Truyện Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 217




Chương 217: Còn về nhà cái gì? Ở nhà tôi!

Chị Long trừng mắt nhìn anh, nói: “Tôi đùa đó!” Nói xong, Chị Long kéo Lục Triệt ra khỏi giường bệnh, choàng cho anh một chiếc áo khoác dày.

Hai người vừa đến lầu dưới, Lục Triệt đột nhiên bước xuống bậc thang ngồi xổm xuống: “Lên đi…”

Bây giờ là buổi sáng sớm, trên đường hầu như không có người đi bộ, chị Long nhìn quanh nói: “Thôi.” Cô nói như vậy, nhưng cơ thể nằm thẳng trên lưng của Lục Triệt.

Lục Triệt không chịu nổi sức nặng suýt nữa ngã xuống đắt, chị Long sợ tới mức vội vàng đứng lên: “Không sao chứ?”

Lục Triệt chỉ cười, lại ngồi xẻm xuống bậc thang: “Mau lên đi.”

Chị Long cười, lại leo lên trên lưng Lục Triệt. Lần này, Lục Triệt bước đi rất vững vàng, mặc dù trông anh vẫn rất mệt.

“Cứ đặt tôi xuống, tôi sẽ bắt taxi về nhà.” Chị Long chỉ vào đèn đường nói.

“Còn về nhà gì nữa? Ở nhà tôi…” Lục Triệt cõng chị Long đi qua ngã tư đường.

“Không tiện đâu?” Chị Long nói, nhưng trong lòng lại cười khẩy, tuy rằng không có nhiều cơ hội như vậy, nhưng lúc này được nằm trên lưng người đàn ông này, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, cũng rất chắc chắn đồng thời cũng không nỡ xuống.

“Này… bệnh viện này chỉ cách nhà tôi ba phút, sao cô lại cống tôi đi bộ hơn mười phút?” Lục Triệt đổi đề tài, đương nhiên anh tự mình quyết định.

“Tôi dù sao cũng là phụ nữ…” Trước khi nói tiếp, Chị Long đột nhiên lớn tiếng nhắc nhở: “Cần thận, cẩn thận phía trước …”

Lục Triệt chỉ xoay đầu một cái là tông thẳng vào cột đèn, Chị Long ngã xuống trong tuyết trong khi Lục Triệt ngã vào giữa hai chân …

Lục Triệt có hơi giật mình, phát hiện tư thế thật sự xấu hồ, lập tức đứng lên, đưa tay kéo chị Long đứng dậy, chị Long trực tiếp che gương mặt đã nóng bừng, thầm nghĩ nếu đoạn đường này dài hơn một chút thì tốt.

Lục Triệt nắm lấy tay chị Long, không nhìn lại, chị Long cũng tận hưởng cảm giác được người mình thích nắm tay, trong đầu cũng bắt đầu nghĩ lung tung.

Vì cô biết tuy là người nhỏ bé nhưng người nhỏ bé lại có cái tuyệt vời của người nhỏ bé.

Lúc này nếu đổi thành Đường Ninh và đại boss thì hẳn là mọi người xung quanh sẽ bu lại như kiến.

Không lâu sau, cả hai trở về căn hộ của Lục Triệt, vì chỉ có một phòng ngủ nên Lục Triệt nhường giường cho chị Long, tuy nhiên chị Long nói với anh: “Anh đang bệnh nên hãy ngủ ở giường đi, tôi sẽ ngủ ở sofa. “

Lục Triệt suy nghĩ một chút cũng thấy có lý nên uống thuốc, ngả người xuống giường, ngủ rất yên tĩnh, giống như không nghĩ ở trước mặt mình là một người phụ nữ.

Chị Long ngồi dậy nhìn Lục Triệt yên tâm nghỉ ngơi, cảm thấy một đêm đẹp đế như thế này lại bị lãng phí như vậy, thật sự là đáng tiếc …

Nhưng, cô ấy liệu thật sự có dám nói ra điều mình thích Lục Triệt?

Trong dòng suy nghĩ, chị Long cũng ngả người xuống, nhưng tư thế ngủ của cô ấy không thoải mái cho lắm …

Trong bóng tối, một bóng người cao lớn bắt lực bước đến bên cô, cúi xuống, cần thận nhét chăn bông cho cô.

Chỉ là Chị Long ngủ quá sâu nên không biết có người đắp chăn cho mình.

Sáng hôm sau, Đường Ninh đang thu dọn hành lý ở nhà, nhưng cô nhận được cuộc gọi từ Phương Dục, yêu cầu cô tham gia một bữa tiệc nhỏ riêng vào buổi tối và làm quen với nghệ sĩ nỗi tiếng của Hải Thụy.

