Truyện Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 10




Chương 10: Quyết tâm bắt đầu lại

Mặc Đình không nói thêm gì nữa, đưa mắt nhìn về phía trước, mà Đường Ninh lại dán mắt lên vành tai phải của anh, nốt ruồi nằm trên vành tai như một viên kim cương đen tự nhiên, khiến anh càng thêm vẻ nguy hiểm.

“Em cứ nhìn tôi như vậy là đang muốn tôi hôn em? Ôm em? Hay là…”

Đường Ninh nhịn xuống sự căng thẳng, chủ động duỗi tay ra nắm lấy tay Mặc Đình, tránh đi ánh mắt rực lửa của Mặc Đình: “Trước khi đi đến nhà mới, anh có thể cùng em đến nơi này một lát không?”

“Sau khi đến, đêm nay, có phải tôi có thể tiếp tục làm những chuyện tối hôm qua còn dang dở không? Hử?”

Mặc Đình nhẹ nhàng hỏi, nhưng Đường Ninh không giấu được vẻ lo lắng, bởi vì cô biết đêm qua cô không đủ can đảm, Mặc Đình không ép buộc cô, cũng không nói chuyện, để mặc cô cầm lấy cánh tay mình, khóe môi cũng âm thầm nhếch lên trong bóng tối.

Cả hai người không quay về nhà của Mặc Đình mà thay vào đó, theo yêu cầu của Đường Ninh, họ đến rừng cây anh đào nổi tiếng ở Thịnh Kinh, đó là nơi cô và Hàn Vũ Phàm từng hẹn hò, nhưng hôm nay cô muốn trái tim mình hoàn toàn buông bỏ Hàn Vũ Phàm, vì vậy, cuối cùng cô cũng nhận điện thoại của anh ta: “Em đang ở trong rừng hoa anh đào, nơi mà mỗi lần hẹn hò chúng ta đều đến, nếu anh vẫn còn muốn gặp em, vậy thì chỗ cũ… không gặp không về.”

“Được, anh sẽ đến ngay.” Hàn Vũ Phàm đồng ý ngay lập tức, mặc dù anh ta và Mặc Vũ Nhu qua lại với nhau, nhưng anh ta cũng chưa từng có ý định từ bỏ Đường Ninh, sao có thể dễ dàng tìm được một người phụ nữ tin người như Đường Ninh? Cho đến bây giờ cô vẫn hết lòng vì anh, gia cảnh và tính tình cũng rất tốt.

Đường Ninh cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn Mặc Đình đang ngồi đối diện, giọng nói chân thành mang theo chút nghẹn ngào: “Đây là lần cuối cùng em gọi cho anh ta vì tình cảm cá nhân, sau này… sẽ không thế nữa.”

Mặc Đình nhướn mày, không nói gì, chỉ vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, ý bảo Đường Ninh đi tới, tỏ vẻ chiếm hữu.

Đường Ninh ngoan ngoãn lại gần, cúi người xuống, hai người nhìn xuống lầu qua lớp kính trong suốt của nhà hàng, trong chốc lát, dưới cây anh đào đã xuất hiện một bóng người đang lo lắng.

Hàn Vũ Phàm đã đến!

Trước đây, đã bao nhiêu lần cô ngốc nghếch đứng ở chỗ Hàn Vũ Phàm đang đứng, chờ đợi cả ngày, mười lần thì đã có năm lần anh ta lỡ hẹn, bây giờ nghĩ lại, tình cảm chân thành mà cô trao đi lại bị người khác đối xử như thế, vì vậy…

Bị lỡ hẹn, bị trêu đùa, bị phản bội, cô muốn Hàn Vũ Phàm phải nếm thử từng chút một.

“Làm thế này có thể khiến em hết tức giận?” Mặc Đình ôm vai Đường Ninh, nhìn bóng người đang đứng ở dưới lầu, hỏi cô.

“Đương nhiên không phải, chỉ là, tất cả mọi thứ từ lớn đến bé, em sẽ bắt anh ta trả lại từng chút một!”

Mặc Đình duỗi những ngón tay thon dài ra, nắm lấy cằm Đường Ninh, nhìn thẳng vào mắt cô, rõ ràng trông cô như một người phụ nữ mong manh, nhưng khi bị tổn thương về mặt tình cảm, cô lại có thể dứt khoát. nói kết thúc là kết thúc, không hề dây dưa níu kéo.

“Em vừa gọi đồ ăn, là gan ngỗng, nhân viên phục vụ nói chúng vừa được chuyển từ Pháp về bằng đường hàng không, em nghĩ chắc là không tệ.”

Mặc Đình buông cô ra, nở một nụ cười ngạc nhiên: “Làm sao em biết tôi thích gan ngỗng?”

“Muốn biết sở thích của chồng thì có gì khó khăn?” Đường Ninh nhắc nhở người phục vụ dọn món ăn lên: “Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Mặc Đình nhìn đôi môi mỏng đỏ mọng như cánh hoa hồng của cô, trong mắt lóe lên một tia nguy hiểm: “Nhưng mà… tôi không muốn nói chuyện với em, tôi chỉ muốn… hôn em!”

Ai nói anh là độc dược số một của làng giải trí? Rõ ràng… người phụ nữ trước mặt anh cũng mang theo một loại độc dược cực kỳ mạnh, làm cho người khác chìm đắm trong vô thức.

