Hai người rõ ràng đều có ý hợp tác, nhưng vẫn cố nghĩ cách để gài bẫy nhau.
Khán giả xem livestream đều ngẩn ra cả lượt, bọn họ còn tưởng rằng An Thổi sẽ trở thành mưu sĩ của Khương Bổng Cơ đấy, bọn họ đã chuẩn bị cười ha ha rồi.
Đám con dân xem livestream đang lót dép ngồi hóng xem Streamer làm thế nào để lừa thêm một tên nữa xuống hố, sau đó quăng cho An Thổi một đống chính vụ, bắt làm.
[Miến Dài Nấu Sườn Cừu Nổi Đất]: Ha ha, tui thích nhất là ngồi xem Streamer gài bẫy người khác. Nghĩ đến bạn Phong thối mồm mà xem, vì để tiện bóc lột, Streamer nhà ta còn bắt bạn ấy cai hàn thực tán. Tui đi tra xem phản ứng khi cai hàn thực tán xong liền cảm thấy đau lòng cực kỳ.
[Nấm Kim Châm Nướng Than Hoa]: Chậc chậc, những người bị Streamer gài bẫy bắt về làm công còn ít à? Nhìn Phong Chấn là biết, quá khứ ăn chơi phóng túng của anh ta đã qua rồi nay còn đâu, giờ uống có ngụm rượu thôi
mà cũng phải nơm nớp lo sợ, chỉ e có một đôi mắt nào đó đang núp trong góc tối nhìn mình chằm chằm. Đáng thương quá nha.
[Sprite Thêm Coke]: Cá một quả dưa chuột, mọi người đoán xem mất mấy hiệp thì Streamer bắt được An Thôi về?
[Một Đĩa Đậu Hũ Khổ Quắt]: Không cá, dù sao mị cũng về phe Streamer.
[Bữa Tối Hôm Nay]: Tui cũng đứng về phe Streamer, trong vòng ba mươi hiệp chắc chắn là có thể túm được An Thôi.
Một đám cá muối ở trong ao chỉ có thể ngồi hét “666” mồm năm miệng mười bàn tán.
Nhưng mà, nghe cuộc đối thoại của hai người, team hóng hớt ăn dưa lại phát hiện ra có cái gì đó sai sai.
Tại sao... cảm thấy không giống như đang thu đàn em thế nhỉ?
Có phải là bọn họ nhầm không?
Khương Bồng Cơ buồn rầu than thở: “Trong tay tiểu đệ chỉ có hai mươi nghìn binh mã, tuy rằng Hồng Liên Giáo là đám ô hợp nhưng cũng có cả trăm nghìn giáo chúng, thực sự là không dễ đối phó. Tiểu đệ cũng muốn diệt trừ cái ung nhọt này nhưng ngặt nỗi thân cô thế cô, chỉ với sức của một mình để thì khó lòng mà làm được.”
An Thôi thuận thế tát nước theo mưa, chủ động đứng ra nhận việc.
“Nếu như biển đệ khống chế, không bằng để Thối làm lính hầu mở đường cho đệ?”
Hai người quen biết chưa bao lâu mà anh một câu “hiền đệ” tôi một câu “An huynh”, cứ như thể anh em tốt quen biết từ lâu lắm rồi.
Khương Bồng Cơ đã chắc mẩm rồi, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ không hiểu.
“Ý của An huynh là?”
An Thôi nói: “Nội ứng ngoại hợp, tuy ngu huynh không có bản lĩnh gì nhưng cũng lôi kéo được một vài tấm phúc trong Hồng Liên Giáo, có thể dùng được. Hiển đệ chỉ có hai mươi nghìn binh mã, nhưng đều là những người thiện chiến lấy một địch mười. Lại có thêm nội gián phối hợp, không sợ không diệt được Hồng Liên Giáo
Khương Bồng Cơ tỏ vẻ hơi dao động, muốn nói lại thôi, cố ý làm An Thôi thấp thỏm.
