Ngày hôm đó, gió nổi lên, mây vần vũ, cờ hiệu bay phấp phới trong không trung. Cuối cùng thì Khương Bồng Cơ cũng rời khỏi địa bàn huyện Tượng Dương, bước những bước đầu tiên lên vũ đài rộng lớn hơn, cũng tàn khốc hơn.
Binh sĩ đứng thành hàng ngũ chỉnh tề trong sân, ai nấy đều thẳng lưng, mắt không chớp nhìn về phía trước, cùng nhau chờ giây phút tuyên thệ bắt đầu.
Lần xuất chinh này, họ để lại hai nghìn lính cũ và hai nghìn lính mới đóng ở huyện Tượng Dương, còn hơn ba nghìn lính tinh nhuệ và lính mới thì tới chiến trường.
Khương Bồng Cơ vốn muốn sử dụng vài cách mạo hiểm hơn, để tân binh đóng ở huyện Tượng dương, còn bộ khúc, cấm quân và một phần tân binh vừa chiêu mộ thì điều ra chiến trường, nhưng đề nghị này vấp phải sự phản đối kịch liệt từ toàn thể thuộc hạ.
Vệ Từ nói: “Thưa chủ công, không thể dùng kế này được. Huyện Tượng Dương là chốn an thân duy nhất của chủ công, nếu toàn bộ lực lượng bảo vệ đều là tân binh kinh nghiệm ít, nhỡ bên địch nhân cơ hội đánh lén thì hậu quả khôn lường. Tốt nhất vẫn nên để lại một nhóm binh sĩ có nhiều kinh nghiệm cho an toàn.”
Nói xong, anh khẽ nhíu mày, hơi đau đầu vì tính cách của cô, nhưng không thể nhìn cô mạo hiểm vậy được.
Kiếp trước, lần duy nhất cô bị thiệt là do Kỳ Quan Nhượng, suýt nữa thì bị Kỳ Quan Nhượng tập kích hậu phương. Tổn thất lần đó rất lớn, hầu hết mọi người đều cho rằng cô sẽ băm thây Kỳ Quan Nhượng, nhưng kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ.
Kỳ Quan Nhượng ra xin hàng, không chỉ không bị phán tử tội, thậm chí còn nhảy lên hàng ngũ thuộc hạ thân tín của cô.
Cô rất bảo vệ tên mưu sĩ chủ động xin hàng này, từ những ngày đầu tiên cho đến khi khai quốc, rồi đến khi cô băng hà, vị vua mới còn bị cô gọi đến dặn dò một hồi.
Với việc này, nói Vệ Từ không để tâm là nói dối.
Một lần nữa trở về với những năm tháng còn hưng thịnh, Vệ Từ quan sát người này từ nhiều góc độ, cũng dần hiểu ra vì sao Kỳ Quan Nhượng có thể giành được sự đối đãi đặc biệt từ Khương Bồng Cơ.
Chỉ bởi Kỳ Quan Nhượng nhìn thấu cái tình sau bề ngoài vô tình của cô.
Người đời nói rằng, Thần Đế lạnh lùng vô tình, tham chiến, hỉ nộ vô thường, độc đoán chuyên quyền, nhưng có thật như vậy?
Nếu cô thật sự là người như thế, thì vì sao triều nhà Khương có thể vững vàng đến vậy?
Trong mấy chục năm cô trị vì, dân chúng an cư lạc nghiệp, binh sĩ sùng bái kính nể cô. Thậm chí cô còn ra sức ủng hộ phụ nữ tiến thân vào chốn quan trường, thi hành rất nhiều bộ luật có lợi cho phái nữ, đồng thời cũng làm tổn hại lợi ích của các sĩ tộc. Dù trong quá trình vấp phải bao trở ngại nhưng cuối cùng chẳng phải cô vẫn thực hiện được?
Vì sao chưa từng có kẻ nào có ý định lật đổ ách thống trị của cô để mở ra một vương triều mới?
Chỉ bởi, mọi việc làm của cô đều suy nghĩ cho dân chúng, nhưng một nhóm nhỏ bị tổn thất về mặt lợi ích lại nắm được quyền phát ngôn dư luận. Cô là người coi thường hư danh, mặc kệ đám tôm tép tự cho mình hơn người ấy nhảy nhót.
Chỉ là, con người không phải là thánh nhân, có quá nhiều người bị tư tưởng của kẻ khác che mờ mắt, nhưng Kỳ Quan Nhượng là một trong số ít người thấy được chân tướng.
Vậy nên, bệ hạ mới nói rằng “Đời này ta chỉ có Kỳ Quan Văn Chứng là tri kỷ”, nói vậy, còn anh... chắc là vẫn chưa đủ quan trọng.
Được sống lại một lần nữa, đứng bên cô ngay từ những ngày mới gây dựng sự nghiệp, Vệ Từ thực sự đã thấy được một Liễu Hi khác.
Bệ hạ như vậy khiến anh càng thêm si mê và kính trọng, nhưng đơn thuần chỉ có thế mà thôi, anh không dám có bất kỳ ý nghĩ khinh nhờn nào nữa.
Một đời làm quân thần, trở thành câu chuyện được người đời ca tụng cũng là một kết thúc đẹp.
Vệ Từ vừa nghĩ vừa cẩn thận chọn lựa vài lý do hợp lý khiến cô nghe theo mà không có ý đối nghịch lại.
Những người khác cũng vậy, tuy lý do mỗi người một khác nhưng suy nghĩ thì đều như nhau.
Liều thì liều, nhưng không thể liều quá thể đáng như thế được.
Khương Bồng Cơ hơi xanh mặt, chậc một tiếng.
Thực ra cô còn muốn lôi hết mọi người đi cùng một lúc cơ.
