Khương Bổng Cơ thấy đám tín đồ ngoan cố không chịu khuất phục kia y như quả bom hẹn giờ, nhất định không thể giữ lại.
Còn những kẻ tiểu nhân a dua không kiên định đó thì sao? Khương Bổng Cơ có thể giết sạch bọn họ không?
Đương nhiên là không thể.
Đã là bọn a dua thì sao không kéo bọn họ về phía mình chứ?
“Bài vè này, ta định cho ăn xin của ba huyện đi truyền bá khắp nơi. Ta không tin Hồng Liên Giáo còn có thể gây ra sóng gió gì nữa”
Trên thực tế, bài vè này là kết quả sau khi Khương Đồng Cơ cùng một trăm năm mươi nghìn người xem bàn luận mà ra.
Đơn giản dễ hiểu, dễ đọc dễ thuộc, lại có phương Bồng Cơ thao túng thì sợ gì mức độ truyền bá không đủ chứ?
Cho dù các cụ già không biết chữ nghe cũng có thể dễ dàng hiểu được ý tứ trong đó.
Dương Tự suy nghĩ, đúng là rất khả thi.
Phần lớn dân chúng đều ngu dốt, không có năng lực phán đoán của bản thân.
Nếu chủ công giết hết tín đồ ngoan cố của Hồng Liên Giáo thì chắc chắn sẽ bị người ngoài lên án, nói chủ công tàn bạo bất nhân.
Như thế thì Hồng Liên Giáo càng trong sạch, trở thành hoa sen trắng bị thế lực đen tối ức hiếp, còn người tốt thực sự thì lại bị muôn dân chê trách.
Thay vì như thế không bằng chiếm giữ cái danh đạo đức tốt.
Khương Bồng Cơ không thể tự đắp nặn mình là kẻ yếu, song cô có thể đắp nặn mình thành “Chúa cứu thể có đạo đức tốt.
Dương Tự sáng mắt lên, gã nghĩ rồi dựa theo bài vè trên thẻ tre sáng tác một bài khác.
Bài vè Khương Bồng Cơ viết là vạch trần Hồng Liên Giáo, còn bài của Dương Tư là ca ngợi quận Phụng Ấp.
Dương Tư đả kích, vạch trần tội ác của Hồng Liên Giáo ở quận Thừa Đức để người dân thấy rõ bộ mặt thật của chúng, nếu như chưa đủ thì thêm dầu vào lửa. Đến cuối cùng mọi người sẽ chọn theo Hồng Liên Giáo để bị ức hiếp hay là đi theo phương Bồng cơ ăn ngon mặc đẹp?
Đương nhiên, dùng đầu ngón tay cũng biết nên chọn cái nào.
Chỉ cần vài ngày là hai bài vè này lan từ huyện Phong Hổ đến huyện Hồng Liên và huyện Kim Môn, phố lớn ngõ nhỏ đều có thể nghe thấy.
Mới đầu chỉ có ăn mày và đám nhóc bướng bỉnh tham gia, sau đó lại thêm những người dân bị Hồng Liên Giáo bóc lột.
Mặc dù truyền bá không bao lâu song tình hình trong thành cải thiện không ít, điểm rõ rệt nhất chính là tín đồ thiếu não ít gây sự hơn.
Kỳ Quan Nhượng thở phào nhẹ nhõm, ít ngu dân gây sự thì anh ta có thể đi lo việc khác rồi.
Hiện giờ, chủ lực của Hồng Liên Giáo đều tập hợp ở huyện Thu Vũ, không dễ thâu tóm như lúc trước nữa.
Muốn đánh hạ huyện Thu Vũ thì phải tập trung binh lực, không thì rất khó.
Kỳ Quan Nhượng, Vệ Từ và Dương Tư ăn ý chọn tù binh dùng được chia thành từng tốp đưa về quận Phụng Ấp.
Phần lớn đều cho đi đào mỏ, khai khẩn đất hoang, xây dựng đường sá hoặc xây nhà, nguồn nhân lực miễn phí mà, không dùng cũng uổng.
Theo kế hoạch trước kia của Khương Đồng Cơ, những tên tù binh này đều có thời gian nửa năm để “quan sát, nếu biểu hiện tốt không biết chừng còn có thể gia nhập vào khu đồn điền Vệ Từ quản lý, được phân chia đất đai, trở thành dân quân tự vệ, lương thực trồng ra có thể được chia sáu bảy phần.
Đương nhiên, trong thời gian nửa năm “quan sát, Khương Hồng Cơ vẫn lo ăn ở cho bọn họ, song chỉ đủ no và không phát lương bổng.
Để trấn an tù binh tránh họ gây sự trên đường đi thì nói trước những “quyền lợi” kia là được rồi.
Ấy vậy mà đám tù binh vẫn kinh hoàng khiếp sợ, cho rằng Khương Bồng Cơ nói vậy để lừa gạt thôi.
Là bên chiến thắng, cô không giết tù binh để tiết kiệm lương thực thì thôi, lại còn tốt bụng lo ăn ở cho bọn họ ư?
Những tù binh này ôm nỗi lo sợ về tương lai trong lòng, bị phân chia thành các nhóm đưa đến quận Phụng Áp.
Mấy người Từ Kha làm việc thâu đêm suốt sáng để đẩy nhanh tiến độ, mà còn chưa làm xong việc trong tay đã thấy một đống việc theo đám tù binh từ trên trời giáng xuống.
