Truyện Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 207




Chương 207: Gửi văn kiện chấm dứt hợp đồng tới Tranh Điền

“Em muốn để ai làm người đại diện của em?” Mặc Đình không trả lời ngược lại hỏi.

Đường Ninh lắc đầu, trong lòng cô có một loại cảm giác tin tưởng với Hải Thụy, vả lại, với địa vị hiện tại của cô, mặc dù không thể nói là không có đủ tư cách tiền vào Hải Thụy, nhưng mà ở Hải Thụy, cũng tuyệt đối không được tính là cái gì.

Mặc Đình cười một cách thần bí, không trả lời, chỉ đưa Đường Ninh trở lại phòng ngủ, chăm sóc cô nằm trên giường: “Hiện tại đừng nghĩ ngợi gì nữa, còn lệch múi giờ cho nên nghỉ ngơi cho tốt, chờ anh đi làm về… Dù sao thì lịch trình của em là ngày mai mới trở về nước. Hôm nay… hãy tự cho mình nghỉ phép đi.”

Đường Ninh nằm ở trên giường, nắm chặt lấy tay Mặc Đình nói: “Em không sao, anh đừng lo lắng.”

Nhìn thấy mưa gió quen rồi, chỉ cần còn đường thì cứ tiếp tục tiến về phía trước, chắc chắn sẽ không có tuyệt vọng.

“Anh đã bảo Lục Triệt thu xếp để chị Long gửi một văn kiện chấm dứt hợp đồng cho Tranh Điền.”

“Ừm.” Đường Ninh nhẹ gật đầu, chỉ là khi Mặc Đình quay người chuẩn bị rời đi, cô lại vươn tay nắm lấy Mặc Đình: “Em muốn gặp Hinh Nhi.”

“Biết ngay là em không yên tâm được, anh đã sớm thu xếp cho em, khi nào em ngủ dậy, Lục Triết sẽ đưa em đến đó.” Nói xong, Mặc Đình cúi người hôn nhẹ lên trán Đường Ninh.

Đường Ninh cảm thấy yên ổn an tâm, từ từ chậm rãi nhắm hai mắt lại, lông mi rung động vài cái, rất nhanh liền rơi vào trạng thái ngủ say.

Mặc dù đã rất kiệt sức, nhưng trong lòng Đường Ninh biết rất rõ, là áp lực công việc còn lớn hơn cả scandal nỗ ra ở Tranh Điền, cô đã sớm không còn tự trách bản thân, nhìn những bình luận thương tâm đau lòng kia, bởi vì cô nhớ tới một câu nói mà một người nỗi tiếng đã nói, khi những cái gọi là cư dân mạng, thậm chí ngay cả tên thật đều không dám lưu lại, chỉ tùy tiện mà đánh giá và sỉ nhục bạn, thực ra những gì bọn họ nói ra là thứ thật sự không có chút giá trị tham khảo nào.

Bạn không cần phải tức giận, buồn phiền vì những lời nói và việc làm vô trách nhiệm của họ.

Lúc này, điều bạn cần làm là lấy lại tinh thần, sau đó dùng cách thỏa đáng nhát để chống trả lại quyết liệt.

Sau khi nhìn Đường Ninh ngủ say, Mặc Đình mới an tâm rời khỏi nhà, nhưng trên đường đến Hải Thụy, Lục Triệt vẫn là nhịn không được hỏi tổng giám đốc nhà mình một câu: “Vụ việc lần này của phu nhân vẫn là xử lý theo trình tự như mọi khi ạ?”

Mặc Đình cúi đầu nhìn xuống văn kiện trong tay, giọng nói trầm thấp quyến rũ mê người: “Thứ tự của lần này là như thế này, liên hệ với công ty luật sư, lấy danh nghĩa của Đường Ninh gửi thư chắm dứt hợp đồng cho Tranh Điền.”

