Truyện Hổ Tế - Dương Tiêu

Chương 10




Nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu, trên mặt giám đốc sảnh tràn ngập sự khinh thường, tuyệt đối không chừa lại chút mặt mũi nào cho Dương Tiêu.

Trong mắt ông, Dương Tiêu chính là một tên nghèo kiết xác, còn là một tên nghèo kiết xác đầu óc không được bình thường, đến nơi này cố tình gây rối.

Giống như loại khách sạn đẳng cấp năm sao của bọn họ, mỗi tháng đều sẽ có những kẻ nghèo hèn đến đây để tìm cảm giác ưu việt hơn người, giám đốc sảnh chỉ cần liếc mắt nhìn cũng biết Dương Tiêu không phải loại thiếu gia có tiền gì.

Bị giám đốc sảnh xỉ nhục, sắc mặt Dương Tiêu trầm xuống: “Tên nghèo kiết xác?”

Ý thức được Dương Tiêu vẫn chưa nhận ra thân phận của mình, giám đốc sảnh châm chọc nói: “Cậu không phải là tên nghèo kiết xác thì là gì? Thằng nhóc, cậu cũng không biết mở to mắt ra nhìn xem nơi mình đang đứng là nơi nào? Có biết nơi này nếu muốn bao toàn bộ sảnh khách sạn thì cần phải tiêu tốn biết bao nhiêu tiền không? Mười triệu! Giá khởi điểm từ mười triệu trở lên! Cho dù có phấn đấu nổ lực cả đời cũng không kiếm đủ được con số đó đâu, có biết không?”

Lúc này, giám đốc sảnh vẫn chưa hết tức giận, quay sang nhìn nhân viên lễ tân nói: “Sau này những con chó, con mèo như thế này cứ trực tiếp đuổi ra ngoài cho tôi!”

“Giám…giám đốc!” bị cấp trên giáo huấn, nhân viên lễ tân sợ đến toàn thân run rẩy.

Giám đốc sảnh tiếp tục coi thường nói: “Không cần nói nhiều, sai người kéo thằng nhóc này đuổi ra ngoài cho tôi!”

“Tên nghèo kiết xác? Có phải ông có hiểu lầm gì với tôi không?” Dương Tiêu lạnh nhạt nói.

Giám đốc sảnh liếc mắt nhìn Dương Tiêu, khinh thường nói: “Nhóc con, xem ra không dạy cho cậu một bài học thì cậu không chịu tỉnh ngộ? Không phải tôi cố ý đả kích cậu, nhưng cậu cũng phải xem lại bản thân mình, từ đầu đến chân cộng lại có được một trăm đồng không? Mặc lên mình đồ hàng chợ mà còn ra vẻ đại gia, cũng không sợ người khác cười chê. Bảo vệ đâu? Mau đuổi tên này ra ngoài cho tôi!”

Nghe mệnh lệnh của giám đốc sảnh, vài nhân viên bảo vệ đang đứng trước cổng lập tức hung hăng tiến về phía Dương Tiêu.

“Hỗn láo! Tôi phải xem ai cả gan dám động vào người này!”

Chính vào ngay khoảnh khắc nhân viên bảo vệ chuẩn bị chạm vào người Dương Tiêu thì có một âm thanh cực kỳ phẫn nộ đột nhiên vang lên, chỉ thấy sắc mặt Lý Minh Hiên cực kỳ nghiêm trọng đang tiến vào.

“Dừng tay!” nhìn thấy Lý Minh Hiên khoác lên trang phục cao cấp Armani, tay đeo đồng hồ hạng sang của hãng Vacheron Constantin, giám đốc sảnh lập tức lên tiếng ngăn cản.

Đối với loại người vừa nhìn là biết rõ nếu không là loại giàu nứt vách đổ tường thì cũng là người có thân phận, không chừng còn là một vị công tử của gia tộc nào đó, loại nhân vật này ông tuyệt đối không dám đắc tội.

Nhìn thấy Lý Minh Hiên từ xa bước đến, giám đốc sảnh lập tức chuyển sang vẻ mặt nịnh nọt: “Vị tiền sinh này, không biết ngài có việc gì cần hỗ trợ không?”

Lý Minh Hiên không hề ngó ngàng gì đến vị giám đốc sảnh này, trực tiếp bước đến phía trước mặt Dương Tiêu nói: “Điện hạ, ngài không bị thương chứ?”

Điện hạ?

