Truyện Không Tên Số 14

Chương 1014




191014

Hai ngày cuối tuần cứ thế qua đi, thứ hai đã tới.

Sáng thứ hai, Cung Vũ Trạch có một cuộc họp, Quý An Ninh bị Quý Thiên Tứ để lại nhà, cũng con như là đang ép cô tới công ty của Cung Vu Trạch làm việc. Khi Quý An Ninh xuống lầu, Quý Thiên Tứ để lại tờ giấy tin nhắn trên bàn, bảo cô đừng quên liên hệ với Cung Vũ Trạch, để Cung Vũ Trạch đưa cô tới công ty mình.

Quý An Ninh nghĩ anh trai mình làm vậy rốt cuộc là vì việc gì!

Xe của Quý Thiên Tứ dừng trước cửa biệt thự của Âu Dương Mộng Duyệt đúng bảy rưỡi, Âu Dương Mộng Duyệt sớm đã ăn vận chỉnh tề đợi anh, nghe tiếng xe tới liền ra mở cửa.

Hôm nay cô mặc bộ đồ công sở màu nhạt, toát lên khí chất kết hợp giữa nhân viên công sở và nữ sinh xinh đẹp, khiến cô hoàn toàn không giống với người đi làm mà giống như học sinh mới rời ghế nhà trước.

Quý Thiên Tứ đợi cô lên xe sau đó đạp ga rẽ xuống từ con đường phía trước.

Âu Dương Mộng Duyệt khoé miệng mỉm cười, tâm trạng rất vui, xem ra quan hệ giữa cô và Quý Thiên Tứ đã dịu đi không ít, cứ theo đà này phát triển, đợi cô có được thiện cảm của anh, sẽ không thiếu cơ hội gặp Quý An Ninh.

Bảy rưỡi ở tập đoàn Quý Thị, một chiếc xe thương vụ màu đen dừng ở đó, người lái xe chính là Lam Doanh, Lương Xuân Hoa ngồi ở ghế lái phụ, cô ta đang quan sát cửa ra vào của tập đoàn Quý Thị. Lam Doanh phải chắc chắn Quý An Ninh có tới công ty, nhưng vậy làm to chuyện mới thú vị.

Lương Xuân Hoa gần đây đang đệ đơn ly hôn với chồng, tâm trạng vô cùng bực bội, nghĩ tới những việc ngu ngốc trước đây của chồng mình bà ta lại nổi giận đùng đùng. Hôm nay bà ta đã tích luỹ đầy đủ lửa giận, chuẩn bị xả lên người Quý An Ninh, để cô ta gánh vác những việc làm bẩn thỉu trước đây có mẹ mình.

"Lát nữa cô tuyệt đối không được nương tay, nên làm thế nào thì cứ làm vậy, cho dù đánh cô ta cô ta cũng không dám làm gì, bằng mọi giá phải làm lớn chuyện này, để cả công ty biết chuyện cô biết chưa?" Lam Doanh căn dặn Lương Xuân Hoa.

"Cô yên tâm đi, Lam tiểu thư, tôi nhìn thấy con ranh đó sẽ tát thẳng vào mặt nó, để nó biết tôi lợi hại thế nào." Lương Xuân Hoa nắm chặt tay, bà ta là người mổ lợn, đương nhiên rất khoẻ.

Lam Doanh cười nhạt, nếu như Lương Xuân Hoa thực sự đánh được Quý An Ninh vậy thì cô ta chắc chắn ăn một cái tát sẽ ngất xỉu!

"Nhớ kĩ, cô gây ra việc này không liên quan gì tới tôi cả, cô chưa gặp tôi bao giờ, chỉ cần làm lớn chuyện này tới khi tôi hài lòng là được, một tháng sau tôi sẽ chuyển cho cô ba triệu tệ."

"Tôi nhất định sẽ làm cô hài lòng." Lương Xuân Hoa vô cùng tự tin, có tiền rồi bà ta không dốc sức thì mới là đồ ngốc.

Xe màu đen của Quý Thiên Tứ nhanh chóng dừng lại trước cửa công ty, ở trước một con phố, Âu Dương Mộng Duyệt đã được anh cho xuống xe, Âu Dương Mộng Duyệt cũng không muốn những nhân viên khác nhìn thấy, bởi anh là sếp còn cô là trợ lý, buổi sáng cùng nhau tới công ty sẽ dễ gây hiểu nhầm.

Âu Dương Mộng Duyệt xách túi bước về phía cửa công ty, mái tóc dài của cô buông xoã sau lưng, đen nhánh óng ả, trong làn gió sớm, tạo thành nhừng đường cong duyên dáng theo bước cô đi, khiến gương mặt trắng ngần rạng rỡ càng thêm xinh đẹp, tự nhiên trong nắng sớm.

Lam Doanh và Lương Xuân Hoa đang nói chuyện, cô ta quay đầu nhìn về phía cửa bất ngờ nhìn thấy một bóng người yêu kiều, mắt cô ta lập tức phát sáng, đó không phải Quý An Ninh thì là ai? Không ngờ cô ta lại đi bộ tới công ty.

