Đối với khán giả xem livestream mà nói, thủy tinh là một thứ vô cùng bình thường, có thể gặp được ở bất kỳ nơi đâu trong cuộc sống. Nhưng thương nhân và dân chúng Trung Chiếu thì chỉ nhìn thấy thủy tinh vốn ít mà giá cao ngất ngưởng chứ không nhìn thấy những mặt khác.
Quả đúng như thế, nguyên liệu làm ra thủy tinh chỉ là đất cát không đáng tiền, thành phẩm sau khi nung xong lại có thể bán với giá mấy trăm nghìn quan tiền, lợi nhuận gấp mấy nghìn lần, tiền dễ kiếm thế chắc? Không có kỹ thuật và điều kiện nung thích hợp thì chỉ toàn hàng thứ phẩm, thành phẩm đạt tiêu chuẩn cực kỳ ít.
Cho dù là lò nung ở chỗ Khương Bồng Cơ, thợ thủ công cũng thất bại vô số lần mới có thể từng bước hoàn thiện kỹ thuật chế tạo, song tỷ lệ hàng đạt tiêu chuẩn vẫn không cao.
Cô không sợ phung phí, vì dù gì nhiệm vụ chính của lò gạch vẫn là nung gạch, thủy tinh chỉ là tiện tay thì làm, có thể thành công được thì tốt, không thì thôi.
Nhưng đối với những thương nhân và dân chúng dốc toàn bộ gia sản vào thủy tinh thì sao?
Bọn họ muốn có được hàng đạt chất lượng phải trải qua bao nhiêu lần thất bại?
Xây lò phải có tiền, nung thủy tinh phải có nhiên liệu, rất nhiều gia đình mùa đông còn không mua nổi than sưởi ấm, làm sao có thể nung hết lò này đến lò khác?
Thật ra thì trong mười nghìn món hàng thất bại mà có được một món đạt tiêu chuẩn đã là tốt lắm rồi, nhưng gia sản của bọn họ có thể chịu đựng được mức độ phung phí như vậy không?
Đợi đến khi bọn họ chế tạo thành công được một món đạt tiêu chuẩn thì những đại thương nhân khác đã làm ra trăm nghìn món, thủy tinh căn bản rất rẻ mạt.
Khương Bồng Cơ có thể tưởng tượng ra cảnh Trung Chiếu điên cuồng chế tạo thủy tinh, nhưng có bao nhiêu người thu được lợi nhuận, thậm chí chỉ cần hòa vốn?
Rất ít.
Có người kiếm được tiền không?
Chắc chắn có!
Người kiếm được tiền đều là kẻ có được thủy tinh thành phẩm đầu tiên, cùng với những đại thương nhân tham gia vào tiếp sau đó, kẻ đầu tiên thì chiếm được thời cơ chỉ lãi không lỗ, kẻ thứ hai thì có nhân lực, tài lực hùng hậu, có thể nhanh chóng chế tạo được thủy tinh thành phẩm bán trước khi bị tụt giá để tránh tổn thất.
Còn về những dân chúng và tiểu thương chạy theo sau thì vừa không có ưu thế về thời cơ, vừa không đủ tài nguyên nhân lực, cuối cùng tán gia bại sản, lỗ chổng vó. Cổ Tín thấy tình thế không tốt liền dứt khoát bứt ra, Khương Bồng Cơ cực kỳ yên tâm.
Nếu như đổi lại là người khác, không chừng đã do dự, không kiếm nổi hơn ba triệu quan tiền cuối cùng này đâu.
An ủi Cổ Tín xong, Khương Bồng Cơ đang muốn đi về thì thấy Kỳ Quan Nhượng cũng đứng dậy đi theo.
Đến một hành lang không người, Khương Bồng Cơ mới quay sang hỏi anh ta: “Sao thế?”
Vẻ mặt của Kỳ Quan Nhượng có chút chần chừ: “Chủ công, chuyện phương pháp chế tạo thủy tinh bị lộ có thật là không phải do nội gián làm không?”
Kỳ Quan Nhượng là một người thông minh và vô cùng tinh tế, bình thường anh ta rất khiêm tốn, nhưng thuộc hạ của Khương Bồng Cơ không ai dám coi thường anh ta.
Khương Bồng Cơ nói: “Chắc không phải là cô ta, xét về mặt thời gian thì không kịp. Ta lại thiên về hướng có người cũng biết phương pháp chế tạo hơn, thấy ta kiếm được ở Bắc Cương nên đố kỵ, bắt chước làm theo. Có điều kẻ đó quá ngu, không quản được thuộc hạ của mình mà bị bọn chúng lợi dụng sơ hở, khiến phương pháp chế tạo bị lộ ra ngoài. Lợi nhuận có được từ việc này quá cao, đủ để bọn chúng dốc toàn bộ gia sản đánh cược một lần.”
Kỳ Quan Nhượng không tán thành: “Chủ công, thứ cho Nhượng không tán đồng. Chủ công bây giờ đã khác xưa, nên cẩn thận hơn mới phải. Biết rõ là nội gián đó sẽ gây bất lợi với ngài, dù ngài không giết cô ta thì cũng phải cho người theo dõi, để tránh cô ta tác quái.”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Văn Chứng, chuyện này ta hiểu, nhưng mà không thể làm thế được.”
Kỳ Quan Nhượng kinh ngạc: “Tại sao?”
Khương Bồng Cơ im lặng một lúc rồi mới nói: “Bởi vì cô ta không phải nội gián bình thường mà là gián điệp hai mang.”
Kỳ Quan Nhượng biến sắc: “Gián điệp hai mang?”
