191010
Quý An Ninh cúi mắt, nhìn chiếc nhẫn kim cương màu trắng đeo trên ngón áp út, cô xúc động đưa tay ôm lấy cổ Cung Vũ Trạch, vùi đầu vào ngực anh, cảm nhận sự chân thực của giây phút này, nước mắt cô ướt đẫm ngực anh, cô thực sự không kiềm chế được nước mắt, vì thời khắc này đối với cô thực sự quá hạnh phúc.
Như thể cô trở thành người con gái hạnh phúc nhất thế gian.
Cung Vũ Trạch ôm chặt lấy cô, hôn nhẹ lên tóc ôc, sau đó anh khẽ nâng cằm cô lên, nâng gương mặt đang giàn giụa nước mắt của cô, xót ruột nói: "Khóc gì vậy?"
"Em vui quá, hạnh phúc quá!" Quý An Ninh vừa khóc vừa cười.
Cung Vũ Trạch lấy tay nhẹ lau nước mắt giúp cô, nhìn đôi môi hồng hơi mấp máy của cô, trong lòng dấy lên một niềm khao khát, anh mạnh mẽ cúi đầu, môi mỏng hôn lên môi hồng của cô.
Quý An Ninh cuồng nhiệt hồi đáp, giống như nụ hôn này đã chờ đợi rất lâu, họ dùng toàn hết toàn bộ sự nhiệt tình như thể sắp tới ngày tận thế.
Tiểu Kha đứng bên cạnh nhìn hai chủ nhân của nó đang hôn nhau, biết điều quay người đi, chạy ra xung quanh bắt bướm.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, cuối cùng hai người đều phải thở gấp mới chịu buông ra, Quý An Ninh bắt gặp ánh mắt phát sáng của Cung Vũ Trạch, cô vội vàng e thẹn vùi đầu vào ngực anh, trốn trong lòng anh thở gấp, có trời mời biết được rằng người cô cũng nóng như lửa đốt.
Chắc là do trời quá nóng mới khiến cô cảm thấy toàn thân nóng bừng.
Cô lại lén cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay ấp út, đẹp xinh khiến cô rung động.
Cung Vũ Trạch ôm lấy cô, khẽ vuốt nhẹ mái tóc của cô, giọng khàn khàn nói: "Một tháng nữa ba mẹ anh về nước, tới lúc đó sẽ bàn chuyện hôn sự của chúng mình."
Quý An Ninh nghĩ tới việc sắp gặp ba mẹ anh, sắc mặt lập tức căng thẳng: "Nhanh vậy sao?"
Cung Vũ Trạch nhìn thấu sự lo lắng của cô, khẽ cười nói: "Con dâu xấu sớm muốn cũng phải gặp ba mẹ chồng! Em lại không hề xấu, ba mẹ anh gặp được em không biết sẽ vui mừng tới nhường nào."
Quý An Ninh nghe anh nói vậy lập tức vô cùng thẹn thùng, chỉ có điều được anh khen cô vẫn rất vui.
Cung Vũ Trạch chỉ vào ngọn núi ở phía xa nói: "Chúng ta tới đó xem đi, có một tảng đá có thể nghỉ một lát, phong cảnh nơi đó cũng rất đẹp."
Quý An Ninh chui ra từ trong lòng anh, được anh dắt tay tới trên một tảng đá lớn, sau lưng Tiểu Kha cũng hào hứng vừa sủa vừa chạy theo.
Tới bên cạnh tảng đá, Quý An Ninh đúng là đã hơi mệt, bên cạnh còn có một hàng cây nhỏ, vừa hay có thể che được ánh mặt trời, khiến bề mặt tảng đá rất mát, cả tảng đá bằng phẳng giống như một chiếc giường nhỏ, sau khi ngồi xuống, Cung Vũ Trạch lấy một chai nước để hai người cùng uống. Lúc này, Tiểu Kha sủa ăng ẳng hai tiếng, Quý An Ninh nhìn theo tiếng chó sủa, đầu óc trống rỗng, thì ra trên bãi cỏ ở bên cạnh có một thằn lằn đang nằm sưởi nắng, Quý An Ninh từ nhỏ đã sợ loại động vật này, lập tức nhào lên người Cung Vũ Trạch.
Cung Vũ Trạch khẽ nghiêng người định xem Tiểu Kha nhìn thấy gì thì bị Quý Anh Ninh đẩy mạnh một cái, lập tức Cung Vũ Trạch nằm xuống tảng đá còn Quý An Ninh nằm nhoài trên người anh,như thể đang đè anh nằm dưới.
Thực ra con thằn lằn đó nằm trên bãi cỏ cách xa cả mét, có thể bỏ đi bất cứ lúc nào, nhưng lúc này, Quý An Ninh thực sự không có tâm trạng nghĩ tới con thằn lằn kia mà là đang nghĩ tới tư thế của cô và anh.
