Truyện Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 439




Chương 439: Chúng tôi sẽ không để yên

Bạch Thu Sinh đã hạ quyết tâm đẩy Đường Ninh ra đứng mũi chịu sào, nên ngay khi tỉnh dậy, anh ta liền đi gặp cảnh sát và phóng viên.

Anh ta dường như bị thương rất nặng, đầu quấn chặt trong băng gạc dày, sắc mặt tái nhợt càng lộ ra sự yếu ớt, hai mắt đỏ ngàu mang theo những tia máu.

“Đối phương muốn lầy mạng tôi…”

“Lần này, tôi hy vọng cảnh sát có thể tìm ra chân tướng sự: thật, trả lại công bằng cho tôi!”

“Nghiêm trị kẻ chủ mưu!”

“Được rồi, tình trạng sức khỏe của Thu Sinh vẫn chưa tốt lắm, vì vậy hôm nay anh ấy sẽ không nhận bắt kỳ cuộc phỏng vấn nào. Về mọi chỉ tiết của vụ tắn công, anh ấy sẽ tổ chức một cuộc họp báo khi sức khỏe cho phép, đến lúc đó, sẽ công bố. Tôi hy vọng giới truyền thông sẽ thông cảm cho tình hình hiện tại của anh ấy.” Người đại diện của Bạch Thu Sinh đuổi giới truyền thông ra khỏi phòng bệnh, chỉ để lại cảnh sát viên lấy lời khai.

Không lâu sau, cảnh sát rời đi. Ngay lập tức đến lượt Hải Thụy, triệu tập Đường Ninh để thẩm ván.

Ngay sau khi tin tức được đưa ra, toàn bộ làng giải trí đều xôn xao, lẽ nào chuyện của Bạch Thu Sinh thực sự do Đường Ninh làm?

Nếu không, tại sao cảnh sát không tìm người khác, mà lại trực tiếp yêu cầu triệu tập Đường Ninh?

Để tránh gây náo loạn, cảnh sát không động thủ vào ban ngày. Đương nhiên cảnh sát đã lấy ra giấy chứng nhận, vậy thì Đường Ninh buộc phải hợp tác.

Mặc Đình sắp xếp một phòng họp cho cảnh sát sử dụng, mà Đường Ninh cũng vội vã từ nhà chạy đến. Đương nhiên Mặc Đình không ngồi yên, chỉ là cùng Đường Ninh và luật sư ba người vào phòng họp.

“Sẽ không có chuyện gì, cứ thả lỏng.” Mặc Đình vỗ vai Đường Ninh an ủi.

“Em biết.” Đường Ninh gật đầu, chỉ là thủ tục luật định, vẫn phải đi, đây là chuyện ai cũng không thể trốn tránh.

Mặc Đình vuốt tóc cô, kêu cô đưa luật sư vào phòng họp, sau khi cô ngồi vào chỗ, cảnh sát cũng bắt đầu đưa ra câu hỏi.

“Cô Đường, cho cô xem một đoạn video trước. Đây là đoạn phim được ghi lại trên phim trường.” Viên cảnh sát lấy điện thoại di động ra đưa tới trước mặt Đường Ninh, Đường Ninh vừa thấy liền cười nhạt.

“Lúc đó người đàn ông này tự nhận là bạn của Bạch Thu Sinh, tìm tôi hỏi đường, vì vậy tôi nói với anh ta rằng Bạch Thu Sinh đang quay cảnh đánh nhau đồng thời nói cho anh ta biết ở phim trường nào.”

Cảnh sát thu lại video và tiếp tục hỏi: “Vậy, số của cô được lưu trong điện thoại của tên côn đồ tấn công Bạch Thu Sinh, cô giải thích thế nào đây?”

“Anh cảnh sát, anh bảo tôi phải trả lời câu hỏi này như thế nào?” Đường Ninh bình tĩnh hỏi ngược I ‘Số điện thoại của tôi bị lộ ra ngoài. Tất cả mọi người đều biết. Anh hỏi tôi tại sao anh ta lại có số của tôi?”

“Sự thật chứng minh, người hỏi đường cô chính là kẻ đã tần công Bạch Thu Sinh. Hiện chúng tôi đang tìm tung tích của đối phương. Khi những người này bị bắt, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.” Cảnh Sát biết sẽ không lấy được đáp án từ miệng Đường Ninh, bởi chứng cứ của bọn họ không đủ.

Mặc dù Đường Ninh là tình nghỉ lớn nhất, nhưng bọn họ thực sự không thể làm gì cô.

“Bất cứ hành vi phạm tội nào, chúng tôi cũng sẽ không để yên.”

Lời nói của cảnh sát có ý vị thâm sâu, Đường Ninh cũng nghiêm túc trả lời đối phương: “Tôi hy vọng anh nhớ những gì đã nói hôm nay.”

“Đi thôi.” Sau khi cảnh sát hỏi xong, đứng dậy định rời đi, vừa đi một bước liền quay đầu lại: “Hiện tại sự việc huyên náo lớn như vậy, cô sẽ gặp chút phiền toái, gần đây hãy chú ý an toàn.”

“Tôi tự có cách chứng minh mình vô tội, cảm ơn sự quan tâm của các anh.” Đường Ninh tao nhã cười với đối phương.

