Truyện Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 828 - Chương 828: Con đã có người con gái mình thích rồi (1)




Chương 828CON ĐÃ CÓ NGƯỜI CON GÁI MÌNH THÍCH RỒI (1)

“Hai cha con cứ từ từ nói chuyện nhé.”

Vạn Hiên nhìn Lý Uân một cái, dáng vẻ của đối phương cực giống với Tạ Khiêm lúc còn trẻ nhưng mặt mày lại tinh xảo, có khuynh hướng giống mẹ hơn.

Nghĩ tới đây, Vạn Hiên không khỏi âm thầm bùi ngùi. Nếu không có chuyện kia, có lẽ vợ chồng Tạ Khiêm đã là một đôi thần tiên quyến lữ khiến người xung quanh ghen tị chết luôn rồi.

Lý Uân vội vàng sai người ở dẫn đường, đưa Vạn Hiên tới phòng khách đã được bố trí ổn thỏa.

Nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của con trai, Tạ Khiêm cười khẽ, nói: “Xa cách hai ba năm, con đã trưởng thành nhiều.”

Tai Lý Uân vểnh lên cao, lời này của phụ thân là đang khen anh đã lớn, đã trưởng thành, có thể một mình đảm đương một phía rồi.

Cho dù trong lòng đã vui đến mức trăm hoa đua nở nhưng trên mặt anh vẫn duy trì vẻ “lạnh lùng cao ngạo” theo thói quen.

Tạ Khiêm chuyển sang chuyện khác, nói với Lý Uân: “Nếu dựa theo tập tục xưa nay thì con phải thành hôn từ lâu rồi.”

Nói đến đây, lông mày của ông bỗng nhíu chặt lại.

Nếu Tạ Khiêm không bị Tạ thị âm thầm xóa tên, Lý Uân đương nhiên là cháu đích tôn của Tạ thị.

Chuyện cưới hỏi này, khi mười ba, mười bốn tuổi đã phải lo liệu rồi, thường đều là do phu nhân lo liệu việc nhà tự tay lựa chọn.

“Tiếc là mẹ con mất sớm, nếu không thì... Chắc bà ấy đã có thể được ăn tiệc thôi nôi của cháu rồi.”

Khuôn phép của thế gia nhiều vô số kể, mười ba, mười bốn tuổi bàn chuyện cưới gả, mười tám, mười chín tuổi là thành hôn.

Tính theo tuổi thì Lý Uân đã nên thành hôn lấy vợ, sinh con dưỡng cái từ lâu rồi.

Hiện tại với tình hình này thì lại khá lúng túng, cao không được mà thấp cũng không xong.

Tạ Khiêm xuất thân từ thế gia, mặc dù không đến nỗi xem trọng huyết thống đến mức phát điên, nhưng thực chất trong lòng ông cũng không xem mình như bách tính bình dân.

Về chuyện cưới gả kết hôn của con trai, tốt nhất là nhà gái có xuất thân thanh cao quý giá, gia thế không cần quá mức hiển vinh nhưng nhất định phải có đầu óc.

Đây cũng chính là trọng điểm... Nhất định phải có đầu óc!

Đành chịu thôi, Tạ Khiêm đã bị yêu quái kỳ lạ kia làm cho thần kinh căng ra hết cả.

Ông sợ rằng con trai lấy nhầm con dâu thì sẽ hủy hoại đời thứ ba của mình.

Tạ Khiêm nhắc tới mẹ đẻ của Lý Uân, làm cho đầu óc đang phình to bởi kích động của Lý Uân hơi bình tĩnh lại.

Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn chưa từng nghe ông nói gì về mẹ ruột mình.

Lý Uân dè dặt hỏi: “Phụ thân, con từng nghe Liễu Châu mục nói, mẫu thân vốn xuất thân là Vương thị ở Lang Gia?”

Hai bên phụ mẫu đều là xuất thân dòng chính của tứ đại danh gia vọng tộc, ở cái thời đại coi trọng huyết thống này, xuất thân của Lý Uân thậm chí còn cao quý hơn cả hoàng thất.

