“Mày nói cái gì?” Gã cầm đầu nhanh chóng bước về phía trước, muốn túm lấy cổ áo Khương Bồng Cơ hỏi cho rõ ràng.
Nhưng mà, bước chân của Khương Bồng Cơ nhoáng cái đã dịch ra, nhẹ nhàng tránh khỏi bàn tay đang kích động vồ đến của gã thổ phỉ, “Tao không thích những kẻ hay động tay động chân.”
Thấy mình bắt hụt, trong bụng gã cầm đầu có chút kinh ngạc. Gã ta đè nén tâm tình kích động trong lòng mình xuống, nhếch miệng để lộ hàm răng vàng ệch, phối hợp với gương mặt đầy râu quai nón, trông hung ác như Quỷ Dạ Xoa.
“Mày là ai? Mày biết những gì?”
“Tao là ai không quan trọng, dù sao nói ra mày cũng không biết. Mày chỉ cần biết, những gì tao biết còn nhiều hơn những thứ mày biết.”
Ánh mắt của gã cầm đầu lạnh như băng và mang theo sát khí nhìn về phía Khương Bồng Cơ, thậm chí một tay gã đã đặt lên chuôi thanh đao giắt bên eo.
“Ta biết người trong lòng mày bị kẻ khác làm nhục cho đến chết, thế nên trong cơn phẫn nộ mày đã giết người, cuối cùng bị phán tội thích chữ* lên mặt và lưu đày đến Tử Tang. Nhưng đến giữa đường mày chạy trốn được, sau đón lén lút chạy đến quận Hà Gian, vào rừng làm thổ phỉ, mày nói xem, tao nói đúng hay là sai?”
*Thích chữ: một hình phạt xăm chữ lên mặt thời xưa.
Cái đám thổ phỉ đằng sau đần mặt ra, những quý nữ khác cũng bị hành động này của Khương Bồng Cơ thu hút, nhất thời quên mất bản thân mình đang rơi vào hiểm cảnh.
Này là... tình tiết kiểu gì thế này?
Hệ thống: “...”
Mạ, sao cái con người này lại biết được?
Là một hệ thống livestream siêu cấp có thể xuyên qua các thế giới song song, công năng của nó đương nhiên không giới hạn về việc tiết lộ những thứ này. Nó đang định sau này từ từ thể hiện bản lĩnh của mình, Khương Bồng Cơ muốn có được những thông tin này thì phải ngoan ngoan làm livestream, chứ không phải thường xuyên bắt chẹt nó, càng không thể lấy chuyện bãi công ra uy hiếp nó. Giống như cây gậy treo củ cà rốt, dụ dỗ con lừa cần cù không ngừng chạy về phía trước vậy. Khương Bồng Cơ có thể dùng tiền tài để mua tin tức từ nó, chỉ cần những thông tin có độ bảo mật không cao đều có thể mua được, bao gồm cả những chuyện trước kia của gã cầm đầu đám thổ phỉ này.
Nhưng mà... bây giờ nó chỉ có hai bàn tay trắng, có muốn giúp Khương Bồng Cơ cũng lực bất tòng tâm. Thế nên vấn đề ở đây là, cái con người này tại sao lại có thể khẳng định gã thổ phỉ này có một quá khứ đầy bi kịch và máu chó như thế?
Gã cầm đầu nhìn chằm chằm vào Khương Bồng Cơ, một lúc sau gã ta ngửa mặt nhìn trời cười ha hả: “Cái mẹ gì thế này...”
“Mẹ của mày, mày đã rất lâu rồi không quay về thăm bà ấy đúng không?” Khương Bồng Cơ không hề bị gã cầm đầu ảnh hưởng, mà thản nhiên nói tiếp, “Mày luôn tự nhận là có hiếu, trốn được kiếp lưu đày, thậm chí còn bằng lòng vào rừng làm cướp, nhưng mà lại chưa một lần quay về quê cũ thăm mẹ già... Đây là cái mày gọi là hiếu?”
Gã cầm đầu dường như bị ai đó ấn nút tạm dừng, gương mặt gã ta dừng hình đúng lúc đang ngoác miệng cười. Sau cùng, gã ta nghiến răng kèn kẹt, lộ rõ vẻ hung hãn của mình.
