Truyện Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 78 - Chương 78: Bệnh tinh tướng




“Tiểu nhân tỉ mỉ xem tất cả nội dung lang quân viết, mặc dù nội dung khắc nghiệt nhưng cũng có khá nhiều điều có thể áp dụng được.”

Từ Kha vốn còn lo lắng Khương Bồng Cơ sẽ tức giận, nhưng qua quan sát thì thấy đối phương không hề có vẻ tức giận, vì thế cậu ta cả gan nói tiếp: “Gọi là tinh binh tức là không chỉ binh khí tinh xảo mà binh sĩ còn phải tinh nhuệ. Như thế nào là binh sĩ tinh nhuệ? Thứ nhất là thân thể cường tráng, dũng mãnh thiện chiến. Thứ hai là kỷ luật nghiêm minh, tuân thủ pháp lệnh chặt chẽ. Theo tiểu nhân thì điều sau mới là yếu tố then chốt.”

Một binh lính mạnh mẽ cũng chỉ là một con người, sức mạnh lớn cỡ nào thì cũng chỉ là của một người. Nhưng, nếu một trăm người như một, hành động đồng nhất, sức mạnh cùng hướng về một nơi thì kết quả sẽ ra sao?

Mặc dù mỗi mục huấn luyện Khương Bồng Cơ đưa ra khắc nghiệt thật đấy, nhìn sơ qua thì không một người bình thường nào có thể hoàn thành. Nhưng xem kỹ lại lượt nữa, Từ Kha lại phát hiện ra Khương Bồng Cơ đang ngầm nhấn mạnh từ “kỷ luật“.

Khương Bồng Cơ hoàn toàn đồng ý với quan điểm này, biểu hiện của Từ Kha còn tốt hơn tưởng tượng của cô.

“Đúng là như vậy... Mấy ngày trước, ta có thấy một thoại bản, nội dung kể về một dũng tướng tiền triều dễ dàng ra vào giữa toán loạn quân như chốn không người, thân thủ anh dũng tựa thần tiên, vạn quân không cách nào chạm đến thân thể. Tuy nhiên trong mắt ta, chuyện này thật nực cười.”

Từ Kha bị lời nói ngông cuồng của Khương Bồng Cơ dọa cho ngẩn ra.

Mặc dù chỉ vài câu ít ỏi nhưng cậu ta cũng đoán được vị tướng dũng mãnh tiền triều mà cô nhắc đến là ai. Đó chính là mãnh tướng tuyệt thế đi theo Hạ Thái Tổ nam chinh bắc chiến, chiến thần khai quốc mà người đời gọi là “Nhân trung Bạch Long” Mạnh Tinh - Mạnh Tử Lương.

“Không tin à?” Khương Bồng Cơ nhướng mày đứng dậy nhấc bộ cung tên xuống, quay sang nói với Từ Kha: “Tại sao ngươi lại cho rằng vị tướng quân kia quá dũng mãnh chứ không phải là đám quân địch kia là một đống phế vật? Theo như ta thấy, ông ta chỉ là một tinh binh bình thường gặp phải một đám ăn hại mà thôi.”

“Nếu thật sự là hổ sói một phương thì sao bọn chúng lại rơi vào tình cảnh như một đàn rắn mất đầu, để người trần mắt thịt phá vỡ trận thế? Chẳng lẽ do tuấn mã của hắn nhanh như tia chớp, đến mũi tên cũng không đuổi kịp? Hay là hắn mình đồng da sắt, thách thức mọi binh khí? Tóm lại, chúng chỉ là một đám người không có kỷ luật, không có niềm tin chiến thắng, chỉ biết nhát gan sợ chết mà thôi.”

Con kiến còn có thể cắn chết con voi, một đội quân hàng vạn con người mà không cản được một người bình thường sao?

Cho dù ở kiếp trước, Khương Bồng Cơ cũng không dám nói bản thân có thể nhẹ nhàng rút lui an toàn trước hàng vạn lưỡi dao tinh nhuệ.

Lý trí Từ Kha đang không ngừng nhắc nhở chính mình, nội dung Khương Bồng Cơ nói quá lý tưởng hóa, quá hoang đường, song vừa nghĩ tới cảnh vạn người như một, trật tự chỉnh tề, kỷ luật nghiêm minh, máu trong lồng ngực cậu ta vô thức sôi trào, ngay cả đầu óc cũng bắt đầu nóng lên.

[Bác Gái Chia Cơm Căng Tin]: Bấm ngón tay cái nào, thiếu niên này sắp tiêu đời rồi!

[Tổng Tài Bá Đạo]: Streamer này có độc rồi, lại còn là bệnh tinh tướng có thể truyền nhiễm được chứ.

[Ô Ào Ào]: Ôi, Từ Kha đây là bị lây bệnh tinh tướng rồi sao? Cảm thấy đôi mắt của cậu ta đang phát sáng xoèn xoẹt vậy!

[Nông Phu Sơn Tuyền Có Hơi Lạ]: Tôi mặc kệ tôi mặc kệ, tôi yêu chết căn bệnh giai đoạn cuối này của Streamer rồi.