Ở dưới lầu, Hàn Vũ Phàm vẫn đang đợi ở chỗ đó, trên lầu hai của nhà hàng, Đường Ninh và Mặc Đình cùng nhau ăn cơm, thật ra Đường Ninh không thích nói về công việc của cô trước mặt Mặc Đình, mà Mặc Đình cũng ngầm hiểu được, trước đó anh cũng đã giúp Đường Ninh hai lần, nhưng nhìn phản ứng của Đường Ninh lần này, người phụ nữ này thật sự không đơn giản.

Nhưng mà… cho dù không đơn giản, thì đó cũng là vợ của Mặc Đình anh, Đường Ninh là người duy nhất có thể bắt nạt người khác.

Thấm thoắt một giờ đồng hồ trôi qua, Hàn Vũ Phàm đứng đợi ở dưới lầu cực kỳ sốt ruột nhưng cũng không dám rời đi, trong khoảng thời gian này, Hàn Vũ Phàm vẫn liên tục gọi cho Đường Ninh, nhưng Đường Ninh đã tắt máy từ lâu, bởi vì anh ta không hề biết, vào lúc này, trong mắt Đường Ninh, anh ta chỉ giống như một người gác cổng bình thường không đáng nhắc đến.

Cuối cùng, sau khi hai người ăn cơm xong, Mặc Đình liếc mắt xuống lầu rồi hỏi Đường Ninh: “Vẫn muốn xem tiếp sao?”

“Không, em muốn anh giúp em chuyển nhà.”

Mặc Đình gật đầu, nhanh chóng thanh toán hóa đơn rồi đưa Đường Ninh rời khỏi đó bằng cửa sau, sau đó hai người đến căn hộ của Đường Ninh, nhưng trước khi Mặc Đình bước vào thì Đường Ninh đã yêu cầu anh đứng ngoài cửa đợi năm phút. Sau năm phút, anh bước vào, trong căn hộ, anh không còn thấy bất cứ ảnh chụp của Đường Ninh và Hàn Vũ Phàm hay đồ dùng của đàn ông, bởi vì Hàn Vũ Phàm không qua đêm ở đây.

“Mặc Đình, anh chờ em một chút, em thu dọn một số thứ.”

Mặc Đình quan sát căn hộ của Đường Ninh, anh nhìn thấy bức ảnh to nhất trong phòng khách, đó là bức ảnh khi cô nhận được cúp siêu mẫu lần đầu tiên, nếu lúc đó không giải nghệ… có lẽ bây giờ cô đã có tầm ảnh hưởng quốc tế.

Năm phút sau, Đường Ninh bước ra khỏi phòng ngủ với một con gấu bông trên tay: “Đây là tất cả tài sản của em.”

“Vậy những thứ còn lại?”

“Không phải, cứ để cho ký ức phủ bụi chúng đi.” Đường Ninh thản nhiên lắc đầu, nhưng đúng lúc này, Mặc Đình đột nhiên ôm lấy cô, đôi môi lạnh lẽo dán chặt lấy môi cô.

Ban đầu, Đường Ninh thật sự ngạc nhiên, nhưng sau đó cô nhắm mắt lại, bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh, cho đến khi tay của Mặc Đình… bắt đầu tiến vào trong quần áo của cô, hai người mới đột nhiên dừng lại: “Những bước còn lại về nhà rồi làm, nhưng nụ hôn này của tôi có làm ký ức của em trở nên tốt đẹp hơn một chút không?”

Đường Ninh ôm lấy Mặc Đình, cảm nhận hơi thở trầm lặng, ổn định của anh, từ nay về sau cô sẽ không bao giờ… để người khác làm tổn thương mình nữa, từ nay về sau, cô muốn nắm thật chặt hạnh phúc cho riêng mình.

Mà bên kia, Hàn Vũ Phàm đã đợi Đường Ninh bốn tiếng đồng hồ trong rừng hoa anh đào, vốn đinh đợi thêm nữa, nhưng anh ta lại nhận được một cuộc gọi từ Mặc Vũ Nhu: “Vũ Phàm, anh đang ở đâu? Em đến nhà anh nhưng không tìm thấy anh, bụng của em bây giờ thật khó chịu… Vũ Phàm, vì sao chuyện ảnh chụp đến bây giờ vẫn chưa bị đè xuống? Em sợ cứ như vậy em sẽ xong đời mất.”

Hàn Vũ Phàm lập tức tỉnh táo, lập tức lái xe về nhà, nhìn thấy Mặc Vũ Nhu đang cô đơn đứng trước cửa nhà anh ta, anh ta vội vã chạy đến bế cô ta lên: “Anh sẽ không để em bị hủy hoại, cũng sẽ không để Thiên Nghệ phải sụp đổ.”

“Vũ Phàm, em chỉ có anh, anh không thể bỏ mặc em và con của chúng ta.”

Hàn Vũ Phàm trấn an Mặc Vũ Nhu, vỗ nhẹ lưng cô rồi yêu cầu nhóm đăng bài PR trong đêm, lúc ấy còn có người khác ở đó, sự thật là bởi vì đùi của Mặc Vũ Nhu bị thương, không thể đứng vững nên Hàn Vũ Phàm đã giúp đỡ một chút, vì vậy hai người mới ngã sấp xuống.

Không phải giống như bị ép… hôn như trong ảnh nói.

Quan trọng hơn là, đến mức độ này, Hàn Vũ Phàm còn tiếp tục hy sinh Đường Ninh, ám chỉ có kẻ đứng sau điều khiển, để công chúng không bị lừa dối tùy tiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.