Tuy tên đó có một thân thể cơ bắp trông rất khiếp người, nhưng mà Khương Bồng Cơ là ai?
Có phải là hàng thật giá thật không, có phải là cơ bắp được rèn luyện ra từ lao động hay không, cô nhìn một cái là biết ngay, tuyệt đối không sai được. Tên đó chẳng qua là có gen tốt, được cha mẹ cho một vóc người đẹp mà thôi, chứ bước chân nhẹ bẫng, một cái tát của cô là có thế đánh bay.
Mất mùa hai năm mà ngón tay hắn lại chẳng có mấy vết chai, màu da cánh tay lại đồng đều, căn bản là không hề có vết tích của việc chăm chỉ cày bừa hay săn thú. Mẹ mìn nói cha mẹ hắn đã qua đời, không thể không bán mình lấy tiền chôn cất cho cha mẹ, nhưng theo như phán đoán của cô thì sự thật lại không phải là thế.
Quả nhiên, khi Khương Bồng Cơ hời hợt nhắc đến chuyện này, ánh mắt của tên đó liền thay đổi, tràn đầy sợ hãi và co rúm.
Mặc dù Mẹ mìn không biết tại sao Khương Bồng Cơ lại biết được việc này, nhưng trên mặt bà ta cũng lộ ra chút xấu hổ. Cái nghề này của bà ta sợ nhất là cái gì? Còn không phải là hàng hóa “có lỗi”, bị người ta hủy hoại tên tuổi, đứt mất con đường làm ăn sao?
“Gã này cũng loại, ham ăn ham uống, gái gú cờ bạc còn siêu hơn cả bản thiếu gia đây, mua về để hầu à?”
Khóe miệng bà Mẹ mìn giật một cái, suýt chút nữa thì xé toạc cái khăn trong tay thành đôi, bởi vì cái gã Khương Bồng Cơ vừa mới chỉ, bà ta cũng đang định tiến cử. Gã này năm nay 21 tuổi, thân thể xương cốt không tồi, hồi nhỏ được học mấy chữ, bản thân cũng có chút thông minh, nhanh nhạy, lại biết điều. Theo lý mà nói, đây là một “món hàng” rất tốt, không ngờ lại bị một câu nói của Khương Bồng Cơ vạch hết bí mật mà ngay cả bà ta cũng không biết ra.
Khương Bồng Cơ lại nói tiếp: “Gã này mắt cá chân có tật, đi bình thường thì không phát hiện, đi nhanh là thấy rõ ràng, làm sao mà làm gia đinh được?”
Mặt mũi Mẹ mìn ngắn tũn lại, những người mà bà ta chọn ra đây tuyệt đối đều là khỏe mạnh, dù sao cũng là mua về để làm gia đinh trông coi, canh giữ, những tiêu chuẩn khác có thể tạm thời bỏ qua một bên, nhưng tình trạng sức khỏe là nhất định phải đạt tiêu chuẩn, không thì làm sao có thể bảo vệ gia đình nhà chủ an toàn?
Nhưng... nhìn ánh mắt trốn tránh của tên kia, bà ta biết những gì Khương Bồng Cơ nói tuyệt đối là thật.
“... còn cả tên này nữa, chuyên môn cưỡng hiếp bé nam, Liễu phủ ta không dám nhận một gã cặn bã thế này.”
Dưới ánh mắt sắp nứt toác ra của Mẹ mìn, Khương Bồng Cơ liên tiếp loại bỏ thêm vài người, lý do rất đa dạng, nghe xong ai cũng phải há hốc mồm.
Sau một hồi sàng chọn, ánh mắt Khương Bồng Cơ quét qua những người còn lại một lượt rồi nói với bọn họ: “Tất cả đưa tay phải ra.”
Tố chất thân thể của con người ở thời đại này rất kém, gân cốt cũng không tốt, cô không thể dùng tiêu chuẩn ở kiếp trước để sàng lọc đánh giá, nhưng chọn những người tốt nhất trong đám người này thì vẫn được.
[Ngủ Hết Nam Thần Tam Quốc]: Bác Streamer biết sờ cốt* à?”
*Sờ cốt: Sờ xương, trong tiểu thuyết võ hiệp, những cao thủ thường sờ xương đồ đệ, xem có tố chất học được võ không.
Thực tế thì Khương Bồng Cơ không biết sờ cốt, nhưng cô có nhiều kinh nghiệm, đương nhiên cũng có cách để phán đoán ra được tư chất của người ta. Miễn cưỡng nói đây là sờ cốt thì cũng được, về bản chất thì không khác là mấy. Nhưng cô không cần đích thân dùng tay đi sờ, chỉ nhìn cánh tay của người ta là trong đầu cô đã có thể khắc họa đại khái phán đoán về khung xương.
Hay nói theo cách khác, nếu như Khương Bồng Cơ muốn thì dù là sinh vật gì lọt vào trong mắt cô... thực chất đều là một bộ xương.
[Streamer V]: Không biết, đúng là từ khung xương có thể đánh giá được tiềm lực tư chất, nhưng mà không thể tính đó là căn cứ cuối cùng được, nhiều lắm cũng chỉ coi là ý kiến tham khảo. Căn cứ vào sự khác biệt của cơ thể và tình trạng phát triển trạng thái khung xương thể hiện ra cũng khác nhau, điều này cũng sẽ gây nhiễu phán đoán. Đối với chiến sĩ mà nói, thật ra tư chất không quan trọng bằng tâm tính, tâm tính bền bỉ đôi khi có thể tạo ra những kỳ tích không ngờ tới.”