Cô... cô đã đè lên người anh, hơn nữa sát tới mức gương mặt hai người chỉ cách xa không tới nửa bàn tay.
Điều này đâu chỉ xấu hổ có thể hình dung? Đây là tiết tấu khiến cô phát điên.
Cô không có thói quen đè lên người đàn ông! Nhưng lúc này là sao?
Dưới ánh mặt trời, ánh mắt anh phản xạ ánh sáng mặt trời, lấp lánh sáng rực, mơ mơ màng màng, như thể một bầu trời sao lấp lánh, cuốn hút khiến người ta đắm chìm.
Còn cả môi anh...
Đường nét gợi cảm, khoé miệng hơi cong lên, dẫn dụ khiến cô muốn phạm tội.
Làm sao đây? Cô nên hôn hay nên ngồi dậy?
Trong đầu Quý An Ninh hỗn loạn vô vàn suy nghĩ, cô còn đang không biết nên làm thế nào thì sau gáy đã bị một bàn tay giữ chặt, khẽ kéo cô xuống, khoảng cách nửa bàn tay giữa cô và anh đã bị anh loại bỏ.
Môi cô bị lực kéo của anh làm cho chủ động hôn lên môi anh.
Cô mở to đôi mắt, ngắm nhìn cảnh đẹp trong mắt anh ở cự li gần, ánh mắt anh lấp lánh nụ cười.
Có chút đáng ghét, nhưng chết tiệt,rất mê hồn!
Môi hồng ép sát trên làn môi mỏng mát lạnh khiến cô thở gấp, cuối cùng anh như thế không thể đợi để thưởng thức, anh khẽ dùng lực chủ động hôn lên.
Tiểu Kha bên cạnh lập tức đuổi con thằn lằn kia đi, chịu đựng sự đả kích không nhỏ, tại sao hai chủ nhân cứ động tý lại hôn? Có nghĩ cho con chó độc thân là nó hay không?
Nụ hôn này, Quý An Ninh nằm trên, Cung Vũ Trạch nằm dưới.
Nhưng vài phút sau, dường như anh bắt đầu chiếm thế chủ động, lập tức đất trời chao đảo, hai người thay đổi vị trí cho nhau.
Chỉ có điều đầu Quý An Ninh vẫn gối lên tay anh, không để đầu cô chạm xuống mặt đá cứng chắc kia, nhưng tác dụng nữa của việc bị anh giữ chặt gáy là anh có thể kiểm soát được nụ hôn này mọi lúc mọi nơi, từ nhẹ nhàng tới mãnh liệt đều có thể điều chỉnh.
Quý An Ninh đầu óc mơ màng, ngoài việc người vẫn nóng bừng ra thì cô cỏn có một số phản xạ bản năng, chủ động ôm chặt lấy anh.
Cuối cùng Cung Vũ Trạch không thể không buông cô ra, anh sợ cứ tiếp tục hôn nữa mình sẽ không kiềm chế được mà làm ra điều gì đó ở đây.
Đương nhiên anh chưa bao giờ muốn vậy người con gái mà anh trân trọng, sao có thể ở nơi này chứ?
Ngồi dậy, hai người đều thấy miệng khô khan, cả hai uống hết một chai nước và bắt đầu ăn đồ ăn vặt, Quý An Ninh cầm điện thoại bắt đầu chụp hình, chụp cho Tiểu Kha, lưu giữ khoảnh khắc dũng mãnh của nó hàng ngày, còn chụp cả hình cho anh nữa.
Mỗi khi chụp, anh đều mỉm cười xuất hiện trong ống kính của cô, khiến lần nào cô cũng vô cùng hào hứng chụp, vì gương mặt ba trăm sáu mươi độ không góc chết của anh thực sự rất ăn ảnh.
Quý An Ninh và Cung Vũ Trạch leo núi rất vui vẻ, ở nhà, Quý Thiên Tứ cũng cho mình được nghỉ phép, anh không gọi người giúp việc tới nấu cơm mà tự mình ở nhà nấu thứ gì đó để ăn.
Trong nhà ít khi nấu cơm, không có mấy thức ăn tươi, chỉ có một ít rau khô, Quý Thiên Tứ quyết định đi siêu thị mua một ít bít tết về nướng ăn.
Anh vào gara lái một chiếc xe việt dã chạy thẳng tới một trung tâm thương mại quy lớn ở gần đó. Quý Thiên Tứ một mình ra ngoài, không ăn vận như bậc đế vương thương trường thường ngày, hôm nay anh chỉ mặc một chiếc áo t-shirt màu xám, cùng với quần dài kaki, tay đeo một chiếc đồng hồ hàng hiệu, khiến anh vốn đã có khí chất bất phàm, khi đi trong đám đông càng trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.