Tại sao lại không uống ấy hả?
* Phong Chân cười khổ, đầu có phải anh ta không muốn uống rượu mà là chủ công cảnh cáo anh đừng có động vào.
Nhưng mà cái lí do này thì làm sao có thể nói ra được đây, trong nháy mắt anh ta đã tìm ra một lí do.
“Ta không phải là không uống mà chỉ uống ít thôi” Phong Chân đặt bầu rượu xuống, nghiêm trang nói dối: “Tại hạ sinh ra cơ thể vốn yếu ớt, chăm sóc kỹ lưỡng nhiều năm thì khó khăn lắm mấy năm gần đây mới chuyển biến tốt. Rượu là đồ không được dùng nhiều để tránh bệnh tái phát, khiến Hoàn Nhi nương tử sợ”.
Anh ta giải thích rõ ràng như thế, sắc mặt Hoàn Nhi nương tử chuyển biến tốt không ít, chỉ là trong lòng nghĩ thế nào thì chỉ bản thân ả ta mới biết.
“Hắn ta thực sự uống rượu hợp cẩn rồi à?”
Sắc mặt của Hoàn Nhi nương tử không thay đổi, trên mặt tràn đầy sự mến mộ đối với Phong Chân song trong lòng lại lạnh bằng.
Qua một lúc, trong đầu Hoàn Nhi nương tử vang lên tiếng máy móc khô cứng.
“Không, khôi lỗi cổ” không có phản ứng”
* Khôi lỗi cổ, tên cũng là nghĩa, đây là con rối có thể ẩn núp trong đầu của người, có thể thao túng hành động và lời nói của người này khi bất tri bất giác.
Hoàn Nhi nương tử vốn muốn dùng phù trung thành bình thường để khống chế Phong Chân, nhưng mà nghị lực trong não của anh ta mạnh hơn người bình thường nhiều, phù trung thành loại này căn bản không có tác dụng đối với anh ta. Không chỉ là đối với Phong Chân mà hầu như tất cả mưu sĩ đều rất khó bị phù trung thành bình thường khống chế.
Về phù trung thành không bình thường thì... i ta lại không muốn lãng phí trên người Phong Chân, chỉ có thể lấy lùi làm tiến, lựa chọn người khác để ra tay.
Ả ta tìm trong cửa hàng hệ thống nửa ngày cuối cùng cũng tìm được vật phẩm [Khối lỗi cổ].
Ả ta không chỉ dùng khối lỗi cổ khống chế Phong Chân mà càng muốn dựa vào Phong Chân để tiếp cận Khương Bồng Cơ tìm cơ hội để bỏ [Phù Trung Thành Cao Cấp]!
Nghe tin tức phản hồi của hệ thống, mặt Hoàn Nhi nương tử không thể hiện gì, trong lòng thì đã nghiến răng nghiến lợi.
Phong Chân thế mà lại không uống!
“Lang quân, đêm xuân ngắn ngủi chớ có phí hoài”
Đặt bầu rượu xuống, Hoàn Nhi nương tử quỳ bên cạnh Phong Chân, hai tay mịn màng nắm lấy tay phải của anh ta, nhẹ nhàng đặt lên vạt áo của mình.
Khuôn mặt cúi thấp, cơ thể mềm mại dựa vào lòng Phong Chân, kéo tay anh ta cởi sợi dây bên hông, quần áo nhẹ nhàng trượt xuống, lộ ra bả vai trắng nõn.
“Lang quân, thiếp đẹp không?”
Đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, ánh mắt dịu dàng chứa chan tình cảm giống như có hàng vạn ngôi sao lấp lánh trong đó.
Nếu là người khác thì sớm đã bị ả ta nhìn đến mức động lòng rồi.
Phong Chân vẫn không có phản ứng mà cười liếc nhìn cô nương tuyệt thế trong lòng.
“Rất đẹp, đúng là tuyệt sắc từ khi sinh ra đến giờ mới gặp” Anh ta khen một câu, dự định rút tay mình về. Lúc này, bên hông anh ta có chút chuyển động kỳ quái, sau đó chính là tiếng thắt lưng bị người khác cởi ra: “Hoàn Nhi nương tử, giờ còn sớm... Này..”
“Nếu đã là nữ tử đẹp nhất lang quân nhìn thấy thì sao chàng không mảy may động lòng chứ?”
Phong Chân còn có thể trả lời thế nào?
Đời sống riêng tư của anh ta là rất phóng khoáng nhưng loại phụ nữ nào có thể động, loại phụ nữ nào nên tránh xa thì trong lòng anh ta rất rõ.
Đương nhiên, thiếu nữ tuyệt mỹ trước mắt này thuộc về sau.
Mặc dù Phong Chân còn không biết lại lịch của ả ta nhưng chỉ dựa vào sơ hở, lộ ra cũng đủ khiến anh ta căng não rồi.
“Tim đập dồn dập thì làm sao có thể không động lòng?”
Miệng Phong Chân vẫn nói lời đường mật, trong lòng thầm kêu khổ, đây là chuyện quái gì vậy?
Nếu như chủ công còn chưa hành động, chẳng lẽ anh ta thật sự phải xách thương ra trận, đau đớn mất đi trong sạch ư?
“Đã động lòng thì sao còn không muốn thiếp?”