Cô gật đầu, nói với vẻ chắc chắn: “Kẻ đứng đằng sau cô ta không phải chủ nhân thực sự của cô ta mà là một người khác. Còn về phần đó là ai, trước mắt ta cũng có một vài manh mối, chính vì thế mà ta không thể dễ dàng động đến cô ta. Ta muốn biết rốt cuộc kẻ đó muốn làm gì.”
Kỳ Quan Nhượng thở dài, anh ta cuối cùng cũng đồng ý với quan điểm của Phong Cẩn về Khương Bồng Cơ, tâm lý con bạc của cô quá nghiêm trọng.
Nói nghe cho hay thì là can đảm, nếu như bất cẩn một cái là lật thuyền trong mương ngay, lúc đó có trò hay để xem rồi.
“Quân tử không đứng ở nơi hiểm nguy, nếu như ngài xảy ra chuyện thì không chỉ liên lụy đến tính mạng của gia đình ngài mà còn có cả những người đi theo ngài nữa.”
Khương Bồng Cơ nghe vậy liền bật cười, pha trò: “Có lẽ thế… nhưng Văn Chứng, giữ lại tên nội gián này chủ công nhà huynh mới an toàn. Nếu như tên nội gián này có chuyện sẽ khiến chủ nhân đứng sau lưng cô ta cảnh giác, chủ công nhà huynh sợ là ngày nào cũng sống trong ám sát mất. Những thủ đoạn giết người đó ta không sợ, nhưng ngộ nhỡ làm tổn thương đến những người bên cạnh ta… đó mới là điều ta không muốn nhìn thấy nhất.”
Cô càng nói, Kỳ Quan Nhượng lại càng tò mò về kẻ đứng sau lưng Đạp Tuyết.
Khương Bồng Cơ nói: “Văn Chứng, huynh đưa tai lại đây, ta có chuyện này muốn nhờ huynh giúp, bí mật hỏi Ngụy Uyên tiên sinh chuyện này hộ ta.”
Ngụy Uyên là cha vợ của Kỳ Quan Nhượng, từng dạy Liễu Hi, là Tây Tịch tiên sinh mà Liễu phủ mời về với giá cao.
Kỳ Quan Nhượng nghe theo, Khương Bồng Cơ dùng một biện pháp đặc biệt ép giọng nói để chỉ mình Kỳ Quan Nhượng nghe thấy.
Không biết cô đã nói gì với Kỳ Quan Nhượng mà biểu cảm trên mặt anh ta từ nghi ngờ chuyển sang hoang mang, rồi cuối cùng biến thành kinh hãi.
“Chủ công… ngài…”
Khương Bồng Cơ nói: “Bí mật làm, chuyện này chỉ có ta và huynh biết, nhất định phải cẩn thận một chút.”
Kỳ Quan Nhượng căng thẳng nuốt nước miếng, cổ họng giật giật, anh ta sắp ba mươi tuổi rồi mà chưa bao giờ thất lễ đến thế.
“Ngài đang nghi ngờ, hung thủ đứng sau nội gián… là người đó?” Bạn đang đọc truyện tại AzTruyen.net
Khương Bồng Cơ cười, nhưng sắc mặt lại lạnh lẽo: “Ta cũng không muốn nghi ngờ… nhưng đi bước nào biết bước đó thôi.”
Hai người nhỏ tiếng bàn bạc một hồi, Kỳ Quan Nhượng gần như là bay khỏi hành lang dài.
Khương Bồng Cơ lại quay đầu nhìn sang một góc khuất của đầu bên kia hành lang, một góc áo vừa biến mất khỏi tầm mắt cô.
Khán giả xem livestream lại càng đờ đẫn, bọn họ vặn to volume hết cỡ mà vẫn không nghe thấy Khương Bồng Cơ và Kỳ Quan Nhượng đang nói gì.
[Mạng Người Ngu]: Vừa nãy hệ thống có vấn đề à, sao tôi không nghe thấy Streamer nói gì.
[Người Ngu Nhiều Tiền]: … Ờ thì, dù sao cũng là livestream vượt thời không, tín hiệu chập chờn cũng là chuyện bình thường mà?
[Streamer V]: Chỉ là trò ép tiếng vặt mà thôi.
Cho dù cô đã cầm tù hệ thống nhưng suy cho cùng nó vẫn chỉ là một cái hệ thống con, bản thể của nó không biết ở cái xó xỉnh nào đâu.
Để an toàn, cô sẽ không tùy ý nói một vài nội dung mấu chốt trong khi đang livestream.
Kỳ Quan Nhượng vừa cố gắng điều chỉnh tâm trạng đang hoảng loạn của mình, vừa nghĩ xem làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ của Khương Bồng Cơ.
“Chủ công, cuối cùng cũng tìm thấy ngài rồi.”
Khương Bồng Cơ vẫn đang đứng yên ở chỗ cũ, Từ Kha ôm một chồng sổ sách tìm đến, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
Cô hỏi: “Vừa nãy ngươi có thấy ai đi từ bên đó ra với vẻ mặt khác thường không?”
Từ Kha không hiểu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Vừa nãy… Kha thấy Tử Hiếu bước đi rất vội, trông cứ như người mất hồn, chắc là lại không khỏe.”
Khương Bồng Cơ nhướng mày, quả nhiên là Vệ Từ.
Cũng không biết trong đầu anh chàng lại đang tưởng tượng linh tinh cái gì nữa.
“Bây giờ thời tiết cũng lạnh dần rồi, sức khỏe của Tử Hiếu thật khiến người ta lo lắng.” >