Chương 836GIẾT NGƯƠI THÌ SAO? (3)
Dương Kiển vậy mà chết rồi?
Nhưng trước khi liên minh kết thúc, Dương Kiển vẫn còn rất ổn.
Bỗng nhiên nghe thấy tin đối phương chết, Khương Bồng Cơ suýt nữa không phản ứng lại được.
Cô mím môi, đôi mắt đen thâm trầm như những vì sao lộ vẻ nghi ngờ… Từ Kha nói Dương Kiển bị người ta đầu độc ám sát.
“Đầu độc ám sát? Kẻ thù nào làm?”
Khương Bồng Cơ không hiểu quá rõ về chuyện của Dương Kiển, chỉ biết ông ta và cha mình có mối quan hệ vay mượn lương thực, còn lại không rõ.
Nếu không phải là kẻ thù thì sao phải dùng thủ đoạn đầu độc đê tiện bỉ ổi như vậy?
Từ Kha nói: “Theo tin tức truyền về, dường như là do thế lực của sĩ tộc quận Đông Môn làm.”
Sắc mặt Khương Bồng Cơ lạnh lùng, hỏi ngược lại: “Chắc chắn là sĩ tộc địa phương quận Đông Môn?”
Từ Kha trả lời: “Chuyện này... Khoảng chừng tám, chín phần mười. Ngoài gia tộc lớn hiển hách ra, sức lực của những sĩ tộc khác không mạnh. Chương Châu vốn là đất phong của Xương Thọ Vương, những sĩ tộc này lại kiếm sống trên địa bàn của người ta. Để gia tộc vinh hoa và được lưu truyền, tất nhiên bọn họ phải dùng các biện pháp tự vệ. Xương Thọ Vương đã xưng đế, Dương Kiển lại dứt khoát kiên quyết gia nhập vào hàng ngũ Cần Vương, như vậy không phải là rõ ràng chống đối Xương Thọ Vương sao? Nếu giết Dương Kiển, loại bỏ được một viên đá ngáng đường, còn có thể lấy việc này để quy hàng Xương Thọ Vương...”
Dương Kiển đi Cần Vương cũng bỏ đi, nhưng phần lớn quân đội liên minh Cần Vương đều “ăn không ngồi rồi”, không tiêu diệt Xương Thọ Vương triệt để.
Khương Bồng Cơ cẩn thận suy nghĩ, ấn đường nhíu chặt từ đầu đến cuối chưa từng giãn ra.
Suy đoán này của Từ Kha nhìn thì không có vấn đề, nhưng hình như cậu có chút hiểu sai về sĩ tộc.
“Chắc không phải là nguyên nhân này...”
Sĩ tộc quả thực thích gió chiều nào che chiều ấy, nhưng bọn họ càng thích bo bo giữ mình hoặc là ngồi yên ở vị trí của mình, cười nhìn người phía dưới tranh đoạt đánh nhau.
Trai cò choảng nhau, ngư ông đắc lợi, đây mới là điều bọn họ thích nhất.
Tại sao đang lúc này lại tự mình đầu độc ám sát Dương Kiển?
Để quy phục Xương Thọ Vương cho nên ám sát Dương Kiển, về mặt logic thì thuyết phục nhưng không phù hợp với tác phong trước sau như một của sĩ tộc.
Từ Kha nghi ngờ, cậu khiêm tốn thỉnh giáo nói: “Vậy chủ công cho rằng là ai làm?”
Khương Bồng Cơ lộ ra ý cười lạnh nhạt, đôi mắt kia lạnh thêm mấy phần.
“Có khả năng là sĩ tộc làm, nhưng hơn nửa không phải là vì quy phục Xương Thọ Vương, khả năng nhiều hơn có lẽ là thù riêng.”
Từ Kha kinh ngạc, thầm hít một hơi lạnh: “Thù riêng?”
