Truyện Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 434




Chương 434: Không có thứ gì là nó không biết!

Lúc đầu đã nói buổi tối Đường Ninh có thể về nhà, nhưng sau khi bị ông cụ gây khó dễ, cô ấy chỉ có thể kêu Tống Nghiên Thư nói cho Mặc Đình biết sự thật tình hình trên phim trường. Mặc Đình không can thiệp vào quyết định nào của cô. Nhưng anh biết người làm khó vợ mình là ai!

Để xem, bây giờ lão gia hỏa đã khiến vợ mình phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực. Đến lúc đó, anh nhất định sẽ thay Đường Ninh đòi lại cả vốn lẫn lời. Nhưng trước mắt, phải để ông cụ hiểu Đường Ninh hơn.

Vì vậy, anh chỉ dặn Tống Nghiên Thư ghi nhớ tất cả những uất ức mà Đường Ninh phải chịu đựng, nhớ kỹ từng cái từng cái, hơn nữa còn phải nhớ thật rõ ràng.

Đêm ngày hôm đó chính là cảnh Bạch Thu Sinh và Đường Ninh là đối thủ, có lẽ do ban ngày có ông cụ nhắc nhở, nên sau cảnh quay ban đêm, Bạch Thu Sinh lại nhìn Đường Ninh, cảm thấy cách diễn xuất của cô ấy có vẻ hơi khác trước.

Bởi vì cô ấy là người mẫu chuyển qua, cho nên Đường Ninh mặc dù có tài năng nhưng lại thiếu kinh nghiệm, phần lớn đều dùng điểm mạnh tránh điểm yếu, mà hiện tại cô ấy lại học được cách dùng kỹ năng?

Hiện tại hai người đang quay một cảnh đi ngang qua nhau, nhưng thật ra Bạch Thu Sinh biết Đường Ninh đang tìm mình, khi anh ta biết phận cảnh sát hình sự của Đường Ninh, anh ta chỉ có thể rời khỏi cô không chút do dự.

Thấy vẻ lo lắng trong mắt Đường Ninh, Bạch Thu Sinh thát thần trong chốc lát, thậm chí … bị Duy An phát hiện: “Cắt!

Thu Sinh, cậu sao vậy?”

“Không sao, đạo diễn, chúng ta làm lại lần nữa.” Bạch Thu Sinh lấy lại bình tĩnh, trong lòng lại một lần nữa mâu thuẫn, bởi anh ta thực sự không biết mình có nên thay Đường Ninh hay không.

Ông cụ thừa dịp ban đêm cũng đến xem cảnh quay của Đường Ninh, cuối cùng ông vẫn khẽ hừ một tiếng: “Coi như vẫn có thể cải tạo được.”

Ông cụ ngoài mặt là làm khó, nhưng rốt cuộc vẫn là cháu dâu mình. Bản thân có thể ức hiếp, nhưng người khác thì không, đây là điển hình của người Mặc Gia.

Sáng sớm hôm sau, sắc mặt Đường Ninh có chút tái nhợt, ông cụ nhìn thầy nhưng lại đi ngủ nướng.

Đường Ninh cũng nằm trên bàn một lúc, buổi trưa lại lảo đảo cùng ông đi ra ngoài xem người khác quay phim.

“Mỗi người diễn xuất đều có đặc trưng của riêng mình. Dù chỉ là một vai diễn nhỏ, cũng không được xem nhẹ sự tồn tại của nó. Đôi khi, chỉ một vai nhỏ như vậy cũng có thể làm nên cả một bộ phim.” Ông cụ thấp giọng nói với người bên cạnh.

Thực ra là trá hình nói với Đường Ninh.

Vì vậy, Đường Ninh cần thận quan sát diễn xuất của người khác, sau đó đem những gì đáng học hỏi thu về cho mình dùng.

Giữa lúc Bạch Thu Sinh đang quay phim, anh ta ngắng đầu nhìn Đường Ninh và ông cụ. Cuối cùng, anh ta hạ quyết tâm muốn thử một lần.

Nên anh ta đã nhờ trợ lý liên lạc với ông cụ, ông cũng đồng ý gặp anh ta vào buổi tối, lần này ông cụ không đưa Đường Ninh đi cùng vì Đường Ninh buổi tối phải quay phim.

Trong phòng riêng của khách sạn, ông cụ phe phầy chiếc quạt trong tay, hỏi Bạch Thu Sinh: “Có gì cậu cứ nói thẳng.”

“Thật ra, không giấu gì tiền bi, tôi muốn để Có Hằng làm nữ chính trong bộ phim này, nếu ông đã không thích Đường Ninh, ông có thể thay cô ấy được không? Vấn đề giá cả chúng ta có thể thương lượng.” Bạch Thu Sinh dứt khoát hỏi ông cụ. Bởi vì biểu hiện ông cụ không thích Đường Ninh vô cùng rõ ràng.

Ông liếc nhìn Bạch Thu Sinh sau đó cất cây quạt đi rồi cười nói: “Cậu cảm tháy tôi rát ghét Đường Ninh?”

“Ít nhất, ông thích Có Hằng hơn ….”