Ánh nến chập chờn trong phòng, bầu không khí tràn ngập ngọt ngào và mờ ám, dưới lời mời gọi nhiệt tình, to gan của cô nương xinh đẹp, tay Phong Chân bị ép đặt trong áo yếm ả ta... Ừm, người này tuổi tác không lớn nhưng thứ bên trong áo yếm quả là rất đầy đặn.
Chỉ là, vừa nghĩ tới bên ngoài còn có một chủ công đang nhìn thì những cái ý nghĩ mây mưa trong đầu Phong Chân đều không thể tiếp tục được.
Trong lòng anh ta khổ sở, dục vọng nổi lên lại không thể giải tỏa mà chỉ có thể bị động bị đùa giỡn, không biết rằng lúc này có người đang ngưỡng mộ diễm phúc của anh ta.
Người này không phải ai khác mà chính là đám người xem náo nhiệt không che chuyện lớn của kênh livestream.
[Mặc Thoát Chuyện Cũ]: Chậc, cảm thấy cả kênh livestream này đều biến thành màu vàng rồi, Streamer định livestream bọn họ mây mưa thật à? Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
[Mực Nước Hàng Năm]: Hy vọng không phải, nếu không thì cả cấp bậc của cái kênh livestream này cũng trở thành dung tục rồi.
[Lý Vô Song]: Chắc là không đâu, Streamer vẫn rất có đạo đức.
Lúc này Khương Đồng Cơ đang làm gì?
Cô không có chú ý đến bình luận của kênh livestream nhà mình mà cô đang xem bình luận kênh livestream của Hoàn Nhi nương tử.
Biết vì sao mỗi lần cô đều nhận ra thân phận thật sự của Hoàn Nhi nương tử không?
Bình luận của kênh livestream lớn như vậy, nếu như thế cô cũng không nhìn ra được thì chẳng phải là bị mù rồi sao?
Đương nhiên, mặc dù đối phương đóng kênh livestream song phương Bồng Cơ vẫn nhận ra ngay.
Ai bảo trên người Hoàn Nhi nương tử có lưu lại phong ấn tinh thần của cô?
Muốn tiếp cận cô quỷ không biết thần không hay thì còn khó hơn cả lên trời.
Phong Chân có thể hưởng thụ diễm phúc này thì phải cảm tạ người xem kênh livestream của Hoàn Nhi nương tử. Nếu không phải những người xem này ra tay hào phóng, ra nhiệm vụ, không ngừng khen thưởng, khuyến khích Hoàn Nhi nương tử livestream mây mưa với Phong Chân thì cô nương nhà người ta cần gì phải chủ động như thế.
Không bao lâu, quần áo của Hoàn Nhi nương tử đã cởi một nửa, lộ cặp đùi trắng mịn, thẳng tắp, bờ vai lõa lồ, vạt áo xộc xệch.
“Lang quân, tới đây với thiếp” Giọng nói khàn khàn mang theo dục vọng, dù là Phong Chân khi nghe những lời này xương cũng bị kích thích đến nhũn ra.
“Cái này... Cái này... Giờ vẫn sớm...”
Phong Chân ấp a ấp úng muốn kéo dài thời gian mà không biết bình luận livestream bên Hoàn Nhi nương tử đã đầy mắng chửi rồi.
Mỹ nhân tuyệt sắc như thế ở trước mặt anh ta, quần áo đã lộ một nửa, dù là đàn ông gì thì gì, nhìn thấy còn có thể cầm cự được sao?
Sớm đã nhào tới xé rách đống vải kia, hai người cùng lên mây xanh rồi.
Thế mà Phong Chân đến giây phút quan trọng lại còn ấp a ấp úng, không ngừng kéo dài thời gian, rõ ràng là thái giám không thể làm!
Phong Chân bị nghi ngờ là thái giám khổ không nói ra lời.
Chủ công ở một bên lạnh lùng nhìn, ở tình huống này mà còn có thể cử binh thì anh ta phải kính nể đối phương là đàn ông chân chính!
Cuối cùng, anh ta chỉ có thể dùng lực đẩy cô nương trong lòng ra, Hoàn Nhi nương tử không để phòng còn bị ngã lăn hai vòng dưới đất.
“Chủ công, đừng có xem kịch nữa, cứu mạng đi”
Phong Chân đẩy người ra, quay đầu chạy về hướng của, người xem kênh livestream nhìn ngơ ngẩn.
Xảy ra chuyện gì thế?
Hoàn Nhi nương tử cũng ngây ngốc một lúc song rất nhanh phản ứng kịp, mặt mày run lên.
Chủ công của Phong Chân là ai?
Liễu Hi!
Hóa ra Liễu Hi đã cùng đến?
Mắt Hoàn nhi nương tử mang vẻ thù hằn, lạnh lùng nhìn tên hầu ở chỗ xa kia, Phong Chân trốn ở sau người tên hầu này.
“Ngươi lại phá hoại kế hoạch của ta!”
Khương Bổng Cơ khoanh tay nói: “Cũng không thể để thuộc hạ quan trọng nhất của ta bị người tàn hại, chỉ có thể đi theo để xem náo nhiệt thôi.”
Phong Chân vừa nghe cảm thấy có gì không đúng.
“Chủ công quen người này sao?”
Khương Bồng Cơ nói: “Ngày ở trên hội triều, cái người mà bị ta dùng hốt bản phanh thấy đó chính là cái người trước mặt này”
Mặt Phong Chân tái mét rồi. >