Đúng là không thể chịu nổi! Hứa thị có thể đạt được vinh quang như bây giờ, toàn bộ là nhờ vào tổ tiên bạn cho và thế hệ sau đời đời kế tục.
Lăng nhục tổ tiên, đừng nói Vu Mã Thương, cho dù là đương kim Hoàng đế thì Hứa thì cũng đều có thể ghi thù rồi sau này tính sổ.
Hứa Bùi một câu “Lão già Vu Mã vô học kia, Hứa Phỉ theo sau nhanh nhẹn ném mạnh hốt bản trong tay vào mặt Vu Mã Thương, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà trên mặt người này đã xuất hiện một vệt đỏ hơi phồng lên, hiện trường của buổi chầu triều một lần nữa ngưng trệ.
Toàn bộ mọi người bị anh em Hứa thị và Vu Mã Thương thu hút, Khương Hồng Cơ thì lại nhìn chằm chằm vào người phụ nữ Triệu Gia thị kia.
Cô phát hiện ra một chi tiết vô cùng thú vị.
Lúc Hứa Phỉ ném hốt bản về phía Vu Mã Thương, ông ta không kịp né tránh, bị hốt bản ngà voi kia ném trúng. Thế mà cùng lúc đó, người phụ nữ Triệu Gia thị luôn quỳ dưới đất lại ý thức được và thầm giơ tay lên che mặt.
Khương Bồng Cơ nhếch môi, đồi con người có ý cười, ánh mắt nhìn về phía Triệu Gia thị thêm vài phần hứng thú.
Nhìn tình hình sắp không khống chế được, màn trình diễn tiết mục anh em Hứa thị vấy đánh Vu Mã Thương sắp sửa diễn ra, quan viên thân cận với Vu Mã Thương liền đứng ra khuyên giải.
“Xin hai vị bớt giận, Vu Mã Quận thủ cũng không phải nhắm vào Hứa Công mà chỉ nhắm vào Liễu Hi mà thôi.”
Ánh mắt Hứa Bùi lạnh lùng, phất tay áo khẽ hừ, rõ ràng không thèm để ý đến cái lão hòa giải này.
Kịch hay ở đâu đến, lại để mình diễn cùng?
Tính cách của Hứa Phỉ có chút nóng nảy, làm việc luôn tùy hứng, cậu ta đương nhiên không chú ý đến tình nghĩa, mặt mũi rồi.
“Vừa rồi người điếc hay là từ trên trời rơi xuống thế? Cái lão vô học này mở mồm ra là loại đàn bà không tuân thủ phụ đạo, không chỉ là đối đầu với một mình Liễu Hi, mà còn đồng nghĩa với Hứa Công và những vị nữ tử trung liệt khác. Xỉ nhục như này, nếu như ta có thể nhịn thì uổng công là con cháu Hứa thị rồi! Lão khốn khiếp, người nghe cho kỹ, hôm nay không nói rõ ràng thì ngươi có thể đi khỏi cái cửa điện này thì cũng đừng hòng ra được của cung!”
Bá quan nghe vậy, sắc mặt thay đổi.
Vu Mã Thương hình như bị Hứa Phỉ đánh cho ngốc luôn rồi, một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Ý đồ xúi giục anh em Hứa thị: “Bản quan vốn cho rằng thế hệ sau của Hứa thị rất giỏi giang, vậy mà chẳng qua chỉ là hai tên nhóc bị khích bác, lợi dụng. Đây rõ ràng là âm mưu của Liễu Hi thừa nước đục thả câu. Hứa Công là kỳ nữ đáng được người đời kính trọng, hà cớ gì lại so sánh với đám phụ nữ và trẻ em bình thường chứ? Liễu Hi là tiểu nhân, khua mỗi múa mép, đổi trắng thay đen, khiến cho hai vị mâu thuẫn với bản quan, thực sự là vô cùng đáng ghét.”
Anh em Hứa thị nghe xong nhưng không hề bớt giận mà ngược lại đồng thời hừ lạnh, khinh bỉ nhìn Vu Mã Thương.
Đây còn cần Vu Mã Thương giải thích chắc?
Người mù cũng biết anh em họ là bị liên lụy, xét cho cùng nếu như không phải Vũ Mã Thương không có chuyện thì tìm chuyện, anh em họ sẽ nằm cũng trúng đạn sao?
“Lão già khốn khiếp, đừng có ở đây nói lảng ra chuyện khác, không cho câu trả lời thỏa đáng thì chuyện này không xong đâu!”
Vu Mã Thương hừ mạnh, ánh mắt lạnh lùng: “Hứa Công và Liễu Hi là hai chuyện khác nhau, hai vị lang quân Hứa thị chớ có nhúng tay vào, quấy nhiễu đến việc của Liễu Hi. Đợi bản quan vạch trần tội thần khi quân rồi đích thân đến phủ giải thích, tạ tội với hai vị, như vậy có được không?”
Hứa Bùi muốn nói không được, Khương Đồng Cơ kéo bọn họ xuống nước là để chuyển sự chú ý của Vu Mã Thương, nếu như thoát ra như vậy thì không khỏi có chút không trường nghĩa. Bạn bè giúp đỡ cũng không phải giúp không công, sau sự việc này thì Liễu Hi sẽ nợ hắn ta một mối ân tình rất lớn.
Tính toán của Hứa Bùi rất hay nhưng sóng não của anh em bọn họ lại không cùng một kênh, Hứa Phi không ăn ý hủy đi ý định của hắn ta.
Hứa Phỉ liếc nhìn Khương Đồng Cơ rồi nói: “Được! Đến lúc đó ta phải xem xem cái miệng chó của ngươi có thể phun ra cái gì?”