Tạ Khiêm thở dài một tiếng, gương mặt mang theo vẻ nhớ lại, nói: “Đúng vậy, mẫu thân con họ Vương, khuê danh Huệ Quân, là đích nữ của Vương thị ở Lang Gia. Bà ấy và gia chủ thế hệ này của Vương thị là huynh muội ruột. Thế nhưng trời không phù hộ người, cơ thể bà ấy mảnh mai, khi sinh con đã không may rong huyết mà mất...”

Lý Uân chăm chú lắng nghe, đến khi nghe được Tạ Khiêm nói khuê danh của mẫu thân là “Huệ Quân”, mí mắt anh nhảy lên.

Tạ Khiêm không bỏ qua phản ứng này của con trai, hỏi một câu: “Con sao thế?”

Lý Uân lắc đầu nói: “Không ạ, chỉ là con thấy khuê danh này của mẫu thân na ná với khuê danh của một cô nương mà con quen biết.”

Đừng nói tới na ná, trên đời này người cùng họ cùng tên nhiều lắm, Tạ Khiêm không hề để tâm.

Lý Uân hỏi tiếp: “Mẫu thân... nghe Liễu Châu mục nói, bà là một tài nữ hiếm có...”

Tạ Khiêm nói với giọng điệu tự hào: “Đâu chỉ là tài nữ? Nếu mang Liễu Xa ra mà so sánh, tài năng của mẫu thân con dư sức nghiền ép một Liễu Xa ấy chứ.”

Lý Uân: “...”

Phụ thân, người và Liễu Châu mục có thù lớn tới chừng nào?

Có điều, Tạ Khiêm nói kiểu này khiến Lý Uân sinh lòng khâm phục đối với vị mẫu thân chưa từng gặp mặt kia và lại càng có chút mất tinh thần.

Theo cách nói của phụ thân, mẫu thân vì sinh anh nên mới qua đời.

“Phụ thân có chân dung của mẫu thân không ạ?”

Lý Uân từng nghe Liễu Xa nói, Tạ Khiêm là người toàn tài, văn võ song toàn, nâng bút có thể ngâm thơ vẽ tranh, cầm thương có thể giết địch phá trận.

Nếu là như vậy, hẳn là phụ thân từng vì mẫu thân mà vẽ những thứ như chân dung để làm lưu niệm nhỉ?

“Đương nhiên là có rồi.”

Tạ Khiêm làm trạch nam ở thôn quê vùng núi mười mấy năm, nếu là ai khác thì chắc đã bê tha đến mức biến thành bụi cỏ giang hồ lôi thôi lếch thếch rồi. Thế nhưng, sự giáo dưỡng của Tạ Khiêm đã hòa vào xương cốt, cho dù chỉ ở nhà tranh thì vẫn có thể tạo ra phong thái ẩn sĩ phóng đãng, không chịu gò bó.

Thân là người cha độc thân mang theo con trai mưu sinh, ông cũng không để những kỹ năng khác của mình bị mai một, bút mực màu vẽ vẫn như xưa.

Để ký ức không bị phai màu, ông đã vẽ rất nhiều chân dung mang theo bên mình.

Lý Uân kích động mở chân dung ra. Trong nháy mắt khi nhìn thấy dung nhan của người trong tranh, anh bỗng ngẩn người.

Nếu không phải tin chắc là Tuệ Quân nương tử còn nhỏ hơn anh mấy tháng tuổi, anh đã hoài nghi đối phương chính là mẫu thân của mình.

“Đây không phải là... Tuệ nương tử sao?”

Anh lẩm bẩm, bỗng nhiên trán bị đánh một cái.

“Vô lễ.”

Không gọi “mẫu thân” mà lại gọi “Tuệ nương tử”, thằng nhóc này muốn tạo phản à?

Lý Uân do dự một hồi rồi nói thẳng: “Phụ thân, con từng gặp người trên bức họa rồi.”

Trái tim Tạ Khiêm bỗng dâng cao lên tới tận cổ, con trai mình đã gặp yêu quái kia rồi sao?

“Gặp khi nào?”

