Truyện Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 381




Chương 381: Không có sóng gió nào mà anh không chắn được cả

Sự việc xảy ra vào ban đêm, cuối cùng Hải Thụy cũng đã đưa ra tuyên bố để làm sáng tỏ Đường Ninh chỉ bị trầy xước nhẹ thôi, còn Bắc Thần Đông cũng chỉ bị gãy xương nhẹ.

Nguyên nhân của sự có là bởi vì đang trong quá trình điều tra nên không cách nào công bố được, vì vậy xin mọi người hãy chờ đợi.

Thế nhưng, bên ngoài đối với tin đồn Đường Ninh là sao chổi, cũng không vì như vậy mà tan biến đi, ngược lại càng đồn càng kỳ quái, đến sau cùng, hoàn toàn diễn biến thành Đường Ninh đang nuôi nắng một tiểu quỷ.

Xưa nay giới giải trí đã có những tin đồn như thế rồi, rất nhiều minh tinh nổi tiếng chỉ vì muốn cho con đường nỗi tiếng của mình bằng phẳng, họ sẽ đặc biệt xin cao nhân chỉ điểm, sau đó mời máy tiểu quỷ về cung dưỡng ở trong nhà, để đảm bảo rằng bản thân sẽ luôn được phù hộ, được mọi người càng chú ý.

Còn con đường nỗi tiếng của Đường Ninh, xưa nay đều rất lận đận, nhưng luôn chuyển nguy thành an, vì vậy khó mà tránh khỏi việc bị người ta gắn lên người hiềm nghỉ nuôi tiểu quỷ.

Bởi vì là một phạm vi mới chưa hề biết đến, vì vậy mà sau khi được nhiều người nói sao nghe vậy, luôn mang theo sắc thái thần bí, cũng khiến cho người ta sợ hãi rụt rè.

Nhưng bắt luận có nói thế nào, nghe được những tin tức như thế, người ở trong cái giới này hỏi thử làm gì có ai dám hợp tác cùng Đường Ninh nữa chứ?

Cho dù là Hải Thụy, cho dù là Mặc Đình, trong tình huống này có phải nên để cho Đường Ninh tạm ngưng hoạt động không? Lựa chọn cách im lặng cho qua mọi chuyện?

Bộ phận quan hệ công chúng Hải Thụy ép buộc đưa tin, nhưng cho dù công chúng quên đi hết, vậy thì người trong cuộc thế nào đây?

Ngày tiếp theo, Đường Ninh lần nữa kiểm tra sức khỏe, sau khi xác định não không có chắn động gì, thì cô đề nghị xuất viện với Mặc Đình, có điều Mặc Đình lại nói với cô: “Trở về Thịnh Kinh trước đã, có một người muốn gặp em.”

“Ai vậy?” Đường Ninh truy vần.

Mặc Đình sờ vào mái tóc cô, trong lòng có chút đau lòng, tựa như đang thề với chính mình rằng sớm muộn có một ngày anh sẽ nâng em lên đến mức thế giới này không còn ai dám đi đến bước tối tăm.

“Gặp rồi em sẽ biết.”

Đường Ninh nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo sắp xếp của Mặc Đình, chỉ có điều rất nhanh thôi cô sẽ biết tin mình bị đổi vai thôi, suy cho cùng trong tình hình này, rất khó mà giấu được cô.

“Em bị đổi rồi?” Đường Ninh nghiêng đầu hỏi Mặc Đình: “Em…đều không biết…”

Mặc Đình dừng xe lại, không kiềm được nựng mặt cô: “Cứ coi như là một màn thử nghiệm trong đời, không có gì đáng tiếc cả, em đáng được nhiều thứ tốt hơn.”

Đường Ninh cúi đầu, đã là quyết định của Mặc Đình, vậy thì cô cũng không có gì để quá đau lòng cả, bởi vì cô biết, phàm là chuyện có thể giải quyết được, Mặc Đình không thể nào dễ dàng từ bỏ như vậy, trước đây lấy quyền phát ngôn, lấy đi các hoạt động chính là ví dụ tốt nhát.