Khương Bồng Cơ cười đầy ẩn ý: “Cần Vương lần này, Dương Kiển lập công không nhỏ.”
Thế lực của Dương Kiển lớn mạnh lên, người đầu tiên không ngồi yên được dĩ nhiên là kẻ thù của ông ta, có khả năng là người ra tay ám sát trước.
Từ Kha cảm thán một tiếng, cho dù là sĩ tộc làm hay kẻ thù làm, nhân vật anh hùng như Dương Kiển chết như vậy quả thực đáng tiếc.
Chương Châu tuy là nơi có của cải dồi dào, nhân dân ấm no, nhưng Xương Thọ Vương không giỏi quản lý còn thích phung phí, nhân dân ở các quận của Chương Châu đều sống không dễ dàng.
Cuộc sống của nhân dân không tốt, sĩ tộc coi họ là dê mà cạo lông tất nhiên cũng không khá hơn chút nào.
Tính tình Dương Kiển tương đối kiên cường khí khái, nhưng vì bách tính ông lại có thể biết tiến biết lùi, năm đó quận Đông Môn trải qua mấy lần thiên tai, tất cả đều là ông mặt dày mượn hàng xóm - chính là Liễu Xa quận thủ quận Hứa, cho dù chịu cảnh đóng cửa không cho vào nhà, ông vẫn có thể bày ra khuôn mặt vui vẻ không để ý.
Nếu không nhờ Dương Kiển, nhân dân quận Đông Môn không biết phải chết bao nhiêu.
Khương Bồng Cơ bình thản nói: “Chết trẻ, chết thật đáng tiếc.”
Cho dù sĩ tộc quận Đông Môn không vừa mắt với Dương Kiển nhưng bọn họ vẫn cần bia đỡ đạn là Dương Kiển này, sao có thể tùy tiện giết ông ta?
Hoàn Châu và Chương Châu cách nhau khá xa, tin tức truyền đi chậm chạp.
Nhưng có một điểm cô đoán đúng, Dương Kiển không phải là bị sĩ tộc liên thủ hại chết, mà là bị kẻ thù trả thù.
Lúc trước Cần Vương, trên người Dương Kiển còn có vết thương do tên bắn khá sâu, tuy vị trí vết thương không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng.
Nhưng để lập công, Dương Kiển cũng liều mạng.
Cần Vương vừa kết thúc, vết thương do tên bắn trên người ông lại nứt ra lần nữa, lại phải dưỡng thương gần một tháng mới dần dần chuyển biến tốt.
Dương Kiển đưa người ngựa trở lại quận Đông Môn ở Chương Châu, lập tức được sĩ tộc lớn nhỏ mở tiệc chiêu đãi, trong lúc nhất thời đã trở thành nhân vật có quyền thế rất mạnh.
Xương Thọ Vương xưng đế, trong lòng tất cả mọi người đều không chắc chắn, tất nhiên sẽ nghĩ cách đến chỗ Dương Kiển thăm dò ý tứ.
Dương Kiển nói đúng như sự thật, thậm chí để lộ dã tâm của bản thân.
Xương Thọ Vương mang theo hơn một trăm nghìn binh mã vây đánh Kham Châu, chiến đấu một năm nhưng cuối cùng cũng không chiếm được Kham Châu, ngược lại khiến mình hết đạn hết lương thực, hao binh tổn tướng. Nếu không phải Mạnh thị ở Thương Châu chen chân vào, Xương Thọ Vương làm sao còn có thể xưng đế, sớm đã thu dọn bọc quần áo, ảo não cút về đất phong ở Chương Châu. Đừng thấy Xương Thọ Vương đã xưng đế nhưng phần lớn binh mã trong tay ông ta đều là của Mạnh thị, cũng không phải là của bản thân ông ta.