Tấn công chớp nhoáng, dùng ưu thế tốc độ chiếm toàn bộ quận Phụng Ấp, trở thành Quận thủ quận Phụng Ấp không có tiếng nhưng có miếng, cơ mà... không thuyết phục được đám thuộc hạ này.
Kỳ Quan Nhượng trừng mắt: “Tân binh dù sao cũng chỉ là tân binh, huấn luyện chưa đầy đủ, kinh nghiệm tác chiến ít. Nếu đôi bên giao chiến ắt sẽ tổn thất rất nhiều. Luyện binh không dễ, chỉ nên đem theo một số mà thôi, còn số khác thì để lại thủ thành...”
Chủ công chủ chiến là chuyện tốt, vì các thành viên cốt cán hiện tại không ai ở phái bảo thủ cả.
Nhưng vấn đề là chủ công đi theo hướng lệch lạc, ngày nào cũng tính chơi liều, không cẩn thận cái là mất cả chì lẫn chài, đám thuộc hạ sớm muộn cũng mắc bệnh tim.
Khương Bồng Cơ chép miệng: “Rồi rồi, ta nghe mấy người là được chứ gì.”
Cô dùng vẻ mặt như cưng chiều mà nhìn mọi người, giống như đang nhìn một đám già yếu chống gậy, thuộc hạ của cô quá nhát gan.
Nghe theo quyết định của mấy “công chúa” này là được rồi chứ gì?
Khương Bồng Cơ mặc quân phục, cao giọng đọc bài hịch “Thảo phạt Thanh Y Quân” mà Phong Cẩn viết cho.
Cô không hề để tâm đến thứ không đâu này, giọng đọc tuy trầm bổng lên xuống nhưng trong lòng thì lại đảo mắt trắng.
Nói thô thì là sang cướp địa bàn của Thanh Y Quân, đánh thắng thì địa bàn thuộc về bên cô, làm gì có lắm lý do thế chứ... Còn gì mà thay trời hành đạo, giải cứu dân quận Phụng Ấp đang trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Tô vẽ hình tượng bản thân thành đấng thiên sứ cứu thế... có cần thiết không?
Sự thật chứng minh là cần.
Làm gì cũng phải có lý do chính đáng, câu này không phải để trưng cho đẹp đâu.
Dù đã ngấy hết người vì ba thứ luận điệu tử tế này, nhưng Khương Bồng Cơ sẽ không tùy ý làm bừa, làm việc không có lý do ắt sẽ bị người khác chỉ trích. Dù Phong Cẩn không xung phong nhận nhiệm vụ viết thay thì cô cũng sẽ buộc anh phải viết ra một bài hịch mấy trăm chữ câu từ phong phú, hạ thấp giá trị nhân cách của mười tám đời nhà đám Thanh Y Quân xuống tận địa ngục.
Bài hịch khiến sĩ khí của binh lính tăng lên rất nhiều.
Tiếp sau đó là điều binh khiển tướng.
“Mạnh Hồn!” Cô cao giọng.
Một người đàn ông trung niên dáng người cao lớn cầm trường đao trong tay bước ra khỏi hàng ngũ binh sĩ, nửa quỳ gối với Khương Bồng Cơ trên đài cao.
“Có thuộc hạ.” AzTruyen.net
“Ta phong ngươi là Hiệu úy đội quân tiên phong. Ngươi có chắc sẽ thay ta dọn sạch chướng ngại, quét sạch quân địch không?”
“Thuộc hạ sẽ không phụ sự mong đợi của chủ công!” Mạnh Hồn cũng cao giọng đáp, trong sân tràn ngập khí thế sát phạt.
“Lý Uân!” Khương Bồng Cơ chuyển đến Lý Uân, cô kỳ vọng rất nhiều với thanh niên này, chỉ là tuổi anh còn nhỏ, kinh nghiệm tác chiến không nhiều bằng Mạnh Hồn, giao cả một đội quân cho anh thống lĩnh thì vẫn còn quá sớm, đành để anh gia nhập đội tiên phong, đi theo Mạnh Hồn để học hỏi thêm kinh nghiệm.
“Lý Uân tham kiến chủ công!”
Lý Uân không còn vẻ ngốc nghếch đáng yêu dễ lừa ngày thường mà lạnh lùng như một người hoàn toàn khác. Mỗi bước đi của anh đều mạnh mẽ như ẩn chứa một sức mạnh to lớn, lúc nào cũng có thể lấy mạng kẻ địch bằng cây thương bạc trong tay.
“Ta phong cho ngươi làm phó Hiệu úy đội quân tiên phong, cùng Mạnh Hiệu úy khuếch đại uy phong của quân ta!”
Đội quân tiên phong có trách nhiệm dò đường, trinh sát tình hình quân địch, xem xét địa hình, thử trinh sát và tấn công mang tính thăm dò, quấy rối thế trận của địch, cũng có thể cổ vũ sĩ khí bên ta. Thành viên của đội tiên phong thường là binh sĩ tinh nhuệ nhất, nếu có bất kỳ sơ xuất nào sẽ tạo thành tổn thất lớn đến sĩ khí toàn quân. Mạnh Hồn cầu toàn chín chắn, Lý Uân hăng hái dũng cảm, đó là một tổ hợp tuyệt vời.
Kỳ Quan Nhượng được phong tham mưu quân tiên phong, sự xảo quyệt của anh ta rất hợp với đội tiên phong, dù có gặp phải mai phục cũng có thể chuyển nguy thành an.
Khương Bồng Cơ và Vệ Từ trấn thủ ở đội quân chủ lực, Từ Kha thống lĩnh đội hậu cần, Phong Cẩn và La Việt ở lại giữ nhà.
Cuối cùng, cô hô to: “Khương Lộng Cầm!” >