Truyện Không Tên Số 14

Chương 1006




191006

Quý An Ninh tròn mắt, quay đầu nhìn hắn, như thể bị giật mình.

Hôn lễ? Từ trước đến nay cô chưa từng dám nghĩ đến, cho dù muốn ở bên cạnh hắn cũng không nghĩ đến chuyện kết hôn, trước đây cô không có tư cách để nghĩ, hiện tại, khó khăn lắm mới được ở cạnh hắn lần nữa, hắn thật sự không phiền lòng vì trước đây cô đã lừa hắn sao?

Suy cho cùng cô còn giả vờ yêu người khác để ép hắn rời khỏi, lẽ nào hắn không hề lưu tâm đến những chuyện đã qua này?

Cung Vũ Trạch thấy cô ngẩn ra nhìn mình, cả buổi cũng không có phản ứng gì, hắn không kìm được, cảm thấy đôi chút bực mình mà véo má cô: "Sao vậy? Không muốn kết hôn với anh?"

Quý An Ninh nuốt khan, hỏi lại trong căng thẳng: "Vậy anh muốn lấy em chứ?"

"Không lấy em, thì anh lấy ai?" Cung Vũ Trạch hỏi ngược lại.

Quý An Ninh bị lời nói của hắn làm nghẹn nhất thời không biết nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy có một sự ngọt ngào đang trào dâng, như muốn nhấn chìm cô.

Cô kích động ôm lấy người đàn ông: "Em bằng lòng... em bằng lòng gả cho anh, chỉ cần anh... anh chịu lấy em!" Cung Vũ Trạch luôn cảm thấy để cô nói ra ba chữ em đồng ý như vậy cũng đã hơi tùy hứng một chút, ngay cả nhẫn hắn cũng chưa chuẩn bị, nhưng nghe thấy cô đồng ý nhanh như vậy, hắn thật sự cảm thấy rất mãn nguyện, hắn ôm chặt lấy cô, cảm nhận được cơn run khẽ khẽ trên người cô, dường như cũng cảm nhận được tình cảm sâu sắc mà cô dành cho hắn.

Trong đầu hắn chợt nghi ngờ, nếu như cô yêu hắn, vì sao ba năm trước lại rời bỏ hắn? Điều này, hắn cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy lời chia tay mà cô đưa ra ba năm trước quá đột ngột, làm hắn không kịp trở tay, lúc này đây, tình cảm càng sâu sắc thì hắn càng cảm thấy sợ hãi có thể đánh mất cô bất cứ lúc nào.

Trong lòng hắn suy nghĩ một cách kiên định: Nhất định phải giữ chặt cô mới được.

"Ngày mai là cuối tuần, chúng ta đã nói trước sẽ dẫn Tiểu Kha đi chơi, em có thời gian không?"

"Ừm, có chứ! Tất cả thời gian của em đều thuộc về anh." Quý An Ninh vùi đầu vào lòng hắn, nói xong, cô nghĩ ra gì đó, gương mặt ửng đỏ.

Câu nói này có cảm giác thật ám muội.

Cung Vũ Trạch vui vẻ nói: "Thật ư? Buổi tối cũng thuộc về anh?"

Quý An Ninh biết ngay hắn sẽ nắm bắt được, cô cắn môi: "Việc này tạm thời chưa được."

Cung Vũ Trạch cũng không muốn ép buộc cô, cô không phải một cô gái tùy tiện, hắn tôn trọng cô, dù sao hắn cũng không vội, sớm muộn cũng là người của hắn!

"Chiều nay anh ra ngoài dạo bộ cùng em." Cung Vũ Trạch không muốn nhốt cô trong phòng làm việc, hiện tại, hắn chỉ muốn cùng cô trải qua thế giới lãng mạn của hai người.

"Được! Nhưng mà, nếu như anh em biết ở đây em chỉ đi chơi, không biết sẽ có biểu cảm thế nào."

"Anh biết anh trai em yêu chiều em, anh ta nhất định sẽ không có ý kiến gì đâu." Cung Vũ Trạch tin rằng Quý Thiên Tứ và Quý An Ninh là tình cảm anh em.

"Ừm! Vậy chúng ta đừng nói cho anh ấy biết." Quý An Ninh che miệng mỉm cười.

Cung Vũ Trạch đứng dậy, vươn tay ra: "Đi thôi! Bây giờ chúng ta ra ngoài hóng gió."

Quý An Ninh đặt bàn tay nhỏ nhắn vào trong lòng bàn tay của hắn, được hắn kéo dậy, ở cửa phòng làm việc, họ gặp được Diệp Sâm, Cung Vũ Trạch bỏ lại một câu: "Những chuyện cậu có thể giải quyết thì hãy giải quyết hết đi."

Diệp Sâm lập tức đáp lại một tiếng, chỉ là thở dài, khi cậu Cung yêu đương, người chịu khổ là những người bên cạnh hắn.

Tập đoàn Quý Thị.

Chớp mắt mà đã đến giờ ăn trưa, nhưng Âu Dương Mộng Duyệt vẫn bận rộn với đống tài liệu quên cả thời gian, từ 12 giờ đến 1 giờ, trợ lý cũng đã dùng bữa xong về đây rồi, cô vẫn chưa xong việc.

