Mấy tên tân binh kia cũng là lưu manh, da mặt dày như tường thành, còn có tính bất cần.
Nghe Khương Bồng Cơ hỏi bọn chúng liền huýt sáo, thái độ vô cùng lỗ mãng, láo xược.
“Ha ha, chúng mày nghe thấy chưa, cô nàng này còn bảo ông đây muốn chơi hay không...” Tên tân binh kia cười đến khoa trương, mở miệng là thô tục, đôi mắt gian tà liếc nhìn khuôn mặt và thân thể của Khương Bồng Cơ, ưỡn ngực nói: “Lão gia muốn đó, cô nương muốn ở đây làm sao?”
Streamer lại bị đùa ngược lại rồi!!!
Người xem livestream giận muốn ném bàn phím.
[Lão Đại Đồ Mi]: Vãi, tên lưu manh đáng chết này dám có ý đồ dâm đãng với Streamer nhà tôi à, vung gậy xỏ giày lên chọc chết hắn!
[Cây Thù Du Nho Nhỏ]: Một trăm năm mươi nghìn anh em livestream ở đâu? Đi theo bản tướng quân, mỗi người một ngụm nước bọt nhấn chìm hắn!
[Hôm Nay Năm Chương]: Thật là không thể nhịn nổi nữa rồi, Streamer là nữ thần của bà đây, tên khốn này từ xó xỉnh nào chui ra mà dám đùa giỡn nữ thần, không cắt “chuối” của thằng đó thì không biết sự lợi hại của bà đây. Streamer, không phải sợ, xông lên đánh vào mặt nó! Đánh chết rồi tính cho tôi!
So với tâm trạng kích động của người xem, Khương Bồng Cơ lại không hề có phản ứng, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, chỉ có ánh mắt hơi nguy hiểm: “Chậc, vậy ngươi có chống được không, đừng nửa đường rồi nói không được nhé.”
Nói xong, cây thương gỗ trong tay cô xông lên như sét đánh lôi đình, thân thương mở ra một độ cong, trượt qua khóe mắt đối phương.
Bốp!
Thân thương quay lại, mạnh mẽ càn quét, không đợi đối phương phản ứng má trái đã bị sưng phù lên.
Đập, cản, trượt, quét… Bóng thương dày đặc che kín đường lui của đối phương, dũng mãnh mạnh mẽ. Thế công liên miên như mưa phùn nện vào người kẻ kia, không bao lâu sau đầu gã đã sưng lên vài cục.
Gã chỉ có thể hai tay ôm đầu, không ngừng la hét cầu xin tha thứ, Khương Bồng Cơ đảo qua đảo lại cây thương, thân thể gã giống như con diều đứt dây đổ về phía sau, lộc cộc lăn một vòng, ngã đến choáng váng đầu óc, cuối cùng còn ăn một miệng cát và đá vụn.
Liên tiếp hai tân binh bị Khương Bồng Cơ hạ đo ván, trong lòng cả đám đã sinh ra ý muốn lui, âm thầm hối hận cái miệng hèn hạ của bản thân.
Khương Bồng Cơ cười, giễu cợt nói: “Chậc chậc, trại tân binh mới chỉ có mấy tên rác rưởi như này thôi sao?”
Cô rất ít tức giận ra mặt, điều này không có nghĩa là cô không tức giận, chỉ là cô bận nghĩ cách trả thù lại như thế nào mà thôi.
Nói theo cách khác thì cô cũng khá nhỏ nhen.
“Con đàn bà kia, mày mắng ai rác rưởi hả?” Những tân binh mới bị vơ đũa cả nắm cũng tức giận.
Những tên tức giận đều là kẻ tán thành ý kiến doanh trại nữ binh là doanh kỹ, chỉ có một vài tên trốn sang bên cạnh để tránh bị liên lụy.
Đôi mắt Điển Dần sáng lên, Khương Bồng Cơ nhẹ nhàng quật ngã hai tân binh, khiến anh kinh ngạc vô cùng, độ thiện cảm lại tăng vọt.
“Ngươi cũng không đi ra ngoài hỏi xem doanh trại nữ binh có phải là kỹ nữ không, nói kỹ nữ còn là nể mặt rồi, đừng có được voi đòi tiên!”
“... Đúng vậy, đánh giặc vốn là việc của nam giới, chẳng lẽ đám đàn bà các người cho rằng vào doanh trại nữ binh là có thể giúp đánh giặc sao? Đúng là nực cười, hoặc là ngoan ngoãn ở đây hoặc là về nhà hầu hạ đàn ông đi, còn cho rằng có thể nghịch mấy cây thương là ra chiến trường được ư...”
“... Yên tâm, sau này mấy anh em sẽ quan tâm, chú trọng chiếu cố việc làm ăn của ngươi, cho ngươi hiểu thế nào gọi là doanh trại nữ binh!”
