Mạnh thị và Liễu thị có thù oán không?
Đương nhiên là có, hơn nữa còn là thù sâu như biển không đội trời chung!
Năm đó Mạnh Lượng chết thảm khiến Mạnh Trạm hộc máu mấy lần, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Sau khi tang lễ long trọng qua đi, ông ta ngã bệnh nằm triền miên trên giường.
Khó khăn lắm mới ổn định lại, ông ta lại cảm thấy cái chết của Mạnh Lượng rất kỳ quặc.
Ông ta hiểu rõ Mạnh Hồn, mặc dù được đề bạt lên làm đô úy quận Mạnh nhưng Mạnh Hồn không thay đổi tính tình thuở hàn vi. Mạnh Hồn trung thực, không có bản lĩnh thiết kế thế cục tinh tế này, hơn nữa mấy lần khiêu khích trong lời nói đều lộ ra chữ “hèn”.
Không chỉ có như thế, chặn đường mai phục cũng cần có người hỗ trợ, lúc Mạnh Hồn rời khỏi quận Mạnh mang theo không ít người, nhưng đều là tàn binh bại tướng, trên đường đi kẻ chết người bị thương, làm sao đủ sức tiêu diệt quân tinh nhuệ của Mạnh thị, hơn nữa còn nhiều lần trêu đùa làm nhục người của ông ta?
Trong thời gian dưỡng bệnh, Mạnh Trạm luôn suy đi nghĩ lại chuyện này, ông ta cảm thấy chuyện không hề đơn giản như thế, phía sau Mạnh Hồn chắc chắn có kẻ chủ mưu.
Bệnh vừa mới tốt lên một chút, ông ta liền phái người đi Hà Gian điều tra tin tức.
Nhưng Thương Châu quận Mạnh cách Hà Gian quá xa, dù có ra roi thúc ngựa thì cũng phải một tháng mới có tin tức truyền về.
Tới khi Mạnh Trạm chuyển mục tiêu hoài nghi lên Liễu Xa thì người ta đã ở Thượng Kinh làm quan chủ khảo, từ chức quận thủ quận Hứa, quang vinh lên chức châu mục Sùng Châu. Kỳ đánh giá vừa kết thúc Liễu Xa đã cưỡi ngựa đi tới biên cảnh Đông Khánh nhậm chức, người Nam kẻ Bắc cách cả lãnh thổ Đông Khánh.
Còn Mạnh Hồn?
Mạnh Hồn lúc ấy cũng đã mang theo hơn nghìn bộ khúc đi Sùng Châu tránh nạn, vừa lúc vứt được cái danh gian tế Mạnh thị.
Mạnh Trạm vốn muốn xuống tay với Liễu thị để thăm dò phản ứng của Liễu Xa, nhưng trong tay ông ta lại không có chứng cứ Liễu Xa là hung thủ sai Mạnh Hồn giết hại Mạnh Lượng. Hơn nữa Liễu thị quận Hà Gian chỉ có tộc nhân bình thường, kẻ mấu chốt nhất là Liễu Xa lại ở Sùng Châu, con trai thì đi học ở quận Lang Nha.
Đúng lúc đó, Hoàng đế diệt trừ phủ Trấn Bắc Hầu, binh quyền để trống cũng cần có một tâm phúc.
Mạnh thị liền trở thành lựa chọn tốt nhất, chuyện này ít nhiều phân tán sự chú ý của Mạnh Trạm.
Mãi tới hơn nửa năm trước, Mạnh Trạm nhận được tin báo, quận Phụng Ấp có một mãnh tướng tên Mạnh Hồn lãnh binh đánh hạ huyện Mậu Lâm!
Mạnh Hồn? Tên đó sao còn chưa chết?
Mạnh Trạm điên cuồng sai người đi điều tra, tới khi ông ta có được tin tức trong tay thì đã hao tốn rất nhiều thời gian.
Mạnh Hồn này chính là Mạnh Hồn từng là đô úy quận Mạnh, hiện là hiệu úy quân tiên phong dưới trướng Liễu Hi.
Liễu Hi là ai? Con trai duy nhất của Liễu Xa.
Mạnh Hồn là ai? Kẻ giết hại Mạnh Lượng, đầu sỏ lừa gạt lương thực, bỡn cợt Thương Châu.
Hai tên này cá mè một lứa, Mạnh Trạm không cần chứng cứ cũng có thể xác định được chủ mưu đứng đằng sau cái chết của Mạnh Lượng năm đó chính là Liễu Xa.
Đã bốn, năm năm rồi, ông ta không bao giờ quên được mối thù giết con, vừa nghĩ tới đứa con cưng bị người ta giết chết, thi thể bốc mùi nằm trong chiếc quan tài lạnh giá, thì hận thù trong lòng ông ta lại bốc lên... Tuy ông ta và Liễu Xa có xích mích nhưng sao tên đó lại dám xuống tay tàn nhẫn với Mạnh Lượng như thế?
Tình cảm của Mạnh Trạm đối với Mạnh Lượng không khác gì Liễu Xa đối với Liễu Hi!
Mối thù giết con, không đội trời chung!
Mạnh Trạm vốn muốn tránh xa cuộc chiến giữa Hoàng đế và Xương Thọ Vương, nhưng giờ ông ta lại chen một chân vào, coi đây là lá bài tẩy, chỉ cần trợ giúp một bên thắng lợi là có thể xử lý cả nhà Liễu Xa. Ai ngờ Hoàng đế ngoài mặt đáp ứng, sau lưng lại bị gian phi mê hoặc.