Nhìn một người có khí chất bất phàm như Lý Minh Hiên, vậy mà lại gọi tên chân đất này là điện hạ, giám đốc sảnh có chút sợ ngây người.

Tiếp sau đó, giám đốc sảnh nhìn thấy chìa khóa của chiếc siêu xe Rolls-Royce Phantom trong tay Lý Minh Hiên, mi mắt của ổng giật liên tục, trong tim dâng lên một cảm giác bất an.

Không lẽ hai người này có quen biết? Người thanh niên sang trọng này lại là người hầu của tên chân đất kia?

“Không phải tôi đã kêu anh chờ trên xe sao? Tại sao anh lại đến đây rồi?” Dương Tiêu có chút bất ngờ nói.

Lý Minh Hiên nói: “Lúc nãy thấy bảo vệ đột nhiên tiến vào, thuộc hạ lo lắng đến an toàn của điện hạ, nên mới to gan tiến vào!”

Nhìn cảnh đang diễn ra trước mặt mình, mi mắt giám đốc sảnh co giật, ông ta đã ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm to lớn, liền hung hăn trừng mắt với nhân viên lễ tân: “Cậu làm cái trò gì vậy? Bọn họ lái siêu xe Rolls-Royce Phantom đến đây không lẽ cậu không biết sao?”

“Không phải đâu giám đốc, lúc nãy tôi đã tính giải thích với ông rồi, nhưng ông không cho nhiều lời!” nhân viên lễ tân vội vàng giải thích.

Giám đốc sảnh trong phút chốc có muôn ngàn cảm xúc, người thanh niên khí chất khoác trang phục Armani, tay đeo đồng hồ hãng Vacheron Constantin giá trị lên đến hàng triệu này lại gọi thằng nhóc này là điện hạ, nếu vậy lai lịch tên nhóc này tuyệt đối không tầm thường, nói không chừng là vị quý công tử của gia tộc hào môn nào đó hôm nay đột nhiên giả heo ăn thịt hổ đến đây.

Nghĩ đến hành vi ngạo mạn vừa rồi của mình, nếu đối phương thật sự là công tử con nhà quyền quý, thì ông chắc chắn đã gây ra chuyện lớn rồi.

Dương Tiêu nhìn giám đốc sảnh nói: “Nếu đã không thể đặt hẹn trước được, vậy thì tôi sẽ mua lại khách sạn này của các ông, ông hiện tại có thể nghỉ việc rồi!”

Trên đầu Phật cũng có ba phần hỏa khí, thái độ kinh thường người khác của tên giám đốc sảnh mắt chó này đã khiến cho Dương Tiêu cực kì tức giận.

Nghe đến lời này của Dương Tiêu, cả người giám đốc sảnh lập tức ngây người.

Mua đứt khách sạn Empire?

Sau đó kêu mình phải cút xéo?

Đột nhiên, giám đốc sảnh cười vang: “Mua đứt khách sạn Empire? Nói đùa chuyện cười quốc tế gì vậy? Chiếc siêu xe Rolls-Royce Phantom không phải cũng là do các người thuê đó chứ? Một ngày cũng tốn không ít tiền đó! Người trẻ tuổi, ra ngoài tụ tập khoe khoang cũng không nhìn xem mình có bản lãnh gì? Đây là nơi mà các người có thể hung hăng hống hách sao?”

Tên giám đốc sảnh đáng lẽ còn có chút khiếp sợ, nhưng vì câu nói vừa rồi của Dương Tiêu đã khiến cho ông ta cảm giác được rằng đối phương chính là hai kẻ chỉ biết ra ngoài khoác lác.

Nên biết rằng, khách sạn Empire chính là khách sạn năm sau cao cấp nhất tại thành phố Trung Nguyên, giá thị trường có thể lên đến hai trăm triệu, đối phương mở miệng nói phải mua đứt cả khách sạn Empire, đây không phải chính là giả vờ ra vẻ ta đây hay sao? Dẫu sao người có tiềm lực kinh tế đủ sức mua lại khách sạn Empire ở thành phố Trung Nguyên này cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Nhìn đối phương vẫn còn trẻ tuổi, trong mắt giám đốc sảnh căn bản không có đủ năng lực để thu mua lại khách sạn Empire.

Giống như những tên nhóc miệng còn hôi sữa chỉ biết thuê siêu xe, suốt ngày lượn lờ khắp nơi hống hách, ông cũng đã gặp nhiều rồi, nghe khẩu khí của Dương Tiêu lớn như vậy, giám đốc sảnh lập tức nhận định Lý Minh Hiên chính là người thuê một chiếc siêu xe đến đây để ra vẻ.

