172
Hai năm trước, cô đến buổi lễ đính hôn của anh ta và Ôn Như Họa, tuy rất buồn, nhưng vì nghĩ chỉ nhìn anh ta thêm một lát rồi sẽ đi ngay, ai ngờ cô đã bị đánh ngất xỉu. Khi mở mắt ra, cô thấy mình đang nằm trên giường trong phòng nghỉ, bên cạnh là Lục Chiến Thâm đang nổi giận đùng đùng. Sau đó, giống như đã được sắp đặt sẵn, báo giới chen chúc nhau kéo vào phòng, vô số đèn flash chiếu thẳng vào họ.
Vì thể diện của nhà họ Lục, buổi lễ đính hôn này không thể không trở thành buổi lễ đính hôn giữa cô và Lục Chiến Thâm. Còn Ôn Như Họa, vì quá đau lòng nên đã bỏ qua Pháp.
Uất Lam không nói nên lời, cô biết mình đã bị người khác hãm hại, nhưng mỗi lần cô muốn giải thích, chưa bao giờ Lục Chiến Thâm muốn nghe, và lần nào cũng đánh đập cô.
Tắm rửa xong, Uất Lam đi qua phòng ngủ của em bé bên cạnh, nhìn thấy cậu bé đã say giấc, cô nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh bé Nam. Những vất vả trong quá trình mang thai bé Nam chỉ có bản thân cô biết. Trong lúc cô mang thai đã bị anh ta đưa đến bệnh viện, yêu cầu giải quyết đứa bé, cô dùng cái chết ép buộc nên mới giữ lại được bé Nam, và thứ cô đổi lại được chính là, anh ta càng ngày càng ghét cô hơn.
Uất Lam nhìn cậu bé ngủ ngon như vậy, trong lòng lại vô cùng khó chịu. Con yên tâm, mẹ sẽ đưa con rời khỏi nơi này sớm thôi.
-----
Thứ bảy, Uất Lam bồng theo bé Nam, vừa định bước chân vào phòng khách của nhà họ Lục, liền nghe thấy tiếng cười của bà Lục vang lên từ bên trong phòng: “Như Họa, con không biết hai năm nay Chiến Thâm nhớ con đến mức nào đâu, con về thì tốt rồi. Nếu không phải công việc công ty quá bận rộn, chắc chắn Chiến Thâm đã qua Pháp tìm con rồi. Trước đây, là nhà họ Lục bác có lỗi với con, để con phải chịu thiệt thòi rồi.”
Tiếp đó là tiếng cười của Ôn Như Họa: “Bác Lục, bác đừng nói vậy, lúc trước đều do con không tốt, bây giờ con đã suy nghĩ thông suốt rồi.”
Uất Lam bồng đứa bé mà bàn tay lạnh cứng, cô đứng ở lối vào, đang lưỡng lự không biết có nên đi vào trong không. Ôn Như Họa đã quay về rồi.
Người mà anh ta luôn nhớ đến đã quay về.
Bé Nam ôm chầm lấy cổ cô, hình như thấy cô không bước đi, liền giơ tay ra vỗ nhẹ lên vai cô: “Mẹ ơi, mẹ ơi, đi nào.”
Người giúp việc của nhà họ Lục – dì Trương, vừa bước ra khỏi bếp, nhìn thấy Uất Lam đang bồng con đang đứng ở lối vào, bèn lên tiếng: “Chào mợ chủ, mợ đến rồi.”
Cuộc trò chuyện rôm ra tiếng cười trong phòng khách bất chợt im bặt. Uất Lam gật đầu, đặt con trai xuống, lặng lẽ đổi dép, liền nghe thấy tiếng trách mắng của bà Lư: “Cô ta là mợ chủ cái gì? Chị Trương, chị lớn tuổi rồi, nên mắt cũng kém đi phải không?”
Bé Nam buông tay Uất Lam ra, chạy đến trước mặt bà Lục, hét lên ngọng ngịu: “Bà nội, bà nội ẵm con.”
Mặc dù bà Lục không tốt với Uất Lam cho lắm, nhưng đối với bé Nam thì rất không tệ. Nhưng tại thời điểm này, bà Lục liếc nhìn sang Ôn Như Họa đang ngồi bên cạnh, liền hất tay bé Nam ra. Bé Nam không hiểu đã xảy ra chuyện gì, liền bật khóc với vẻ mặt ấm ức.
Uất Lam nhanh chóng đi qua và ôm lấy bé Nam, nhẹ nhàng dỗ dành.
Bà Lục trừng mắt nhìn Uất Lam: “Ai cho cô đem thằng nhỏ này đến đây? Nhà họ Lục chúng tôi không chào đón cô, mau cút đi cho tôi…”
Uất Lam bồng cậu bé lên và chuẩn bị rời khỏi, liền nghe thấy tiếng của dì Trương: “Cậu chủ về rồi.”
Lục Chiến Thâm bước vào phòng khách, Ôn Như Họa đứng dậy và lao đến, rúc vào lòng Lục Chiến Thâm: “Chiến Thâm, anh về rồi hả?” Sau đó đưa tay lên tháo cà vạt cho Lục Chiến Thâm như một người vợ.
Lục Chiến Thâm cầm chặt tay của Ôn Như Họa, nhìn cô ta với ánh mắt nồng nàn: “Xin lỗi, công ty có chút chuyện, bây giờ anh mới về được.”
Ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh ta dừng lại ở chỗ Uất Lam, trong mắt đầy vẻ không hài lòng: “Cô đến đây làm gì? Cút.”