“Đợi đến sau khi Tranh Điền tuyên bố chắm dứt hợp đồng, hãy để giám đốc nghệ sĩ tuyên bố rằng Đường Ninh đã chính thức gia nhập Hải Thụy.”

“Thông báo trước? Không giải quyết chuyện này trước ạ?”

“Tuyên bố chính là một phần giải quyết chuyện này, sau đó do chính Hải Thụy sẽ tổ chức buổi họp báo để làm sáng tỏ chuyện của Hàn Hinh Nhi. Điều quan trọng nhất là tìm ra mười người antifan đã cực kỳ tích cực trong lần này, thu thập thông tin của bọn họ, đến lúc đó sẽ sử dụng nó trong cuộc họp báo.”

“Tôi muốn cho bọn họ biết, nói bậy nói bạ… phải khiến họ phải trả một cái giá đắt mà cả đời này bọn họ không bao giờ có thể tưởng tượng được.”

Sau khi Lục Triệt nghe xong, trong lòng đột nhiên hưng phấn vô cùng, bởi vì La Hạo sẽ không hiểu được, anh ta dùng nhiều công sức đến như vậy để bày bố tất cả, thật ra cũng chỉ là giúp sự nghiệp của Đường Ninh lên một tầm cao hơn.

“Vậy người đại diện của phu nhân là?”

“Tôi.” Mặc Đình im lặng vài giây, đột nhiên liền nói ra một chữ như thế này.

Lục Triết sửng sốt một chút, vẻ mặt lộ ra kinh ngạc, thậm chí có chút hoảng hốt.

“Nhưng mà, hiện tại tạm thời đừng công bố ra ngoài, cũng đừng nói cho Đường Ninh…”

Lục Triệt cười cười, liên tục gật đầu. Có lẽ, có thể ký hợp đồng với Hải Thụy, hơn nữa còn khiến Mặc Đình trở thành người đại diện của mình, trên thế giới này có một và chỉ có một người đó là Đương Ninh.

Đột nhiên thật mong chờ đến ngày sự thật được công bố …

La Hạo cho rằng anh ta có thể công kích được Đường Ninh?

Thật là đáng thương…

Sau khi Hàn Hinh Nhi tỉnh dậy sau ca phẫu thuật, điều đầu tiên cô ấy làm chính là hỏi xem tình hình của Đương Ninh rốt cuộc như thế nào rồi.

Viên Viên liếc mắt nhìn cô ấy, không dám nói cho Hàn Hinh Nhi biết chuyện mưa máu gió tanh bên ngoài, chỉ có thể trước mặt cô đánh trống lảng, nhưng mà Hàn Hinh Nhi thực ra không phải người dễ lừa như vậy, chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể nhìn thấu sự che đậy của Viên Viên, khó khăn ngồi dậy, bảo Viên Viên đưa cho cô ấy điện thoại di động.

“Hinh Nhi, hiện tại cậu ốc còn không mang nổi mình ốc, thân mình còn lo chưa xong, cậu không thể nghỉ ngơi một chút sao?

Bản thân cậu cũng nói, Đường Ninh có người bảo vệ.”

Tuy nhiên, Viên Viên vẫn không thể từ chối ánh nhìn khao khát của Hàn Hinh Nhi, cho nên đã đưa điện thoại cho cô ấy.

Hàn Hinh Nhi mở trang web ra, nhìn thấy mấy chữ “Đường Ninh giết người” đang đứng đầu trong bảng hotsearch tìm kiếm, cô ấy đột nhiên hoảng sợ-… giấy dụa muốn đứng dậy: “Tớ còn sống rất khỏe mạnh đấy, những người này tại sao lại nói bậy nói bạ như vậy?”

Viên Viên vội vàng ngăn cô ấy lại, còn tức đến suýt nữa bật cười: “Với bộ dạng này cậu có thể đi đâu? Mau nằm trở lại đi…

Cậu lo lắng cho Đường Ninh, đợi lát nữa liền có thể gặp cô ấy À:m rồi.