“Ồ, thế mà đã muốn giết tao rồi sao? Giống một con mèo bị giẫm phải đuôi, ngoại trừ cào được vài nhát ra thì mày còn có thể làm gì được đây? Bạo hành một cô gái, làm như thế này, mày có từng nghĩ đến cô gái trong lòng đáng thương kia của mày không? Trước khi cô ấy chết ắt hẳn là rất hân hoan vui sướng chờ đợi tới ngày được gả cho mày.”
Cả căn phòng chìm vào trong tĩnh lặng, bầu không khí đè nén đến mức khiến người ta không dám thở, tất cả mọi người ở đây đều không nén nổi sự tò mò mà len lén liếc nhìn vẻ mặt của gã cầm đầu.
Có gã thổ phỉ to gan đang định lén lút chấm mút sờ soạng mấy vị quý nữ một tí, thì gã cầm đầu “xoẹt” một cái rút đao ra, suýt chút nữa cắt phăng cái mũi của gã.
Không quan tâm đến thằng đàn em sợ đến vỡ mật, gã cầm đầu lạnh lùng nhìn Khương Bồng Cơ, hỏi: “Nói! Rốt cuộc là thằng súc sinh nào đã làm chuyện đó?”
Khương Bồng Cơ cười lạnh, tư thái cao ngạo như nữ hoàng đang ngồi trên vương tọa, “Đây chính là thái độ của mày khi mời người khác giúp đỡ à?”
“Mày chính là tù nhân của tao, mày mà không nói có tin tao để huynh đệ tao từng người từng người một luân phiên cưỡng hiếp đám đàn bà thối tha chúng mày không!” Gã cầm đầu bị Khương Bồng Cơ khiêu khích mất sạch kiên nhẫn, lửa giận bốc lên không khống chế được.
“Ha ha…”
Khương Bồng Cơ chẳng có vẻ gì là bị uy hiếp, rõ ràng là bị bắt cóc nhưng dáng vẻ lại tự tại giống hệt như cô mới là kẻ nắm trong tay quyền khống chế tất cả.
“Mày cười cái gì?” Nhìn thấy nụ cười của Khương Bồng Cơ, trong lòng gã cầm đầu chợt nảy lên một cảm giác kì lạ nói không nên lời, khá là sởn da gà.
“Tao cười, lúc người trong lòng của mày bị người ta cưỡng bức, cảnh tượng và tình hình lúc đó cũng như thế này này.”
Hầu như ai ai trong Quân Đoàn 7 đều biết, Ác Ma Khương Bồng Cơ ngoại trừ giá trị vũ lực đáng sợ ra thì còn có cả cái miệng độc địa này nữa, cũng từng hại không ít sĩ quan rơi vào cảnh đầu rơi máu chảy. Giá trị vũ lực thuộc hàng khủng bố + kỹ năng độc mồm độc miệng nói chết người không đền mạng level max = vũ khí giết người di động. Rơi vào tay người này, nếu như tâm tình người ta tốt thì may ra còn toàn thây, nếu như tâm tình không tốt thì sống không bằng chết.
Lời này vừa mới dứt, vị quý nữ kia đã lảo đảo nghiêng về phía trước, nửa người ngả vào lòng Khương Bồng Cơ, khiến cho gương mặt xinh xắn khẽ đỏ ửng lên.
Gã cầm đầu đè giọng xuống uy hiếp, “Nếu mày dám lừa ông, ông đây sẽ cho người chơi nát mày ra sau đó bán vào Câu Lan Viện.”
“Lừa? Xin hỏi từ đầu đến cuối, có câu nào của tao là giả không? Nếu như là giả vậy thì tại sao mày lại không dám phản bác dù chỉ là một chút?”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Khương Bồng Cơ cười khẩy, mái tóc đen buông xõa rơi trên vai, rõ ràng là làm tăng thêm vẻ nữ tính ấy vậy mà lại bị Khương Bồng Cơ dùng để tôn lên vẻ hấp dẫn của bản thân, không phải là kiểu “hấp dẫn” thu hút đàn ông, mà là thu hút phụ nữ. Đúng chính là cái kiểu hơi hơi hư hỏng, nhưng lại không phải là rất xấu xa, hơn nữa còn tràn ngập khí chất gợi cảm cuốn hút, khiến cho lòng con người ta ngứa ngáy.