Trong lúc Cần Vương, Dương Kiển đã lập công lớn, thu hoạch không ít lợi ích. AzTruyen.net
Ông chạy về quận Đông Môn ở Chương Châu trước, vốn định mượn cơ hội này liên hợp lực lượng sĩ tộc, một chiêu giải quyết tận gốc, nhân lúc Xương Thọ Vương ngoài mạnh trong yếu kéo ông ta xuống ngựa. Ai ngờ nỗi khổ tâm lại bị hủy trong tay kẻ thù, cuối cùng chết không nhắm mắt, nuốt hận mà chết.
Lúc ông chết vô cùng đau khổ, đôi môi đen sẫm, thất khiếu chảy máu, con ngươi vô định, thân thể co quắp một ngày một đêm mới dần dần lạnh như băng.
Cảnh tượng thê thảm như vậy, đừng nói tận mắt nhìn thấy, dù là nghe qua cũng cảm thấy sợ hãi thấu xương!
Khương Bồng Cơ nhướn mày, nhìn Từ Kha nói: “Vậy... Dương Đào tiếp nhận thế lực của Dương Kiển chưa?”
Từ Kha trầm ngâm một lúc rồi nói: “Dĩ nhiên là con trai độc nhất của Dương Kiển tiếp nhận, chỉ là... Người này tuổi còn trẻ, sợ là không thể ổn định được tình hình.”
Dương Đào là con trai độc nhất, đương nhiên sẽ thay Dương Kiển tiếp nhận tất cả, nhưng tuổi còn nhỏ, ít kinh nghiệm, căn bản không đàn áp được các cựu thần.
Sĩ tộc quận Đông Môn lo lắng bất an, cựu thần hung hăng càn quấy, bên ngoài còn có phiền phức lớn là Xương Thọ Vương, không có Dương Kiển chắn gió cản mưa cho cậu ta, Dương Đào bỗng nhiên đối mặt với nhiều áp lực như vậy, suýt nữa không thở nổi, nhưng cậu ta không thể sụp đổ, cậu ta còn phải xử lý xong tang sự cho cha.
Cậu ta giống như một người mù, bước đi trên nơi hoang tàn xa lạ, dưới chân những cây gai mọc um tùm, đá vụn khắp nơi.
Sau khi Dương Kiển chết sẽ không còn người giúp cậu ta che gió che mưa!
“Chính Trạch... Chủ công, chỗ này đã có Lâm lo liệu, ngài tạm thời yên tâm lo liệu tang sự của lão chủ công đi, những thứ khác không cần nghĩ nhiều.”
Nhan Lâm mặc chiếc áo trắng, bên hông thắt dây vải trắng, quỳ sau lưng Dương Đào, túc trực bên linh cữu với Dương Đào.
Bảy ngày nay, Dương Đào đã gầy đi rất nhiều.
Quần áo vốn vừa người nay đã rộng thùng thình, khiến người ta nhìn thấy vô cùng đau lòng.
Dương Đào khóc mấy ngày liên tiếp, bây giờ hốc mắt sưng đỏ, phủ đầy tia máu, hai tròng mắt khô khốc đã không thể khóc được nữa.
Ngày Dương Kiển phát độc, cậu ta vẫn luôn túc trực trong phòng, ngày đêm chăm sóc, nhưng cậu ta lại không thể làm được gì.
Nhìn dáng vẻ trước khi chết của người cha ngày thường luôn thương yêu mình trở nên đau khổ hung dữ, cậu ta hận không thể lấy thân mình thay thế!
Nếu không phải bên cạnh còn có người đáng tin giúp đỡ, có lẽ Dương Đào đã sớm không chịu nổi.
“Đa, đa tạ...” Giọng Dương Đào khàn khàn thô ráp, không nghe ra tinh thần phấn chấn ngày thường: “Thiếu Dương đã cực khổ rồi... Mấy ngày nay nếu không phải còn có cậu bên cạnh ta, ta thật sự không biết nên chống đỡ như thế nào... Triệu Thiệu, ta nhất định phải tự tay giết chết người này!”