Bất đắc dĩ, Mạnh Trạm chỉ đành thay đổi mục tiêu, bỏ qua Hoàng đế quay sang tìm Xương Thọ Vương hợp tác.
Liễu Xa giết con trai của ông ta, vậy ông ta liền diệt cả nhà Liễu thị!
Liễu Xa vô tội thay Khương Bồng Cơ lãnh đạn, nhưng người bị Khương Bồng Cơ chơi xỏ đâu chỉ có mỗi Mạnh thị?
Ở Bắc Cương xa xôi đang có một trận bão táp chuẩn bị nổi lên. Đại Vương dù sao cũng là Đại Vương, ông ta từ một người bình thường trong hoàng thất mở đường máu trở thành vương của Bắc Cương, đương nhiên vẫn phải có chút thủ đoạn.
Tổn thất của trại ngựa đã không cách nào vãn hồi, ngựa chiến tử vong hàng loạt càng khiến người ta xót cả ruột, nhưng trước mắt quan trọng nhất vẫn phải tìm cách ổn định tình hình, giảm bớt tổn thất của các bộ lạc cũng như người chăn nuôi. Nhắc tới đền bù không thể không nhắc tới tiền bạc.
Nhắc tới tiền bạc, quản sự thương hội Bắc Cương đều xanh mét mặt mày.
Để chống lại thương nhân ngoại quốc, đảm bảo lợi ích Bắc Cương, Đại Vương đã nghe theo kiến nghị của “tầng lớp trí thức cao” Ngột Lực Bạt sắp xếp lại các ngành nghề, xây dựng liên minh thương hội, vừa hợp tác cùng có lợi, vừa chống lại sự lấn chiếm của thương nghiệp nước ngoài.
Liên minh thương hội có cái tốt nhưng cũng có cái xấu.
Chúng nhìn thấy giá trị của Thiên Cung Lưu Ly, sau khi quan sát một thời gian liền liên hợp chiếm đoạt số hàng Cổ Tín cất giấu, học theo Cổ Tín “Đợi giá tốt mới bán”, “Thị trường đói khát”, phát huy mạnh đặc tính “hiếm mới quý” của Thiên Cung Lưu Ly.
Thế nhưng bọn chúng chưa kịp kiếm được bao nhiêu thì dịch ngựa đã nổi lên, sau đó ngựa chiến liên tiếp chết bệnh, trại ngựa tổn thất...
Nay cần vàng bạc đề bù đắp thì chúng liền sửng sốt phát hiện, tiền vốn lưu động không bằng một phần tư bình thường.
Thương hội Bắc Cương đúng là rất giàu, nhưng tiền của người ta phần lớn là các cửa hàng, trại ngựa, ngựa chiến, ngựa giống, đội buôn ngựa và các hàng hóa trân quý khác. Những thứ này nếu đổi thành vàng bạc châu báu thì thương hội Bắc Cương đương nhiên giàu nứt đố đổ vách, nhưng nói tới vàng bạc trong tay thì...
Rầm! Rầm! Rầm!
“Tiền đâu? Chẳng lẽ ai dám tham ô rồi sao?”
Tổng quản sự đập bàn rầm rầm, tức giận muốn xì khói.
Tiểu quản sự cấp dưới nơm nớp lo sợ nói: “Cho tiểu nhân mười lá gan, tiểu nhân cũng không dám làm như vậy...”
Tổng quản sự thở gấp, đoạt lấy sổ sách tên tiểu quản sự đưa tới, liếc nhanh như gió.
Tất cả đều đúng, thế thì tiền của thương hội đi đâu rồi?
Xem đến phần sau, sắc mặt tổng quản sự xanh lét, bất đắc dĩ nói: “Nghĩ cách bán hết Thiên Cung Lưu Ly đi...”
Tiểu quản sự vội vàng nói: “Nhưng mà…”
Tổng quản sự ngắt lời: “Không nhưng nhị gì hết, bây giờ cần gấp tiền đưa cho cấp trên có việc dùng.”
Ai cũng biết Thiên Cung Lưu Ly vô cùng trân quý, vàng bạc đá quý cũng không sánh được với nó, mấy năm sau nó còn có thể đắt giá hơn. Hơn nữa chúng đã chơi xỏ Cổ Tín mua với giá 30%, dù lấy giá gốc trên thị trường bán cũng không lỗ.
Không những không lỗ mà còn có thể kiếm lời một khoản lớn.
Chuyện đó ai cũng hiểu, nhưng thời gian không đủ, bọn chúng không đợi nổi nữa rồi.
Bất đắc dĩ, chỉ đành bán tháo Thiên Cung Lưu Ly đổi lấy vàng bạc. Nguồn : AzTruyen.net
Lúc này, bọn chúng mới phát hiện một chuyện rất khó xử.
Phần lớn phu nhân Bắc Cương đều xuất thân quý tộc, rất nhiều thương hội thuộc sở hữu của nhà mẹ đẻ bọn họ.
Bọn họ mua Thiên Cung Lưu Ly đều không dùng vàng bạc châu báu, chủ yếu là “Ký sổ”, “Trước thiếu”, “Lấy luôn”... Thậm chí, nói là mua nhưng lại dùng tiền thương hội thanh toán, cái này khác gì lấy tiền túi bên trái bỏ vào túi bên phải?
Trong đó, phu nhân Ngột Lực Bạt là sang chảnh nhất, quất một phát mười bộ trang sức. Nhưng thương hội không hề lấy được một cắc nào, thay vào đó là cả chồng phiếu nợ.
Đối với các phu nhân mà nói, thương hội do nhà mẹ đẻ của bọn họ mở thì đó chính là tiền trong túi mình, thế thì mua đồ sao phải trả tiền?