Lúc hai người đang nói chuyện, Đường Ninh và bác sĩ điều trị chính của Hàn Hinh Nhi cùng nhau bước vào phòng bệnh của Hàn Hinh Nhi, mà bác sĩ đang ôm bệnh án nói với Đường Ninh: “Hiện tại vẫn đang ở giai đoạn giữa. Thật may là vẫn còn thời gian và cơ hội, nhưng mà không được bị cảm như lần này nữa, cũng không thể tùy hứng nữa. Mặc tổng đã sắp xếp một mô hình phù hợp. Chúng tôi cũng đang tìm kiếm tài nguyên trên khắp thế giới. Tôi tin rằng sẽ sớm có câu trả lời. Cô Đường không cần lo lắng.”

“Cảm ơn bác sĩ.”

Bác sĩ ân cần khách khí nói vài câu rồi sau đó bước ra khỏi phòng bệnh, Đường Ninh lúc này mới quay đầu lại nhìn Hàn Hinh Nhi, có chút bất lực: “Lỗi của anh trai em thực sự không nên do em gánh chịu. Em chưa từng liên lạc với chị nên chị cũng không biết tình trạng của em đã nghiêm trọng đến mức này.

Hàn Hinh Nhi trong lòng cảm thấy chua xót, quay mặt nhìn đi chỗ khác: “Em… không sao.”

“Đúng thật là hiếu thắng giống hệt chị.” Đường Ninh thở dài cảm thán một câu, bước đến bên giường bệnh ngồi xuống bên cạnh Hàn Hinh Nhi.

Hàn Hinh Nhi quan sát vẻ mặt bình tĩnh của cô, ngập ngừng hỏi một câu: “Chị có để ý đến những lời đồn đại bên ngoài không?

Chỉ cần em ra ngoài làm sáng tỏ là được rồi…”

“Chuyện không phức tạp như em nghĩ đâu, nhưng mà… cũng không phải chuyện em ra ngoài nói vài câu là có thể làm sáng tỏ đâu.” Đường Ninh ôm giữ cô ấy lại, nhẹ nhàng an ủi: “Chị tự có kế hoạch của riêng mình, hơn nữa … em cũng không phải đã biết sao? Chị đã kết hôn với một người đàn ông rất tài giỏi, anh ấy sẽ không để chị bị tổn thương.”

Hàn Hinh Nhi nhìn thấy Đường Ninh không phải đang an ủi mình, lúc này mới thả lỏng: “Khi nào cần em, cứ lên tiếng nhé.”

“Chồng người ta có năng lực như vậy, cần đến cậu mới lạ đấy, ngủ đi mau.” Viên Viên có chút chịu không nổi mà thô lỗ mắng nhẹ với Hàn Hinh Nhi, sau khi mắng xong, lại cảm thấy xấu hỗ với Đường Ninh, cô nhanh chóng xin lỗi Đường Ninh.

“Chuyện lần này là tôi nên xin lỗi cô… Nếu như không phải là tôi thì tên khốn La Hạo đó cũng sẽ không biết thỏa thuận giữa cô và Hinh NHI.”

“Cô đấu không lại anh ta, nên đừng trách chính mình.”

“Chỉ có điều, những hội fan ủng hộ cô là có chuyện gì vậy? Tôi đến làm hội trưởng tốt hơn họ nhiều đấy.” Viên Viên căm phẫn tột độ nói.

“Còn có em nữa.” Hàn Hinh Nhi hùa theo: “Mỗi Chương trình của chị em đều xem qua. Từng quyển tạp chí em cũng đã từng mua. Em dám đảm bảo rằng em hiểu rõ chị hơn bọn họ.”

“Vậy đợi em khỏe lại rồi hãy đến làm hội trưởng hội fan của chị ha.” Đường Ninh không nhịn được cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.