Trưa nay Quý Thiên Tứ có một buổi xã giao, đến 2 giờ chiều mới trở về, khi hắn đi qua hành lang, bỗng dưng nổi hứng, đi về hướng phòng làm việc của Âu Dương Mộng Duyệt. Hắn không gõ cửa, mà là đứng ở một nơi cạnh cửa thủy tinh, cô gái bên trong hoàn toàn không biết sự có mặt của hắn, chỉ thấy nét mặt nghiêm túc của cô đang cầm tài liệu, bên cạnh là một chiếc laptop, ngón tay mảnh mai gõ bàn phím một cách thuần thục, như thể công việc thống kê này đối với cô mà nói rất quen thuộc vậy.

Quý Thiên Tứ cũng không thể xem thường cô, bởi vì gia tộc Âu Dương chỉ có một mình cô ấy, từ nhỏ đã được giáo dục để trở thành người thừa kế, cô gái này tuyệt đối không tầm thường, mặc dù 23 tuổi, nhưng chỉ vài năm nữa thôi, cô sẽ kế thừa công ty của cả gia tộc Âu Dương.

Lúc này, Georgi, trợ lý nam của hắn đi đến, có đôi chút lo lắng báo cáo với hắn: "Chủ tịch Quý, trợ lý Âu Dương bận rộn đến nỗi ngay cả bữa trưa cũng chưa ăn, vẫn luôn làm việc."

Quý Thiên Tứ khẽ nhíu mày, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã là 2 giờ rưỡi.

Cô đang làm cho kịp thời gian sao? Gấp rút đến nỗi không ăn trưa? "Mặc kệ cô ta, nếu đói sẽ tự mình đi ăn." Quý Thiên Tứ không có ý định quan tâm đến, hắn quay người bỏ đi, Georgi nhìn bóng dáng của Âu Dương Mộng Duyệt qua cửa kính, hắn thật sự hơi đau lòng, có lẽ bởi vì là trợ lý nam, Georgi không hề ghen tị Âu Dương Mộng Duyệt vừa vào đã được lên chức trợ lý đặc biệt.

Dù sao trái dấu thì hút nhau, khiến hắn muốn gần Âu Dương Mộng Duyệt.

Georgi trở về phòng làm việc của mình, lấy vài cái bánh mì mà bình thường hắn thường giữ lên, sau đó gõ cửa phòng Âu Dương Mộng Duyệt.

Âu Dương Mộng Duyệt ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười: "Chào anh Georgi."

"Trợ lý Âu Dương, tôi thấy cô bận rộn không ăn trưa, ở đây có vài cái bánh mì, cô có muốn thử một chút không?" Georgi dò hỏi.

Lúc này Âu Dương Mộng Duyệt mới nhìn thời gian trên máy tính, bất ngờ nhận ra: "Ôi! Thì ra đã qua giờ ăn trưa rồi! Xin hỏi bình thường các anh ăn trưa ở đâu?"

"Công ty chúng tôi có nhà ăn, ở tầng 1, thời gian từ 11 giờ rưỡi đến 2 giờ."

"Ừm, cảm ơn anh, vậy tôi đi ăn một lát." Âu Dương Mộng Duyệt nói xong, nhận lấy bánh mì trong tay hắn, vừa ăn vừa xem tài liệu.

Georgi thấy cô nhận bánh mì, trong lòng không kìm được mà vui vẻ, lúc hắn đi ra, trùng hợp gặp được Dương Thuần. Dương Thuần nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp: "Ôi! Mới đây đã biết quan tâm đồng nghiệp mới rồi?"

Georgi biết Dương thuần thích nhiều chuyện, hắn lạnh nhạt nói: "Chỉ là quan hệ đồng nghiệp thôi."

Dương Thuần ngay lập tức ghé sát hắn, nói bên tai: "Những lời đồn thổi về cô ta, đừng nói với tôi là anh không biết! Cô ta được chủ tịch Quý của chúng ta đưa vào đây, phụ nữ như vậy mà anh cũng thích à?"

"Cô đừng nói lung tung, những lời đồn này chỉ là tin nhảm nhí." Mặc dù Georgi mới quen biết Âu Dương Mộng Duyệt, nhưng hắn rất rõ, Âu Dương Mộng Duyệt tuyệt đối không phải kiểu phụ nữ phóng đãng nhưng những tin nhảm kia.

Dương Thuần bật cười: "Nếu như cô ta không phải như vậy, sao lại được ngồi lên vị trí trợ lý đặc biệt? Ngày đầu tiên đã nhận làm hàng mục của chủ tịch Quý? Georgi, anh chẳng qua cũng chỉ làm những việc lặt vặt như chỉnh sửa tài liệu thôi!"

Mặc dù gương mặt Georgi nóng ran, nhưng không muốn quan tâm cô ta, tiếp tục trở về phòng làm việc của mình.

Quý Thiên Tứ ngồi trong phòng làm việc, nhìn chằm chằm tại liệu trước mắt một lúc lâu, nhưng mới nhận ra rằng, hắn căn bản không thể nào tập trung được, dường như vừa rời mắt là quên hết cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.