Một lúc sau, cô đã cân nhắc xong liền do dự nói: “Tiểu đệ vẫn còn nhiều điều băn khoăn. Làm nội gián phối hợp từ bên trong rất nguy hiểm, nếu như An huynh bất cẩn bị Hồng Liên Giáo phát hiện ra há chẳng phải là ta đã hại huynh? Không được, không được”
An Thôi suýt chút nữa thì ngã ngửa, kịch bản có viết thế này đâu.
Hắn ta nói: “Chuyện gì cũng có cái nguy hiểm của nó, làm người sao có thể vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn?”
Khương Bồng Cơ vẫn tỏ vẻ do dự không dứt khoát, ánh mắt bất giác hướng về phía Vệ Từ và Phong Chân, đắn đo mãi, rõ là một kẻ ba phải.
Phong Chân nhướng mày, cố ý không tiếp lời, Vệ Từ đành phải phối hợp với cô.
“Chủ công, Từ cho rằng chuyện này có thể làm được.” Vì phối hợp với phương Bồng Cơ mà Vệ Từ không thể không ra vẻ vô cùng tin tưởng, có phần vượt quyền: “Cho dù Hồng Liên Giáo có nhiều giáo chúng, nhưng về tổng thể cũng chỉ là lũ ô hợp mà thôi. Cộng thêm việc Hồng Liên Giáo cố tình bóc lột dân chúng, dùng giáo lý để lừa gạt tiền tài của dân, vô số người bị hại, tiếng oán than vang trời. Nếu như có thể bắt tay với An tiên sinh, chủ công dùng binh tấn công bên ngoài, còn An huynh ở bên trong kích dân chúng bất mãn với Hồng Liên Giáo, thì còn lo gì không thu phục được quận Thừa Đức?”
Hồng Liên Giáo chủ yếu ở quận Thừa Đức, lấy quận Thừa Đức làm trung tâm để bành trướng ra xung quanh, bọn chúng đã lừa gạt vô số dân thường.
Tấn công quận Thừa Đức tương đương với việc nhổ bật gốc rễ của bọn chúng, những cứ điểm nhỏ lẻ khác có thể từ từ dọn dẹp.
Khương Bổng Cơ gật đầu nói: “Tử Hiếu nói rất có lý, có điều kế hoạch ban đầu là sau khi khai xuân mới xuất binh, bây giờ còn đang rét đậm...”
Khương Bổng Cơ đồng ý, An Thối cảm thấy cơ hội của mình đã đến rồi.
Hắn ta chắp tay nói: “Hiền đệ đừng vội, chuyện này vô cùng trọng đại, đúng là nên bàn bạc cẩn thận. Hiền đệ đã có lòng diệt trừ tà giáo, mang lại phúc lành cho dân chúng, đây là việc thiện. Từ giờ đến lúc khai xuân vẫn còn mấy tháng, ngu huynh cũng có thể nhân lúc này sắp xếp cẩn thận, cố gắng hết sức để không xảy ra sai sót nào?
Khương Hồng Cơ tiếp tục diễn, làm một “chủ công nhiệt tình đáng yêu ngốc nghếch không có kinh nghiệm sống” sao có thể được lợi mà không báo đáp?
“Vậy thì Lan Đình liên thay mặt dân chúng cảm ơn An huynh trước. An huynh đại nhân đại nghĩa, nếu có thể nhổ tận gốc đám Hồng Liên Giáo, cứu vớt dân chúng phương Bắc khỏi biển khổ, nhất định sẽ lưu danh sử sách muốn đời” Khương Đồng Cơ tỏ vẻ rất kích động, hận không thể lập tức đi làm việc lớn, cô nói: “Nếu như việc này thành công, công sức mà An huynh bỏ ra cũng không ít, sao Lan Đình dám độc chiến công lao?”
Cái An Thối đang đợi chính là câu nói này.
Hắn ta tự giễu: “Ngu huynh chỉ là kẻ sa cơ lỡ vận, có thể góp chút sức mạnh cho dân chúng đã là mãn nguyện rồi, ta đầu mong mỏi gì hơn”
Khương Hồng Cơ nhiệt tình nói: “Hà cớ gì An huynh lại tự hạ thấp bản thân mình như thế: Trong tay không có binh mã thì sao? Với năng lực của An huynh sau này chắc chắn sẽ có. Bằng không thì thế này vậy, nếu chiếm được quận Thừa Đức thì tất cả tiền bạc, người ngựa có được ta sẽ chia cho An huynh một phần mười nhé?”