“A?” nhìn giám đốc sảnh ăn nói không chừa chút mặt mũi nào, Dương Tiêu cười lắc đầu.

Hắn là tên nghèo kiết xác?

Hắn thuê xe để ra vẻ ta đây?

Thật là hoang đường!

Dương Tiêu hắn đường đường là Long Vương – chủ nhân đời thứ hai của tổ chức thần bí nhất Thế giới Long Môn, nắm trong tay kinh tế của hơn một nữa Thế giới, đừng nói chỉ là mua lại một khách sạn Empire nhỏ nhoi, chỉ cần những thứ có thể mua được bằng tiền trên Thế giới này, trong mắt Dương Tiêu cũng không đáng nhắc đến, tiền trong mắt Dương Tiêu chỉ là một dãy số mà thôi.

“Giám đốc Mã, có chuyện gì xảy ra vậy?” Ngay lúc này, một người đàn ông trung niên mặc trang phục thể thao tiến vào khách sạn Empire.

Nhìn rõ người vừa bước vào, giám đốc sảnh lập tức chấn tỉnh lại tinh thần, nhìn người đàn ông trung niên nói: “Ông chủ, hai tên nhóc thuê xe này dám buông lời ngạo mạn nói sẽ mua lại khách sạn Empire của chúng ta!”

“Cái gì? Muốn mua lại khách sạn Empire?” trên khuôn mặt người đàn ông trung niên hiện lên chút kinh ngạc, theo đó kèm theo chút tức giận.

Ông âm thầm đánh giá Dương Tiêu và Lý Minh Hiên, trên mặt âm u lạnh lùng, hai người mặc trang phục trái ngược nhau hoàn toàn đang đứng kế bên nhau, chắc chắn tám phần là những kẻ chuyên thuê xe đến để gây chuyện.

Người đàn ông trung niên tiến về phía Dương Tiêu: “Tôi tên Hàn Phỉ, nghe nói anh bạn đây muốn mua lại khách sạn Empire? Cậu có biết toàn bộ khách sạn này trị giá bao nhiêu không?”

“Điện hạ, thông tin đã tra được, giá thị trường hiện tại của khách sạn Empire là hai trăm ba mươi triệu!”

Dương Tiêu nhìn người đàn ông trung niên Hàn Phỉ: “Không tồi! Tôi ra giá gấp đôi, làm tròn số lẻ, năm trăm triệu, ông có bán không?”

Làm tròn số? Năm trăm triệu?

Đối phương đưa ra giá năm trăm triệu để mua lại khách sạn Empire?

Trong mắt Hàn Phỉ có chút xúc động, giá thị trường của khách sạn Empire quả thật trị giá hai trăm ba mươi triệu, đối phương trả giá năm trăm triệu, số tiền này đủ cho ông kiếm lời gấp đôi!

“Cậu chắc chắn? Tôi phải nói trước, nếu như cậu đến gây chuyện, tôi tuyệt đối không khách khí đâu!” Hàn Phỉ đột nhiên xao động.

Dương Tiêu không muốn nhiều lời, trực tiếp nói: “Số tài khoản ngân hàng của ông!”

“6 2 1 6 6 2…” Hàn Phỉ liền đọc số tài khoản ngân hàng của ông cho Dương Tiêu.

“Giả thần giả quỷ, cứ đợi chết đi!” Giám đốc sảnh khịt mũi khinh thường.

Trong mắt ông ta, Dương Tiêu chính là sắp chết đến nên với cứ cãi cố, đợi đến khi Dương Tiêu không lấy ra được số tiền đó, ông sẽ là người đầu tiên đánh Dương Tiêu đến ba mẹ cũng nhận không ra.

Ông chủ Hàn Phi nhìn chăm chú vào Dương Tiêu, phẫn nộ trên khuôn mặt của ông vẫn chưa nguôi đi, nếu như tiền không được chuyển vào tài khoản, ông sẽ không dễ dàng tha cho tên nhóc trước mặt này đâu.

“Ting!”

Ngay vào khoảnh khắc tất cả mọi người đều cho rằng Dương Tiêu cố ý gây sự, giả thần giả quỷ thì điện thoại trong tay Hàn Phỉ đột nhiên rung lên thông báo có tin nhắn đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.