Ngay đến Ngụy Tĩnh Nhàn, lúc đầu không muốn để ý đến cô giờ cũng len lén quay lại, ánh mắt chứa đựng sự quan tâm âm thầm cùng với... mê man và nghi ngờ.
“Cái mày muốn, tao đều đã làm được... thế nên, mày hãy nói cho tao biết là tên súc sinh nào đã hãm hại Tâm Nương!”
Năm ngón tay của gã luồn vào trong tóc, dáng vẻ đau khổ không muốn sống nữa, những kẻ xung quanh đều không cầm lòng được mà lộ vẻ xúc động, duy chỉ có mình Khương Bồng Cơ lạnh lùng bật cười ha hả.
“Cặn bã!” Cô quát to một tiếng, “Người mới chết được mấy năm thôi mà thậm chí ngay đến tên của cô ấy mà mày cũng đã quên, tên của cô ấy mà là Tâm Nương à?”
Động tác của gã cầm đầu cứng đờ, lần này thì đôi mắt gã đã thực sự vằn lên những tia máu đỏ rực. Đúng thế, người trong lòng của gã không phải tên là Tâm Nương, những hành động vừa rồi là nửa thật nửa giả. Gã ta vừa hi vọng Khương Bồng Cơ thực sự biết được điều gì đó lại vừa mơ hồ mong đợi cô chỉ đang bày trò vờ vịt, thế nên gã ta mới cố ý lừa cô.
“Được rồi...” Gã thổ phỉ dùng hai tay xoa mặt, thở dài một hơi rồi nói, “Chỉ cần mày nói cho tao biết, là tên súc sinh nào đã hại Mạc Nương, tao đảm bảo mày có thể an toàn rời khỏi đây, không ai có thể chạm vào một cọng lông của mày.”
“Tao từ chối, thứ mà mày ra giá quá rẻ, chỉ có một mình tao, sao đáng giá để đổi lấy tin tức quan trọng như vậy?”
“Vậy thì mày muốn cái gì?” Gã cầm đầu vội vàng truy hỏi, tấm mắt gã quét qua một lượt tất cả những quý nữ trong phòng, bỗng dưng tỉnh táo lại rồi cười lạnh, gã nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, “... Mày tham lam thật đấy, thế nhưng lại muốn tất cả số mỹ nữ này...”
“Có đồng ý hay không là do mày, nếu như mày không tin có thể cự tuyệt lời đề nghị của tao. Mày cứ thử xem xem tao có bị ép vào khuôn khổ rồi tiết lộ một chút hay không?” Khương Bồng Cơ tỏ ra cái vẻ “đầu trọc không sợ bị nắm tóc”, ánh mắt cô như có như không lướt qua gương mặt của tất cả đám thổ phỉ, hừ lạnh một cái đầy khinh miệt.
Chỉ trong thoáng chốc, tất cả những người có mặt ở đây đều sinh ra một cái cảm giác khó diễn tả bằng lời, y như thể con gái nhà lành bị chòng ghẹo, trong lòng tự dưng trào lên cảm giác nhục nhã đau khổ là thế nào? Không đúng, rốt cuộc là ai chơi ai? Ai thiệt hơn ai?
Thoáng cái, cả N cái mặt đều đần ra.
“Đại đương gia...” Tuy rằng có mấy gã bị Khương Bồng Cơ ảnh hưởng, nhưng những tên khác lại rất có tinh thần chuyên nghiệp của thổ phỉ. Bọn chúng bắt cóc bao nhiêu quý nữ của giới quý tộc Hà Gian như thế, những người đó sẽ bỏ qua cho bọn chúng sao? Đoán chừng, dưới âm phủ Diêm Vương đã phái Hắc Bạch Vô Thường đến câu hồn bọn chúng rồi ấy, thế nên trước khi chết mà còn không được phong lưu khoái hoạt, thế chẳng phải là sống uổng hay sao?