Hơn nữa, trong lòng cô hiểu rất rõ, chuyện này nếu như không giải quyết ở tận gốc rễ, vậy cho dù cô vẫn ở lại đoàn phim cũng sẽ xảy ra chuyện.

Thay vì như vậy, chi bằng nhân cơ hội rời đi càng sớm càng tốt, như thế đoàn phim cũng không có bắt kỳ tổn thất gì.

Thế nhưng, cô nào biết được Mặc Đình căn bản cũng không có dự định để đoàn phim “Cao nhân ẩn thế” tồn tại…

“Còn đồn là em nuôi tiểu quỷ…” Đường Ninh không kiềm được cười chế nhạo một tiếng.

“Thái độ của em đã biểu đạt rõ ràng như vậy rồi, tại sao cô ta nhất định không buông tha, nhất định phải hủy hoại em, cô ta mới mãn nguyện sao?”

“Thật ra, thế giới này con người cũng không mang sẵn bản tính hiền lương, có những người vừa sinh ra thì đã như vậy rồi, người xấu xa lớn lên đến già.”

“Quan điểm này ngược lại là mới mẻ.” Đường Ninh khẽ gật gật đầu.

“Tin anh không?” Mặc Đình hỏi, đôi mắt nỗi bật mang theo ánh hào quang đầy khát khao muốn được tin tưởng.

Đường Ninh lần nữa gật gật đầu, nắm lấy tay của Mặc Đình: “Em đương nhiên tin anh.”

“Tin anh thì vững bước mà đi theo sau anh, ở cái giới giải trí này, vẫn chưa có sóng gió nào vì em mà anh không che chắn nỗi cả…”

Điểm này, Đường Ninh từ trước đến giờ chưa từng nghỉ ngờ qua.

Sau khi Đường Ninh đi, Hàn Hinh Nhi bị giữ lại trong bệnh viện, nhìn thầy Bắc Thần Đông tựa trên giường bệnh nghỉ ngơi, cô ấy vô cùng buồn chán lướt tin tức, sau khi phát hiện có người nói Đường Ninh nuôi tiểu quỷ, không kiềm được chửi âm lên như tát nước, may mà sau khi chửi xong cô ấy liền lấy tay che miệng lại.

“Tôi nghe thấy hét rồi…” Bắc Thần Đông nhắm mắt lại nói.

“Anh bị ảo thính (*) rồi đó, ảo thính…” Hàn Hinh Nhi ngượng ngùng lắc tay.

(°) bị nghe nhằm, bị ảo giác, mơ mơ màng màng nghe thấy.

“Có muốn chuẩn bị đạo cụ cho cô đi đánh tiểu nhân không?”

“Có thì càng tốt!”

“Bị người ta phát hiện cũng tương đương với việc chứng minh tin đồn Đường Ninh nuôi tiểu quỷ là đúng.” Bắc Thần Đông cuối cùng mở to đôi mắt trong vắt, nhưng lại giống như mang theo một sức quyến rũ hớp hồn nào đó vậy, khiến cho Hàn Hinh Nhi cầm lòng không đậu không thể không muốn nhìn thêm nhiều hơn.

“Tôi chỉ nói vậy thôi…” Hàn Hinh Nhi than thở: “Cả đời chị Ninh thật sự quá lận đận rồi, kỳ thực con người chị ấy thật sự rất tốt, không biết tại sao luôn có người muốn hãm hại chị”

“Trời ghét anh tài, đã nghe qua chưa?”

Bốn chữ này ngược lại đã an ủi Hàn Hinh Nhi, vì vậy cô gật đầu: “Chị Ninh chính là quá lợi hại, mới cản đường người khác…”

“Nếu cô đã biết vậy rồi, còn tức giận gì nữa2”

Hàn Hinh Nhi nghĩ như vầy cũng đúng, hơn nữa chuyện xấu nhất thì bên cạnh Đường Ninh cũng vẫn còn có Mặc Đình mà, chuyện gì cũng luôn có thể xoay chuyền tình thé.