“Hôm qua đó.” Lý Uân giải thích: “Hậu viện của chủ công có một vị cô nương có gương mặt cực giống với mẫu thân trong bức họa, chẳng qua khí chất lại khác rất nhiều.”

Vương Huệ Quân ở trong bức họa có khí chất như lan, thanh nhã xuất thần.

Bà mặc hoa phục đứng trong trăm khóm hoa, tay phải đặt trên phần bụng hơi nhô lên, gương mặt nở nụ cười thản nhiên, cả người bao phủ bởi hào quang mang tên “tình thương của mẹ”. Khi nhìn thấy chân dung, đầu tiên người bên cạnh sẽ bị thu hút bởi khí chất của đối phương, tiếp đó là chú ý tới dung mạo của bà ấy... Cho dù ngăn cách bởi bức tranh, người ta cũng có thể đoán ra đây là tài nữ đã đọc đủ loại thi thư. Chỉ có thấm nhuần lâu dài thì mới có thể nuôi dưỡng ra được phong thái như thế.

Trong khi đó, Tuệ nương tử mà Lý Uân từng gặp cũng là mỹ nhân đẹp đến mức không gì sánh được, nhưng vẻ mỹ lệ này lại là loại rực rỡ chói mắt.

Một người thu vào bên trong, một người khoa trương ra ngoài.

Lý Uân nói như thế, Tạ Khiêm lập tức sinh ra cảnh giác đối với cô gái cực kỳ giống vợ ông kia.

Tạ Khiêm còn chưa lấy lại tinh thần, Lý Uân đã cẩn thận cất kĩ bức tranh đi, hơi thẹn thùng nói: “Phụ thân...”

“Chuyện gì?” w●ebtruy●enonlin●e●com

“Con... Con đã có người con gái mà mình thích rồi.”

Lý Uân không muốn phụ thân làm chủ bàn chuyện cưới hỏi và đính hôn cho mình. Để không gây thêm rắc rối phiền hà, mình vẫn nên thẳng thắn nhận tội trước.

Tạ Khiêm: “...”

Tuy nói rằng phải bất đắc dĩ hạ thấp tiêu chuẩn chọn con dâu, nhưng Tạ Khiêm thật sự không muốn con trai mình lấy một người đàn bà cục mịch, ngay cả chữ “đại” cũng không biết, trong miệng thì đầy những lời thô tục!

Trong đầu Tạ Khiêm lập tức mô tả ra hình tượng người đàn bà với cái miệng đầy răng vàng khè, nói chuyện nước miếng văng tung tóe, móng tay chứa cáu bẩn đen sì, ăn cơm thì chóp chép ồn ào, ngủ thì ngáy o o như sấm, lại còn chửi mắng đánh nhau với người ta. Trước mắt ông đột nhiên tối sầm, hô hấp dường như sắp đứt tới nơi.

Con trai à, con tuyệt đối đừng nghĩ quẩn đấy!

Tạ Khiêm run sợ hỏi: “Con gái nhà ai?”

Có phải là tự do yêu đương hay không, ông không quản nữa, ông chỉ muốn biết là con gái nhà ai thôi!

Cho dù là con gái nhà nông cũng đành nhận, chỉ mong gia giáo không quá tệ.

“Thượng Quan thị ở Hà Gian, không biết là phụ thân đã nghe bao giờ chưa?” Lý Uân hơi ngượng ngùng nói: “Nàng tên là Thượng Quan Uyển.”

Thượng Quan thị ở Hà Gian sao?

Cái này thì Tạ Khiêm biết. Ông đã sẵn sàng đón nhận những thông tin kinh khủng nhất rồi, nhưng không ngờ Lý Uân lại khiến ông mừng rỡ đến vậy.

“Cô nương họ Thượng Quan, cũng không tệ.”

“Vậy là phụ thân đồng ý rồi ạ?”

Lý Uân vui vẻ tới nỗi muốn bay lên. Hôm nay quả là ngày may mắn của anh mà, chuyện tốt cứ ồ ạt đổ đến, chuyện nọ nối tiếp chuyện kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.