Bế tắc, bọn họ chỉ có thể kéo người đến phân chia công việc.
Nếu không đợi Khương Hồng Cơ xuất chính trở về thì nấm mổ của bọn họ đã mọc cỏ xanh rồi.
Các chị em trong sảnh chính vụ là hiểu rõ nhất.
Trong đám bọn họ có một người hơi đẫy đà mà trong mấy ngày đã gầy đi trông thấy, từ một bé mập mạp thành mỹ nhân da bọc xương.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Không chỉ vậy, trưởng bộ phận nữ là Thượng Quan Uyển còn lôi Ngụy Tĩnh Nhàn đến giúp đỡ. “Tỷ tỷ tốt của Uyển Nhi, dù sao thì Phong tiên sinh cũng cho phép tỷ ra ngoài mở mang kiến thức, sớm muộn gì chẳng có ngày đó, cần gì phải dè dặt nữa.”
Ngụy Tĩnh Nhàn không bỏ bê được Trường Sinh hoạt bát được nhưng cũng không chịu nổi Thượng Quan Uyển quấy rầy.
May mà Trường Sinh ngoan ngoãn, ban ngày thì ngồi im bên cạnh cô, không khóc cũng không nghịch ngợm. Đói thì tự tìm tỳ nữ đòi ăn, chán thì tự ôm chân hoặc cánh tay mập mạp tự chơi một mình.
Đến Ngụy Tĩnh Nhàn cũng kéo đến rồi thì những người khác còn mượn được cớ gì chứ?
Phong Chân phóng túng đừng nói đến uống rượu, tìm mỹ nữ, bây giờ đến cơn nghiện thỉnh thoảng phát tác còn chẳng thấy đâu nữa kìa.
Quả là càng ngày càng bận rộn, cái gì mà nghỉ ngơi bảy ngày, chi phí ăn chơi nhậu nhẹt chủ công thanh toán... Đều là lừa người!
Đến tận hôm Tết, anh ta còn phải ôm một tập công văn dày cộp đi ngủ thay vì một em gái xinh đẹp nuột nà nào đó.
Để đề phòng tù binh gây sự nên không hề tập trung tù binh một chỗ mà chia ra đưa tới những nơi khác nhau.
Ba mươi nghìn tù binh có dư, nghe thì nhiều xong chia ra thành từng tốp thì cũng không bao nhiêu, không sợ bọn họ gây chuyện.
Sĩ tộc quận Thượng Dương nghe tin tức này thì cấm như hến, ý thức được mối nguy cơ lớn.
Bọn họ ít gây chuyện đi thì Phong Cẩn và Phong Chân đương nhiên cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Một bên khác, Khương Đồng Cơ đồng thời vừa thúc đẩy lan truyền bài vè vừa tập hợp binh mã hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng đến huyện Thu Vũ.
Trừ đi binh lính đóng giữ ở ba huyện thì lính trong tay Khương Bồng Cơ còn không quá tám nghìn người.
Tám nghìn người, phải đấu với bốn năm mươi nghìn người của Hồng Liên Giáo.
Nếu Hồng Liên Giáo vẫn đang đấu đá lẫn nhau thì còn đỡ, nhưng nếu bọn chúng đồng tâm hiệp lực để chống lại “địch ngoài” thì binh lực của Khương Đồng Cơ không đủ.
Quân của Hồng Liên Giáo gấp của cố năm sáu lần, hơn nữa còn có ưu thế thủ thành, là một người công thành cô thiệt thòi vô cùng.
Nếu Hồng Liên Giáo cứ thủ thành không ra thì cô chỉ còn đường rút lui bỏ chạy.
Không phải binh lực của cô quá ít không đánh lại mà vì thời gian quá ngắn, Cần Vương có thời hạn, không thể kéo dài.
Nhưng nếu Hồng Liên Giáo vẫn đấu đá nội bộ thì Khương Hồng Cơ lại có thể chiếm lấy dễ dàng.
Quân sự của Hồng Liên Giáo bị An Thối lừa cho xoay như chong chóng, không dễ gì mới tỉnh táo lại, việc đầu tiên hắn làm là phái sứ giả thử đàm phán với lão nhị. Bây giờ việc quan trọng nhất là đoàn kết trên dưới Hồng Liên Giáo cùng chống lại Liễu tặc, không để cho người ngoài được lợi.
Lão nhị do dự không đồng ý ngay.
Khương Đồng Cơ đang cau mày tính toán trong lòng.
Hồng Liên Giáo mà hợp nhất thì bọn chúng sẽ quyết tâm trấn giữ trong thành, chết cũng không chịu ra, thế thì đúng là khó giải quyết.
Đúng lúc này có lính gác truyền tin, Vệ Từ ở bên ngoài xin gặp.
Khương Bổng Cơ bình thản nói: “Mời huynh ấy vào”
Lần này Vệ Từ mang đến cho cô một phương pháp giải quyết.
“Hy vọng chủ công bằng lòng, cho phép Từ đi khuyên phản tặc Hồng Liên Giáo quy thuận”
Khương Bổng Cơ cau mày.
Vào lúc này mà đi thuyết phục, chê mạng nhỏ của mình không đủ ngắn à?
Cô không phản đối ngay nhưng vẻ mặt rõ ràng là không đồng ý.
Vệ Từ cũng mím môi không nói, nhìn thẳng vào mắt cổ.
Hai người nhìn nhau hồi lâu vô cùng căng thẳng. >