Em họ ngu như heo!
Sắc mặt Hứa Bùi tỉnh bơ, thẩm mắng Hứa Phỉ cẩu huyết làm đầu.
Không chỉ Hứa Bùi cảm thấy người em này hại anh mà người xem kênh livestream cũng ghét bỏ Hứa Phỉ hại đồng đội.
[Một Vệt Đỏ Thẫm]: Fuck! Thế nào là đồng đội heo, như Hứa Phỉ kia chính là đồng đội heo!
[Động Kinh Giữa Đêm]: Ưu thế Streamer không dễ gì mới gây dựng được, tất cả bị cái tên Hứa Phỉ ngu ngốc này phá hoại rồi.
[Lạc Trần Không Phải Thần]: Tôi phải rút lại câu nói lúc trước, Hứa Phỉ không có đáng yêu chỉ có ngu xuẩn. Đây là một cơ hội tốt như thế, có lực chiến đấu mạnh như Streamer thì anh em họ không lên tiếng, chỉ cần đứng lặng lẽ một bên trợ giúp thôi, cuối cùng cũng có thể ăn theo cái giúp đỡ nhau giết người. Bây giờ tốt rồi, lại bị cái tên Vu Mã kia nói vài ba câu đuổi đi rồi! Không cùng nhau đánh chết lão ta còn đợi bị lần lượt hạ bệ ư?
[Chim Cánh Cụt Miêu Miêu]: Tôi không tán thành với ý của bác lầu trên. Lực chiến đấu của Streamer chúng ta, một mình có thể dẹp tan toàn bộ!
Khương Bồng Cơ không còn sự giúp đỡ của anh em Hứa thị giống như bị rơi vào thế hạ phong.
Vu Mã Thương cười lạnh hỏi cô: “Không hổ là con của Liễu Trọng Khánh, bản lĩnh già mồm át lẽ phải đúng là không tệ. Chỉ tiếc là đôi mắt của bá quan văn võ vẫn còn sáng như tuyết, cho dù ngươi có rửa sạch bản thân như thế nào thì ngụy biện vẫn là ngụy biện thôi. Đừng hòng lấy người đời trước ra làm bia đỡ đạn, ngươi chính là hạng người lừa đời lấy tiếng, làm sao có thể đánh đồng với các vị anh hào cơ chứ? Liễu Hi, ngươi còn lại gì để nói nữa?” Nguồn : AzTruyen.net
Không ngờ, Khương Đồng Cơ nhìn vết đỏ trên mặt ông ta, nhẹ nhàng giễu cợt, châm biếm.
“Vu Mã Quận thủ, ông có biết vì sao Nhị hoàng tử của Tiên đế chết không?”
Vấn đề này vừa đưa ra, không chỉ Vu Mã Thương ngây ngẩn mà những quan viên khác cũng vậy.
Vì sao Nhị hoàng tử của Tiên đế chết, việc này với việc hiện giờ thì có liên quan gì đến nhau?
“Ngươi lại chỉ đông chỉ tấy, nói xằng nói xiên!”Vu Mã Thương chán ghét nhíu mày.
Khương Bồng Cơ nói: “Sai rồi, ta không chỉ đông chỉ tây, càng không nói xằng nói xiên, Nhị hoàng tử của Tiên đế bị tra ra là có ý đồ dùng thuật vụ cổ hãm hại Tiên đế và yếu hậu, vì thế mới rước lấy họa sát thân, cả họ ngoại cũng bị liên lụy tịch thu tài sản. Ta nghi ngờ ông bị người ta dùng thuật vụ cổ!”
Mọi người ồ lên.
Cái tình tiết vở kịch này phát triển có chút dọa người nha, bọn họ cảm thấy não bị đầy bộ nhớ rồi.
Sắc mặt Vu Mã Thương tối sầm, suýt chút nữa giậm chân.
“Hoang đường! Đúng là quá hoang đường!”
“Vu Mã Quận thủ đừng nóng vội phủ nhận. Ta dám nói như thế đương nhiên là có chứng cứ, giống như Vu Mã Quận thủ tìm được Triệu Gia thị này làm nhân chứng vậy, ta cũng có chứng cứ. Nhưng mà, ta cũng không giống như Vu Mã Quận thủ yêu cầu ông cởi hết quần áo ở trước mặt mọi người. Ta chỉ cần ông làm một việc theo sự dặn dò của ta thôi” Khương Đồng Cơ cười lạnh nói: “Ông với người phụ nữ này, một người dùng giọng Lang Gia nói câu “Thanh trúc xà nhi khẩu, hoàng phong vị thương châm một người dùng giọng Chương Châu nói Ngô hoàng vạn tuế, ký thọ vĩnh xương”
Lúc cô để cập cái yêu cầu quái dị này, các vị đại thần vẫn ngơ ngẩn.
Một lúc sau, người phụ nữ dùng giọng Lang Gia không được tự nhiên nói một lần, Vu Mã Thường dùng giọng Chương Châu nói theo.
Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Các người hình như hiểu sai rồi, ta bảo đồng thời nói chứ không phải người này nối người kia!”
Vu Mã Thượng tiến lên mắng chửi: “Tiện nhân, đừng có quá đáng quá!”
Giọng nói của Khương Bổng Cơ đột nhiên cao vút, sử dụng một chút tinh thần áp bức.
“Các người không muốn nói, không dám nói hay là không nói được?”
Mặt Vu Mã Thượng tái mét lùi lại một bước, hai mắt người phụ nữ kia lộ ra sát khí giống như nhúng độc. >