[Ngủ Hết Nam Thần Tam Quốc]: Ồ, vậy bác Streamer định chọn bao nhiêu người?
[Streamer V]: Binh quý ở “tinh” chứ không phải ở nhiều, trước tiên nuôi mấy người hộ vệ trước đã, chuyện sau này để sau này nói.
Mấy hôm trước, cô đọc qua Binh Sách, cũng đọc qua một vài bản thoại phố phường có liên quan đến chiến trường, thậm chí còn tự mình hỏi Liễu Xa vài điều. Sau khi tổng hợp lại tin tức, cô cũng có hiểu biết đại khái về tình hình chiến tranh ở thời đại này.
Nếu như trong một trận chiến mà binh lực bên A là 20 vạn quân, bên B là 15 vạn quân. Loại bỏ các yếu tố “thiên thời, địa lợi, nhân hòa” đi đại đa số mọi người đều cảm thấy khả năng bên A giành thắng lợi lớn hơn. Nhưng thực ra thì tỷ lệ thắng bại của cả hai bên cơ bản đều 50-50, cho dù bên A được coi như là chiếm ưu thế, nhưng ưu thế đó cũng không lớn. Chiến tranh ở thời đại này không phải cứ bên nào quân số đông hơn là bên đó khả năng giành được thắng lợi cao hơn.
Tuy số lượng người tham chiến đạt đến 35 vạn quân, nhưng trên thực tế, số lượng người quyết định thắng bại có lẽ cộng lại còn chưa đến 5 vạn quân. Những người chiến đấu thật sự đều là tinh binh, tỷ lệ của số lượng này rất ít, số “binh” còn lại toàn là người qua đường.
Đầu tiên, tinh anh của cả hai bên đối chiến, sau khi thắng thua đã được quyết định ra rồi, căn cứ theo tình hình chiến đấu, khí thế của bên thắng sẽ dâng cao và “binh lính qua đường” kia sẽ khí thế hùng hổ hô hào xông lên. Nếu như là thua thì cái đội “qua đường” này chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ.
Trong lịch sử không hiếm những trận chiến lấy ít thắng nhiều, loại trừ yếu tố “thiên thời, địa lợi, nhân hòa” ra, những thứ gian trá lẫn lộn bên trong quả thật là rất nhiều.
Cân nhắc đến những vấn đề này, nếu như cô thực sự muốn chuẩn bị nuôi bộ khúc, đương nhiên phải đi theo con đường “tinh binh“.
Đương nhiên, cái “tinh binh” này theo cái nhìn của cô thì vẫn còn thô sơ lắm, nếu đổi thành cô trước kia, một tát là có thể đập chết cả một đống.
“Người này, người này, còn có cả người này nữa... mấy người này để lại, nhớ ghi vào trong sổ...” Nguồn : AzTruyen.net
Khương Bồng Cơ chọn lựa xong, cuối cùng cả một sân còn lèo tèo được vài người. Đại đa số trong đó là thiếu niên tuổi tác còn chưa đủ mười lăm tuổi, thanh niên trai tráng chỉ có vài người, cộng tất cả lại còn chưa đến mười lăm người.
“Tất cả đều ở đây hết cả chứ?” Khương Bồng Cơ có hơi bất mãn đưa mắt quét một lượt, nghiêng đầu quay sang hỏi Mẹ mìn, “Số lượng người hình như vẫn không đủ...”
Ban đầu, lão quản gia còn cảm thấy lo lắng nhưng sau khi thấy chọn lựa của Khương Bồng Cơ, trái tim đang lơ lửng của ông cuối cùng cũng hạ xuống, trong lòng tràn ngập vui mừng. Cho dù tác phong không được bình thường lắm nhưng Nhị lang quân quả vẫn có phong thái của lão gia hồi còn trẻ.
Mẹ mìn do dự, bà ta cũng phát sợ vị thiếu gia quỷ quái này rồi.
“Có thì có nhưng mà không phù hợp với yêu cầu của Nhị lang quân, có một vài đứa còn có tiền án...”
Nguồn gốc “hàng hóa” ngoài lương dân chủ động bán mình ra, còn có cả người bị người thân bán đi và cả thành phần có tội bị xử nhập nô tịch, được phía quan phủ bán vào đây, còn lại là hạ nhân bị các phủ khác bán ra...
“Tiền án?” Khương Bồng Cơ nhướn mày lên, vốn dĩ tưởng rằng có thể chọn đủ người, cho nên yêu cầm nghiêm khắc một chút, nhưng không ngờ chọn lựa một hồi mới miễn cưỡng vừa ý, cũng chỉ có mấy chục người thế thôi, số lượng hiển nhiên là cực kỳ thiếu thốn, “Đưa đến đây xem thử xem.”
Lão quản gia lúc này không giữ bình tĩnh được nữa, để những nhân vật có tiền án nguy hiểm đó tiếp cận lang quân nhà mình, tuyệt đối là không thể được.
Khương Bồng Cơ nhìn ra ý nghĩ của ông, liền lên tiếng chặn lời ông lại: “Ta chỉ xem xem thôi, có vừa ý hay không nói sau.”