Khương Bồng Cơ coi như không nghe thấy, cô dùng mũi chân gạt đầu của tên tân binh ra, lộ ra một cái đầu heo tím bầm sưng mấy chỗ.
Cô mỉa mai nói: “Không phải ngươi nói muốn chơi sao, nhanh vậy đã không chịu nổi rồi à?”
Tên tân binh kia đau rần cả người, không bò dậy nổi, trong lòng cảm thấy nhục nhã.
Khương Bồng Cơ lạnh lùng ngửa mặt lên, cô nói: “Chiến trường chỉ có người sống với người chết, chưa từng nghe nói qua còn phân biệt đàn ông phụ nữ. Mấy người các ngươi chân yếu tay mềm, không nhấc nổi hai lạng thịt còn muốn ra chiến trường giết địch sao? Không bằng đổi trại tân binh thành doanh kỹ nam, không cần các ngươi hì hục bò đến chiến trường, ngoãn ngoãn trèo lên giường hầu hạ các huynh đệ tỷ muội, bớt việc, bớt lo lại bớt sức... Kiến nghị này thế nào?”
Fuck!
Lý Uân suýt bị sặc nước miếng, người xem livestream thì reo hò nhảy nhót.
Streamer, bản lĩnh của cô lại cao hơn rồi.
Mấy đội trưởng huấn luyện bộ khúc thấy vậy, vốn định lên trước ngăn cản nhưng lại bị Lý Uân kéo lại.
“Đừng có lên, xem tiếp là được.”
Nói giỡn, chủ công đang chơi vui vẻ, lúc này tới quấy rầy không phải là tìm cái chết sao?
Đội trưởng huấn lyện nhìn mà lo lắng trong lòng.
“Cái này, cái này... Lý đại huynh đệ, nếu như không quản, mấy người đó sẽ làm loạn đến mức nào chứ?”
Cấp trên giao việc dạy dỗ tân binh cho bọn họ, được tin tưởng như vậy, bọn họ đều muốn làm tốt.
Nghe tổng giáo đầu Mạnh Hồn tiết lộ, nếu như bọn họ dạy dỗ tân binh tốt, không chỉ có thể được cất nhắc, thoát khỏi nô tịch mà còn được duy trì biên chế bộ khúc, đãi ngộ không thay đổi!
Chuyện tốt như vậy, các đội trưởng suýt nữa tranh giành đến vỡ đầu.
Những phần thưởng khác chỉ là thứ yếu, thoát khỏi nô tịch mới là thứ hấp dẫn nhất.
Thân là bộ khúc của chủ công, bọn họ được hưởng đãi ngộ rất tốt, ai cũng hận không thể xông pha đổ máu thay chủ công.
Nhưng bộ khúc vẫn là tôi tớ, là nô tịch, sau này kết hôn sinh ra đời sau cũng vẫn phải đăng ký nô tịch.
Bọn họ có thể không suy nghĩ cho bản thân nhưng cũng phải nghĩ cho con cháu đời sau.
Nghe đến chuyện tốt này, bộ khúc nào không động lòng chứ?
Sau khi nội bộ bộ khúc tranh giành khốc liệt, người nổi bật nhất có thể trổ hết tài năng, nhận được sự hâm mộ và ghen tỵ của mọi người xung quanh.
Bọn họ vô cùng quý trọng cơ hội lần này, huấn luyện tân binh vô cùng nghiêm khắc, như muốn huấn luyện chết đám tân binh này.
Hiệu quả đang rất tốt, vậy mà lại xảy ra việc này.
Lý Uân nhìn vẻ mặt lo lắng của mấy đội trưởng, vẻ mặt lạnh băng giảm bớt, thêm vài phần ấm áp.
“Không sao, ‘nữ binh’ kia là chủ công giả gái, mục đích là cho mấy tên này một bài học thôi.”
Câu nói của Lý Uân đã tiết lộ bí mật động trời, mấy vị đội trưởng đều kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm...
Nữ binh kiêu ngạo kia vậy mà lại là chủ công giả gái?
Chủ công nhà mình mặc trang phục nữ cũng thật oai hùng. Bạn đang đọc truyện tại AzTruyen.net
Tư thế vừa đánh người cũng gọn gàng linh hoạt vô cùng.
Lý Uân nói: “Chờ xem kịch hay là được rồi.”
Trong lòng mấy vị đội trưởng thả lỏng, nhất thời vui mừng ra mặt, thậm chí còn có chút hả hê.
“Chúng tôi nghe theo Lý huynh, đứng đây xem kịch hay.”
Cứ nhìn chủ công nhà mình dốc toàn lực xây dựng bộ khúc nữ, hôm nay lại lập doanh trại nữ binh, là có thể thấy được quyết tâm mãnh liệt của ngài. Thế mà lại có kẻ không có mắt làm trái ý chủ công, khiến chủ công khó chịu, chậc chậc...
Lá gan của đám tân binh này lớn ghê nhỉ, bọn họ cũng giỏi quá cơ. >