Bắc Thần Đông an ủi người khác rồi lại nhắm nghiềm mắt tiếp tục nghỉ ngơi, nhưng y tá bên ngoài lại lén lút đi bàn tán.

“Này, tôi nói, cái tên Bắc Thần Đông, ai nói chuyện với anh ta, anh ta cũng đều lạnh lùng hờ hững, trước đây bác sĩ nói nhiều với anh ta như thế, anh ta đều chỉ trả lời có một chữ, ngược lại cô trợ lý nhỏ này lại rất được anh ta tin tưởng.”

*Tính khí cũng kỳ quái, tôi nhìn anh ta thôi là đã có cảm giác đáng sợ rồi, vì vậy khi truyền nước biển cho anh ta cũng rất căng thẳng, dường như anh ta không thích người khác đụng vào anh ta.”

“Đây mới kỳ quái này, cái cô trợ lý nhỏ kia lau tay rửa mặt cho anh ta, anh ta hoàn toàn không né tránh?”

Thật ra, đó là vì mỗi người mỗi khác.

Vào buổi trưa, Đường Ninh trở về đến Khải Duyệt Đề Cảnh, cuối cùng cũng được gặp mặt chị Long sau nhiều ngày không gặp rồi, chỉ thấy thần sắc chị ấy lo lắng sốt ruột, trực tiếp đi đến dìu Đường Ninh.

“Sao lại gầy như vậy?”

“Chỉ là bị trầy xước chút xíu thôi, không đến nổi nào!”

Đường Ninh vội vàng lên tiếng vỗ về.

“Còn không đến nổi nào, em biết là sau khi chị nghe nói em bị rơi xuống bị thương, chị có tâm trạng gì không?” Chị Long đột nhiên khóc lên: “Nếu em thật sự em có bắt trắc gì, chị không biết phải trốn vào đâu để đau lòng mà khóc thét lên nữa.”

Đường Ninh biết chị ấy là quan tâm mình, vì vậy cũng không có phản bác lại, cho chị Long tùy ý trách mắng.

“Em nói xem em lớn như vậy rồi, cũng kết hôn lâu vậy rồi, sao vẫn không cẩn thận như thế chứ?” Chị Long khóc nức nở nói: “Không đúng, đây đều phải trách tên chủ mưu đứng sau, đợi khi tóm được hắn ra rồi nhất định phải để hắn ta chết dở sống dở.”

Ánh mắt của Đường Ninh bỗng chốc hiện lên một tia sáng lành lạnh.

Có một số người quả thật giống như Mặc Đình đã nói, bất luận là em cảnh cáo thế nào đi chăng nữa, nhắn mạnh thế nào đi chăng nữa cô ta từ đầu chí cuối cũng sống trong thế giới của riêng bản thân mình.

Cô thật sự không muốn động tay vào chuyện này, nhưng…

Nếu như thật sự là Đường Huyên…

“Đúng rồi, chuyện em bị đổi vai, làm thế nào? Đường đường là nghệ sĩ dưới trướng của Tổng tài Hải Thụy mà bị thay đổi, chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi của boss còn đặt ở đâu được nữa?” Chị Long giọng phẫn nộ hỏi: “Lá gan của người chế tác phim “Cao nhân ẩn thế” thật sự quá lớn rồi.”

“Chuyện này, Đình sẽ giải quyết…”

“Đương nhiên chị biết là boss sẽ giải quyết, chị chính là muốn biết bọn chúng chết như thế nào thôi.”

Đường Ninh đã không đóng phim nữa, mà lại trình chiếu trước sau với “Đồ nhi ngốc”, chi bằng làm cho bọn họ biến mắt màn ảnh…

“Đúng rồi, Đình nói, có người muốn gặp em, là ai vậy?

Chắc không phải là chị đó chứ?” Đường Ninh ngòi trên ghế sofa mỉm cười hỏi.

“Sao có thể là chị chứ, là người khác, em đoán thử xem?”

Chị Long cả khuôn mặt đầy sự thần bí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.