt điện thoại.

Quý An Ninh cầm điện thoại lên nhìn, là Cung Vũ Trạch gọi tới, trong lòng cô cảm thấy rất hạnh phục, cô cầm lên nghe: "Alo, anh dậy chưa?"

"Ừ, dậy lâu rồi, đợi em gọi điện cho anh nhưng không thấy nên anh đành phải chủ động gọi cho em." Giọng Cung Vũ Trạch thản nhiên, rất quyến rũ.

Quý An Ninh bật cười: "Em cũng định gọi cho anh, nhưng lại nghĩ anh có lẽ đang ngủ, sợ đánh thức anh dậy, anh sẽ cáu gắt, trách em được sao?"

"Sao có thể? Em quấy rối anh lúc nào đi nữa anh cũng không giận, càng không trách em, luôn chờ đón em tới quấy rối."

Quý An Ninh mỉm cười: "Em không quấy rối anh đâu."

"Đợi anh điều tra rõ những việc này chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, để em trở thành cô dâu của anh, sau đó anh có thể danh ngôn chính thuận quấy rối em."

Quý An Ninh vâng một tiếng: "Được thôi, em đợi anh, tối nay có tới nhà em ăn cơm không?"

"Thôi, tối anh còn phải xử lý công việc, sợ tới nhà em rồi anh lại không kiềm chế được muốn dẫn em về."

"Được thôi, anh cũng đừng để mệt quá."

"Không mệt!" Cung Vũ Trạch nói xong dường như để điện thoại ra xa,anh đang nghe trợ lý Diệp Sâm báo cáo việc gì đó, khi anh lên tiếng, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Anh xử lý công việc một lát, tối lại nói chuyện."

"Vâng!"

Quý An Ninh nói xong liền ngắt điện thoại, trong lòng không khỏi lo lắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.