Khương Bồng Cơ liếc trộm những lời bình luận, nhiệt huyết vừa được dấy lên một chút đã bị dập tắt trong nháy mắt, ngược lại trong lòng dâng lên một sự lúng túng và bất đắc dĩ. Phải công nhận cái chức “bậc thầy phá hoại bầu không khí” chắc chắn thuộc về cái đám khán giả suốt ngày cười ha ha này.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Giơ tay vỗ một cái vào Từ Kha đang đắm chìm trong trạng thái nhiệt huyết sục sôi, Khương Bồng Cơ uể oải nói: “Ban nãy nói đến đâu rồi, tiếp tục...”

Từ Kha á khẩu, nhiệt huyết của cậu ta vẫn chưa lên đến đỉnh điểm thì bị vỗ tỉnh mất rồi, có biết đây là hành động cực kỳ vô nhân đạo không hả?

Tuy Khương Bồng Cơ nói có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng cô vẫn muốn tiến hành theo ý định ban đầu. Có điều, với điều kiện trước mắt mà nói thì không khác nào mơ tưởng hão huyền.

“Kỷ luật nghiêm minh” tuy chỉ có bốn chữ, song muốn thực hiện được lại vô cùng khó khăn.

Vấn đề khó khăn nhất chính là tỷ lệ mù chữ ở cái thời đại này rất cao. Ngay cả mệnh lệnh cũng không thể đọc hiểu thì làm sao có thể thực thi chuẩn xác đây? Vấn đề khó khăn thứ hai là, vấn đề tỷ lệ thực thi ở cái thời đại này vô cùng thấp.

Phía trước đã nói qua, số người tham chiến lên tới hơn 35 vạn người, tuy nhiên số người quyết định thắng bại thực sự lại chưa tới 5 vạn người, vậy số còn lại làm cái gì? Chủ yếu là giả bộ đánh đấm, xen lẫn vào những người lập công hoặc là đục nước béo cò, vì muốn có quân lương lấp đầy cái bụng.

Bên thắng lợi thì thừa dịp đông người cùng nhau xông lên, nếu thất bại thì một đám nhanh chân bỏ chạy như đàn ong vỡ tổ. Ngoài những kẻ giả bộ đánh đấm kia thì chỉ có 5 vạn “tinh binh“. Trong mắt Khương Bồng Cơ, bọn họ đều đều không xứng với chữ tinh binh, còn xa mới đủ tiêu chuẩn của đội quân hùng mạnh.

Trong loạn quân, có lẽ những “tinh binh” kia còn có thể dằn nỗi sợ hãi cái chết ở trong lòng, thực thi mệnh lệnh của cấp trên. Đương nhiên, khả năng này rất nhỏ, phần lớn là họ đều thừa dịp người ngựa tán loạn để đào ngũ, chỉ lo giữ tính mạng của mình. Bởi vì sau khi bại trận, người đứng mũi chịu sào bị giáng chức và khiến trách chính là kẻ thống lĩnh chứ không phải số binh sĩ đông đảo kia.

Cũng bởi vậy mà ở thời đại viễn cổ, tinh thần của quân sĩ rất quan trọng, nếu không lòng quân sẽ dễ dàng tan rã, không gượng dậy nổi. Trừ phi, đụng phải quân địch còn nản lòng thoái chí hơn mình, nếu không trong tình huống binh mã hai bên chênh lệch không nhiều thì bên yếu thế hơn chắc chắn thất bại.

Nhưng chung quy lại, nói thẳng ra nó cũng chỉ bắt nguồn từ hai chữ “kỷ luật“. Một đám cừu có kỷ luật gặp phải một đám sói không có quy tắc cũng có thể chiến thắng đối phương mà chẳng cần lo nghĩ.

Trò chuyện một hồi, đôi mắt Từ Kha càng lúc càng mở to đầy kinh ngạc, thỉnh thoảng còn mang theo vẻ sùng bái.

Mới đầu, Từ Kha chỉ cho rằng Khương Bồng Cơ là công tử sĩ tộc bình thường, đam mê tửu sắc. Trải qua sự việc ở nhã tập thì cậu ta dán lên người Khương Bồng Cơ cái nhãn “rất có thần lực”, “làm người cuồng ngạo bất kham”, “hành sự phóng túng“. Sau chuyện tối qua, cậu ta lại cảm thấy con người cô khôn ngoan, dường như sự việc gì cũng nắm chắc trong tay, kể cả lòng người. Có điều, đến hôm nay cậu ta lại ấn tượng bởi một thứ khác. Nếu như lúc trước cậu ta còn chưa cam tâm tình nguyện thì bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.

Cho dù cậu ta chỉ là một người không biết gì về bày binh bố trận nhưng nghe cô giảng giải xong cũng cảm thấy đội quân quy mô nhỏ mà cô nói có tính khả thi rất cao.

Quả nhiên, người trước mặt này muốn làm nên nghiệp lớn.

Đông Khánh vẫn chưa thực sự loạn, cô đã nghĩ nên làm việc gì rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.