“Tôi đã hỏi chủ tịch về vấn đề này, và anh ấy đồng ý …”

Đường Ninh vốn dĩ không thích náo nhiệt, nhưng bây giờ Phương Dục làm như vậy, lại có ý của Mặc Đình, Đường Ninh thật sự không tìm được lý do từ chối, đành phải gật đầu đồng ý.

Cô luôn muốn hòa nhập vào đại gia đình này và luôn kết bạn nhiều hơn.

Vì vậy, sáu giờ tối, cô đưa Chị Long xuất hiện trong một câu lạc bộ cao cấp bí mật, để không làm cô khó xử, Phương Dục đã đợi cô ở cửa rồi cùng nhau đưa cô vào quây lễ tân cao cấp.

Trong đại sảnh sang trọng, tiếng nhạc cổ điển du dương vang vọng, và dưới ánh đèn pha lê lộng lẫy, những ca sĩ nỗi tiếng đang chơi piano.

Đường Ninh bình tỉnh nhìn qua thì thấy rằng hầu hết những người tham dự tiệc cocktail hiện nay đều đang xuất hiện trên màn ảnh TV, họ đều là siêu sao điện ảnh và truyền hình hoặc ca sĩ nổi tiếng. Chỉ có duy nhất người đi cùng cô có lẽ là siêu mẫu quốc tế Hoắc Thanh Thanh, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu bạc, ngồi uống sâm panh quý phái và tao nhã.

Sau đó, Phương Dục đưa Đường Ninh đến chỗ người đàn ông đang chơi đàn, mỉm cười và nói với anh ta: “Anh Phong, làm quen một chút nhé, đây là Đường Ninh …”

Mặc dù Đường Ninh rất ít khi ca hát, nhưng cô cũng biết người đàn ông này có địa vị như thế nào trong giới nhạc pop, mười năm trước, anh ấy đã trở nên nỏi tiếng khắp thế giới và tạo ra vô số huyền thoại trong danh sách mười năm sau, anh ấy vẫn vượt qua thế hệ trẻ, là một người có tiếng trong giới.

Đường Ninh không chút đề phòng, ở dưới sự dò xét của đối phương, cô lễ phép hét lên: “Chào anh Phong.”

“Được rồi, tương lai ta sẽ thường xuyên tụ tập, tôi thích ca hát.

Tôi cũng có thể dạy cô.”

“Cảm ơn anh Phong.”

“Đường Ninh đến rồi…” Những người khác có mặt ngay lập tức nghiêng người cầm ly rượu chào hỏi Đường Ninh, Phương Dục cũng giới thiệu cho đến khi Đường Ninh hòa vào cùng mọi.

Cuối cùng, Đường Ninh ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thanh Thanh, so ra thực lực của hai người cũng ngang ngửa nhau, nhưng mà Hoắc Thanh Thanh nỗi tiếng rất sớm, khí phách lại rất đặc biệt, cho nên cô ấy có lợi thế riêng.

Cô ấy mỉm cười với Đường Ninh, sau đó nói: “Cô không thích những dịp như thế này, đúng không?”

“Đúng vậy, tôi chưa quen cho lắm.”

“Vài lần sẽ quen thôi. Hải Thụy là nơi như thế này, có thể tập hợp những người giỏi nhất trong vòng này lại với nhau.” Hoắc Thanh Thanh vừa uống rượu vừa mơ hồ nói, cuối cùng chắc đã hơi say, nên cô ấy hỏi Đường Ninh: “Người đại diện của cô là ai?”

“Tôi…cũng chưa biết.” Đường Ninh thành thật trả lời.

“Tôi nghe nói ngày mốt cô bay đến Ý để làm đại diện nhãn hiệu đồng hồ, nhưng tôi nghe nói người của Tinh Hoàng cũng đang tranh giành nó.” Hoắc Thanh Thanh giải thích: “Tôi biết rằng cô bị Tinh Hoàng phong sát, nhưng nếu cô đã vào Hải Thụy, thì sau này sẽ phải chiến đấu với Tinh Hoàng nhiều đó, cần thận chút nhé.”

Đường Ninh gật đầu, sau đó nghiêm túc nhìn Hoắc Thanh Thanh.

“Tranh giành địa vị là không thể tránh khỏi, nhưng Hải Thụy của chúng ta chưa bao giờ thua. Tôi hy vọng cô có thể tiếp tục duy trì loại thắng lợi này. Đương nhiên, còn tùy thuộc vào người đại diện của cô có thể hiện ra loại thực lực này hay không.”

Đường Ninh thực sự biết rằng lên càng cao thì càng tàn nhẫn, nhưng cô không biết phải nói gì khác ngoài việc gật đầu.

Bởi vì cô thậm chí không biết ai là người đại diện của mình.

Hai người tán gẫu một lúc, nhìn thấy Phương Dục nói với mọi người: “Các vị, có biết tối nay chủ tịch sẽ đến không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.