Hai người cảnh sát sững người một chút, sau đó bước ra khỏi Hải Thụy, nhưng vẻ mặt của Đường Ninh không còn thoải mái và tự nhiên như vừa nãy.

Thời điểm Nhạc San San là người hâm mộ tự biên tự diễn, lúc đó cô có thể giữ im lặng. Nhưng bây giờ, Bạch Thu Sinh lại tự mình diễn, hoàn toàn kéo cô vào trong vòng xoáy, cô không có cách nào tự thoát ra được.

Sau đó, Mặc Đình bước vào phòng họp, nắm chặt tay Đường Ninh: “Lục Triệt đã nắm được manh mối, nhất định sẽ tìm được người trước cảnh sát.”

“Tại sao không hợp tác với cảnh sát?”

“Anh nhát định phải tự mình lấy được bằng chứng vô tội của em, rồi mới có thể giao cho cảnh sát.”

Bởi vì anh đã quen với việc nắm quyền chủ động. Nếu Bạch Thu Sinh đã muốn tổ chức họp báo thông báo sự việc, vậy thì anh đương nhiên cũng phải chuẩn bị một vở kịch đặc sắc cho anh ta.

“Tin tưởng Lục Triệt, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn nào.”

Đường Ninh gật đầu: “Đương nhiên em biết anh sẽ không để em chịu oan ức, ngược lại em có chút lo cho anh. Em không coi trọng lời bàn tán bên ngoài đến vậy, bởi vì em biết sự thật rồi cũng sẽ được sáng tỏ.”

“Trái tim em đã đủ mạnh mẽ rồi.” Mặc Đình ôm cô, đáy mắt vừa là đau lòng vừa là trần an, sau đó hai người trở lại văn phòng.

Mặc Đình xử lý công vụ còn Đường Ninh ở ngay bên cạnh anh.

Thật ra, đối với Đường Ninh, không khó khăn nào có thể đè ngã được cô, chỉ cần người đàn ông này luôn bên cạnh yêu thương cô.

Để chống lại Bạch Thu Sinh không chỉ cần tìm ra người đàn ông chủ chốt kia, mà còn phải có được động cơ tại sao Bạch Thu Sinh làm như vậy, đó chính là chứng minh mối quan hệ của anh ta và Có Hằng.

Đường Ninh đến nay vẫn chưa biết thân phận của Mặc lão, cho nên cô không biết rằng trong vở kịch hay do Duy An sắp xếp, vẫn còn một ván cờ.

Bên ngoài tin tức của Bạch Thu Sinh và Cố Hằng vô cùng ít, vì vậy những người biết mối quan hệ của họ cũng rất hiếm.

Nghĩ đến điểm này, ánh mắt Đường Ninh đột nhiên trở nên thâm thúy, sau đó cô nói với Mặc Đình: “Em muốn tìm Bắc Thần Đông giúp em diễn một vở kịch. Em muốn lấy bằng chứng có thể chứng minh mối quan hệ giữa Bạch Thu Sinh và Cố Hằng.”

“Em muốn làm gì?” Mặc Đình nhìn cô cười.

“Phương pháp này có thể khả thi.” Đường Ninh nhìn Mặc Đình.

Có lẽ do gia tộc di truyền nên khả năng bắt chước của Bắc Thần Đông cũng vô cùng xuất sắc, Mặc Đình đã tìm rất nhiều tài liệu về giọng nói của Bạch Thu Sinh đưa cho Bắc Thần Đông để anh bắt chước Bạch Thu Sinh.

Tất nhiên, mặc dù Bắc Thần Đông rất không muốn tham gia vào loại chuyện này, nhưng người trong nhà lại bị bắt nạt, cộng thêm sự khuyến khích của Hàn Hinh Nhi, Bắc Thần Đông liền bỏ một chút thời gian để học giọng nói của Bạch Thu Sinh. Cho đên khi giông đên tám chín phân, anh mới cầm điện thoại lên gọi cho Có Hằng.

Ban đầu Cố Hằng không nghe máy, sau đó Bắc Thần Đông gửi tin nhắn, Cố Hằng lúc này mới bắt máy.

“Tôi là Cố Hằng.”

“Là anh.” Bắc Thần Đông học giọng điệu Bạch Thu Sinh giống y như đúc.

Có lẽ nghe thấy giọng nói quen thuộc nên Cố Hằng thở phào nhẹ nhõm, oán giận nói: “Sao anh lại gọi điện cho em vào lúc này? Không phải đã nói rồi sao, gần đây không được liên lạc mà?”

“Có chút chuyện, anh muốn gặp em. Anh không thể về nhà, chỉ có thể ra ngoài, đến chỗ cũ của chúng ta đi.”

“Được, anh chờ em.”

“Em đừng gọi cho anh, anh sợ kinh động đến truyền thông.”

“Em biết rồi.” Có Hằng rất nghe lời.

Bắc Thần Đông cúp điện thoại và để sang một bên, có chút kiêu ngạo nhìn Hàn Hinh Nhi và Đường Ninh, như muốn nói sau này, loại chuyện vặt vãnh này đừng gọi cho tôi, lãng phí thời gian.

Hàn Hinh Nhi làm bộ mặt cắn miệng anh, còn Đường Ninh phiền muộn nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ hy vọng rằng người theo dõi Cố Hằng sẽ có thu hoạch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.