"Chính là cô ta, nhìn rõ chưa?" Lam Doanh chỉ tay về phía bóng cô gái sắp vào công ty, Lam Doanh ghi nhớ Quý An Ninh kĩ tới mức chỉ với một bóng lưng cũng nhận ra cô.

Tuy nhiên Lam Doanh thất sách rồi, cô gái này chỉ là Âu Dương Mộng Duyệt giống với Quý An Ninh thôi.

"Được, tôi xuống đây." Lương Xuân Hoa lập tức đẩy cửa xe bước xuống, bà ta xách túi, từ trên phố băng tới trước cửa tập đoàn Quý Thị, cách Âu Dương Mộng Duyệt chỉ có vài mét.

Lúc này tập đoàn Quý Thị đang ở thời điểm đông người đi làm, người qua kẻ lại đều là nhân viên của tập đoàn, Lam Doanh nắm chặt tay, ánh mắt tàn nhẫn, lần này phải để Quý An Ninh biết cô lợi hại ra sao!

"Âu Dương Mộng Duyệt vừa mới bước vào cửa lớn của công ty, bảo vệ nhìn thấy Lương Xuân Hoa đi theo sau, liền cản bà ta lại: "Cô gì ơi, cô tìm ai?"

"Tôi tìm cô ta." Lương Xuân Hoa chỉ cô gái đi phía trước, bảo vệ liền nhìn Âu Dương Mộng Duyệt đang bước vào, Âu Dương Mộng Duyệt căn bản không biết sau lưng có người đi theo, khi cô chuẩn bị bước vào thang máy thì Âu Dương Mộng Duyệt đột nhiên xông tới, lấy tay giữ chặt cổ tay cô kéo lại."

"Âu Dương Mộng Duyệt mảnh mai đứng không vững, loạng choạng lùi lại sau mấy bữa mới đứng vững được, cô nhìn người đàn bà vạm vỡ trước mặt, ngạc nhiên hỏi: "Cô muốn làm gì vậy?"

"Tôi muốn làm gì? Quý An Ninh, tôi là Lương Xuân Hoa, mẹ cô quyến rũ chồng tôi, tôi muốn tìm mẹ cô tính sổ." Lương Xuân Hoa chỉ vào Âu Dương Mộng Duyệt gào lên, thấy nhân viên xung quanh vây lại, bà ta không đợi Âu Dương Mộng Duyệt lên tiếng, liền lớn tiếng gào thét: "Mẹ của cô ta quyễn rũ chồng tôi, làm gái gọi, nhân lúc tôi không có nhà liền trèo lên giường chồng tôi, đúng là không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ."

"Âu Dương Mộng Duyệt nghe bà ta chỉ mặt đọc tên chửi mẹ Quý An Ninh, liền giận dữ phản bác: "Bà nói linh tinh, toàn lời bịa đặt."

"Bịa đặt sao, hai mẹ ccon cô đều là tiện nhân, mẹ cô hồi trẻ làm gái gọi ở KTV, bà ta theo trai đẻ ra đứa con hoang là cô, mẹ cô là con điếm, đàn ông cả con phố đều bị bà ta dụ dỗ một lượt, ngày ngày ở nhà làm những việc bỉ ổi, kiếm những đồng tiền bẩn thỉu nuôi sống con ranh là cô."

"Câm mồm, bà câm ngay..." Âu Dương Mộng Duyệt nghe vậy người run lên, cho dù không phải mắng cô, nhưng là mắng Quý An Ninh, cô cũng phẫn nộ không kém.

"Nhân viên ở xung quanh mặc dù biết Lương Xuân Hoa chửi nhầm người, nhưng bà ta lại đang chửi rủa Quý An Ninh, em gái ruột của Quý tổng, lẽ nào, bà ta nói thật sao? Mẹ của Quý An Ninh là người như vậy sao?

"Tôi câm mồm gì chứ? Tôi muốn để tất cả mọi người đều biết, Quý An Ninh cô không phải thứ tốt đẹp gì, trên người cô mang dòng máu của không biết gã đàn ông nào, gọi mẹ cô ra đây, tôi phải hỏi bà ta, tại sao bà ta lại quyến rũ chồng tôi." Nói xong, Lương Xuân Hoa giơ tay kéo Âu Dương Mộng Duyệt ra trước mặt."

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng gì đã giơ tay phải lên tát mạnh một cái vào gương mặt xinh đẹp của Âu Dương Mộng Duyệt .

Bốp một tiếng, không biết bao nhiêu người ở đó cảm thấy đau, các nam nhân viên đều rất xót ruột, gương mặt xinh đẹp như vậy mà bị đánh.

"Nói đi, mẹ cô, ả tiện nhân đó đi đâu rồi? Mau gọi bà ta ra đây." Lương Xuân Hoa với dáng vẻ chua ngoa. Âu Dương Mộng Duyệt chỉ cảm thấy đầu choáng váng, một bên tai không nghe thấy gì, từ nhỏ tới lớn cô sống trong nhung lụa, đâu bao giờ bị đánh?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.