Tim của An Thổi suýt nữa vọt ra ngoài cổ họng.
Một phần mười?
Hắn ta quả thật muốn lừa được chút lợi lộc nhưng không ngờ cái tên ngốc này lại hào phóng đến vậy, mở miệng ra là cho luôn một phần mười tiền của, nhân lực! Nguồn : AzTruyen.net
Tiền của bất nghĩa mà Hồng Liên Giáo thu được đầu chỉ ngàn vạn, cho dù chỉ được một phần mười cũng đã là một con số khổng lồ.
Có tiền cộng thêm một phần mười nhân lực được chia cho, An Thôi có thể từ từ gây dựng thế lực của mình, có khi còn có thể tiến thêm một bước!
An Thôi ẩn núp trong Hồng Liên Giáo đã mấy tháng, cẩn thận từng chút một mới có được một chút tay chân, tính ra còn chưa đến một trăm người.
Nếu có thể giúp Khương Đồng Cơ chiếm được quận Thừa Đức, thì nhân lực và tài sản trong tay hắn ta sẽ tăng lên mấy chục lần!
Hắn ta đã dao động, nhưng vẫn nhũn nhặn khiêm tốn: “Chẳng qua ngu huynh chỉ làm nội gián mà thôi, có công lao to lớn gì đầu cơ chứ, nào sánh được với hiện đệ dẫn quân diệt trừ tà giáo? Không được, không được, món quà này quá lớn, ngu huynh nhận mà thẹn”
Khương Bồng Cơ nhiệt tình như thế, hoàn toàn là một thằng con trai ngốc nhà địa chủ, đấu thể thu hồi lại lợi lộc mà mình đã hứa hẹn?
Hai người đẩy tới đẩy lui, cuối cùng dưới sự “cưỡng ép” của Khương Bồng Cơ hắn ta đành “phải” nhận món quà đáp tạ này.
Có hợp tác với nhau, bầu không khí đương nhiên trở nên vô cùng hòa hợp, hai người tôi một câu “An huynh”, anh một cầu “hiền đệ”, cứ như thể một đối anh em thân thiết lắm.
Phong Chân là người không chịu nổi đầu tiên, anh ta sờ sờ đám da gà da vịt nổi lên, viện đại một cái cớ rồi chuồn mất tăm.
Thuận tiện còn xách luôn cả Vệ Từ đi.
Hai người thì thầm với nhau.
“Chủ công cũng hào phóng quá, một phần mười đấy, y như thằng ngốc nhà địa chủ”
Phong Chân vẫn cứ ngứa mồm như cũ.
Vệ Từ cười nói: “Bây giờ chủ công đang đặt trọng tâm ở phía Bắc Đông Khánh, không có cách nào quan tâm đến các thế lực khác. Nếu có thể đẩy An Thối ra làm bia đỡ đạn thì cũng không tồi. Hơn nữa, kẻ thù của An Thối chính là Nam Man, ngay đến Nam Thịnh mà bọn chúng còn diệt được, vậy mà phải sợ một An Thôi ư?”
Kiếp trước, An Thôi cũng khiến Vệ Từ phí biết bao tâm huyết, cộng thêm nạn châu chấu xảy ra ở bộ lạc Nam Man, thế mới may mắn thắng được.
Bây giờ đang là thời kì đỉnh cao của Nam Man, An Thôi muốn báo thù không khác gì lấy trứng chọi đá.
Vệ Tử lại nói: “Có thể huynh không biết, cái đám phần tử ngoan cố của Hồng Liên Giáo đó là mối họa ngầm cực kỳ lớn, không thể giữ lại được”
Cho dù không có An Thôi, Vệ Từ cũng sẽ đề nghị Khương Đồng Cơ giết sạch thành phần nòng cốt của Hồng Liên Giáo.
Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, sau này tai họa khôn lường. >