“Ai nói với cậu?” Ông cụ vẻ mặt bao che lập tức nỏi lên.

“Tôi hôm đó nói Cố Hằng ổn định hơn, nhưng là bởi vì tôi chưa nói thiều sót của Cố Hằng.”

“Tôi tưởng cảnh đua xe đó, cậu đã nhận được một bài học kinh nghiệm?”

Sắc mặt Bạch Thu Sinh đột nhiên thay đổi, vì Đường Ninh không nhắc tới nữa nên anh ta suýt chút nữa đã quên, đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng ông lão này làm sao biết được?

“Đó… đó là…” Bạch Thu Sinh cố gắng giải thích.

“Được rồi, lý do tôi muốn Đường Ninh làm trợ lý cho tôi là bởi vì tôi có yêu cầu cao hơn đối với cô ấy. Tôi không có yêu cầu đối với các người là vì tôi không quan tâm.” Ông lão khinh thường nói: “Còn nữa, tâm thuận bất chính, sớm muộn gì ông trời cũng trừng phạt.”

Nói xong, ông cụ đứng lên, nhưng Bạch Thu Sinh thẹn hóa quá giận: “Ông cho rằng ông là một trong những nhà đầu tư thì giỏi lắm sao?”

“Nếu tôi không giỏi, hiện tại cậu cần phải ngồi ở chỗ này không?” Ông cụ trực tiếp vặn lại: “Đường Ninh đã để cho cậu một con đường sống. Cậu phải tự mình trân quý. Nếu cậu còn dùng thủ đoạn nào, ông trời cũng không thể bảo vệ được cậu đâu.” Nói xong, ông cụ khí phách quay lưng bỏ đi.

Bỏ lại Bạch Thu Sinh tại chỗ toàn thân phát run.

Hắn muốn biết, lão già kia có thân phận gì!

Lại dám không coi ai ra gì.

Đêm đó, sau khi Bạch Thu Sinh về, nuốt không trôi cục tức, cuối cùng gọi trợ lý đến phân phó một số chuyện, vì vậy…

Sáng sớm hôm sau, đoàn phim bắt đầu nhận được cuộc gọi, giới truyền thông cho rằng Đường Ninh ở đoàn phim bị ức hiếp, bị nhà đầu tư dùng quy tắc ngầm!

Giới truyền thông liên tục gọi điện để xác minh sự việc, nhưng Duy An chỉ có thể đuổi giới truyền thông đi rằng không có chuyện đó, nhưng đoàn phim không thể chịu được các loại yêu sách.

Ví dụ, Đường Ninh luôn đi theo một ông già, thậm chí còn có cả những bức ảnh giặt quần áo và náu cơm cho ông ta.

Lần này, lại bị truyền đi với tốc độ nhanh chóng! Thậm chí là tin đồn, Mặc Đình biết chuyện này, cuộc hôn nhân của anh với Đường Ninh e rằng sẽ có biến.

Ông cụ nhìn thấy tin tức, ngồi cùng Duy An tức giận: “Bạch Thu Sinh thực sự dạy mãi mà không sửa.”

Chiêu này của Bạch Thu Sinh xem như đủ tàn nhẫn, bởi như vậy, giới truyền thông sẽ nghĩ rằng Đường Ninh đã tung ra tin này, dụng ý là để hai người họ đại chiến mà Bạch Thu Sinh sẽ ngồi ngư ông đắc lợi.

“Mặc lão, ngài nghĩ như thế nào về chuyện này?”

“Người này không thể giữ lại.” Ông cụ Mặc phe phẩy cây quạt nói thẳng.

“Chi bằng ngài công khai thân phận của mình?”

“Không vội…” Mặc lão ngăn cản nói: “Cũng nên xem hắn giở hết trò hề ra, lại tát hắn một cái, bây giờ đuổi hắn đi, cũng quá có lợi cho hắn rồi. Ngoài ra, cậu mau chóng tìm người thay thế đi. Người có thể có cá tính, nhưng không thể có tâm xấu.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.” Duy An nói, cho dù ông lão không nói, anh ấy cũng sẽ làm như vậy, vì…

Nếu cuối cùng tác phẩm này thành công nhưng nam chính lại có phẩm hạnh không tốt, vậy không phải là sẽ để lại vết nhơ cho bộ phim của anh sao? Tắt nhiên anh sẽ không để mặc chuyện này xảy ra.

Vốn tưởng rằng Bạch Thu Sinh dừng tay lại sẽ cho anh ta một cơ hội, không ngờ dục vọng của anh ta lại khơi dậy từ đống tro tàn! Vậy thì không thể trách bọn họ được.

“Thật ra kỹ năng diễn xuất của tiểu tử thối cũng rất tốt…”

Ông lão đột nhiên nhắc tới: “Nếu không phải tiếp quản Hải Thụy, nó… có lẽ cũng là một ảnh đề rồi.”

“Mặc Tổng còn biết đóng phim?” Duy An đột nhiên hứng thú.

“Không có thứ gì là nó không biết!” Điểm này của Mặc Đình luôn là điều mà ông cụ tự hào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.