Lúc này tỳ nữ không dám nói nữa, cô hầu hạ bên cạnh Điệp phu nhân nhiều năm rồi mà vẫn không nắm rõ được tính tình của bà.
Nếu như bảo bà thích Nhị lang quân? Rõ ràng là bà thích âm thầm ngáng chân con người ta hơn, thái độ thì chẳng thân thiết cũng chẳng xa cách... Với một người mặt dày mày dạn quấn lấy Liễu lão gia mãi mới trở thành thiếp thất như Điệp phu nhân, thì nhìn Nhị lang quân - con trai duy nhất mà Tiên phu nhân để lại thấy ngứa mắt cũng là bình thường.
Nhưng, nếu như là bảo Điệp phu nhân ghét Nhị lang quân, cô lại cảm thấy không giống.
Điểm chứng minh rõ ràng nhất chính là mấy phường chế tác có lợi nhuận kinh người mà Tiên phu nhân để lại, mấy năm nay đều là do một tay Điệp phu nhân lo liệu. Lợi nhuận thu vào của mấy phường đó càng ngày càng cao, thậm chí so với sản nghiệp dưới danh nghĩa của Liễu phủ còn cao hơn gấp mấy lần, nhưng Điệp phu nhân lại chẳng hề có ý định chiếm nó làm của riêng... nhìn thì thật sự giống như đang hết lòng vì Nhị lang quân quản lý sản nghiệp, rồi sau này sẽ Châu về Hợp Phố*.
*Châu về Hợp Phố: ý chỉ sự trùng phùng, đoàn tụ. Hợp Phố xưa thuộc tỉnh Giao Châu, nay là Quảng Đông. Vào thời Bắc thuộc, miền biển ấy có rất nhiều ngọc châu (ngọc trai). Các quan Tàu cứ bắt dân phải đi mò và nộp cống, các ngọc châu vì vậy bỏ đi nơi khác sinh sống. Về sau có một người tên là Mạnh Thường về làm quan. Mạnh Thường thanh liêm và thương dân nghèọ không bắt nộp cống nữa, những ngọc châu vì thế tự nhiên lại trở về Hợp Phố.
Ngoại trừ những thứ đó ra, hôm qua khi nhận được tin Nhị lang quân bị người ta bắt đi, Điệp phu nhân thế nhưng lại lo lắng đến mức ngất đi.
Nói thật, thế cục trong cái Liễu phủ bé tẹo này, cô càng xem càng không hiểu.
Tỳ nữ thân cận của Điệp phu nhân xem không hiểu, Khương Bồng Cơ thì lại xem đến mức đau cả đầu.
Để hiểu hơn về cái thời đại này, cô định đến thư phòng đọc lại tất cả sách trong phòng một lần, dựa vào khả năng ghi nhớ của cô thì căn bản là chẳng tốn bao nhiêu thời gian. Ngoại trừ một số ít là sách đóng từ giấy, đại đa số vẫn là những quyển sách làm từ thẻ vừa nặng vừa rườm rà.
Nhưng mà, cô chưa xem được bao nhiêu thì tỳ nữ hầu hạ bên cạnh cô - Đạp Tuyết đã tới báo là phân lệ của tháng này đã được đưa đến.
“Phân lệ?”
Khương Bồng Cơ lục lại ký ức của Liễu Lan Đình, lờ mờ đoán ra được cái thứ này gần giống với tiền tiêu vặt. Nhưng đến lúc cô nhìn thấy cả đống đồ chất trong gian phòng khách của mình, cô phát hiện ra hình như mình đã nghĩ sai rồi.
Phân lệ không đơn thuần chỉ là một hộp bạc hoặc là bao nhiêu đồng tiền con con, mà là tất cả các vật dụng dùng trong sinh hoạt học hành, bao gồm vài bộ văn phòng tứ bảo, mười mấy thất vải dùng để may quần áo mới, mấy tấm da thú mềm mại đã được xử lý tốt, mười mấy hộp huân hương, phấn sáp, mấy tệp giấy viết thư... cùng với năm đao giấy trúc được đặt riêng tại một nơi... trong cái thời đại giấy còn quý hơn cả vàng này, phân lệ một tháng của Liễu Lan Đình được tận năm đao*giấy trúc?
*Một đao giấy: bằng một trăm tờ khổ lớn, đơn vị đo giấy ngày xưa.
Nghĩ đến đây, Khương Bồng Cơ thu tầm mắt lại, hơi kinh ngạc hỏi: “Giấy tháng này trông có vẻ hơi đặc biệt hơn so với tháng trước nhỉ.”
Đạp Tuyết cũng không nghi ngờ gì ngược lại còn tỏ vẻ “ánh mắt của Nhị lang quân thật tốt”, cô âm thầm niết chặt túi tiền nằng nặng trong ống tay áo một cái.
“Theo như bên chủ phường chế tác nói, thì sau mấy lần thử nghiệm điều chỉnh đã khiến tính dai của giấy trúc tốt hơn so với trước đây, hơn nữa cảm giác khi vuốt tay lên cũng mịn hơn.”
Khương Bồng Cơ sờ thử một cái, quả nhiên tốt hơn giấy dùng để đóng những quyển sách trên giá.
Nhưng, đấy không phải trọng điểm mà cô quan tâm.
Công nghệ chế tạo giấy ở thời này tuy có nhưng không phải hoàn thiện, chất lượng của giấy sản xuất ra cũng không ổn, phạm vi sử dụng cũng không được rộng rãi, cho nên giấy chất lượng tốt có giá như trên trời, loại giấy thích hợp cho vẽ tranh theo lối vẩy mực như thế này thì càng quý hiếm khó tìm.
Cô tìm được một đoạn ngắn trong kí ức của Liễu Lan Đình, trong những gia tộc khác, cho dù có là đệ tử được chú trọng bồi dưỡng trong gia tộc thì một tháng có thể có được nửa đao giấy đã là xa xỉ lắm rồi. Hơn nữa phần lớn chất lượng cũng chẳng ra sao, nên nhiều người vẫn dùng thẻ tre để viết hơn. Giống Liễu Lan Đình một tháng được cung ứng vượt mức thế này, lại còn là giấy có chất lượng tốt nhất đã được sàng lọc... trừ phi...
Khương Bồng Cơ trong lòng có suy tính, nói: “Phường chế tác làm giấy không dễ, một tháng đưa vào phủ năm đao giấy cũng có vẻ hơi nhiều.”
Đạp Tuyết không biết là Khương Bồng Cơ đang thăm dò, đương nhiên là trả lời lại rất tự nhiên: “Phường làm giấy vốn dĩ là do Tiên phu nhân để lại cho Nhị lang quân mà, đừng nói đến chuyện một tháng năm đao giấy, chỉ cần là lang quân yêu cầu, cho dù có không bán ra ngoài nữa cũng không thể thiếu được phần của lang quân, nào đâu có chuyện ngài phải tiết kiệm hộ bọn họ chứ.”
Phường làm giấy... quả nhiên... gân xanh trên trán Khương Bồng Cơ âm thầm giật giật.
Đạp Tuyết lén lén nhìn Khương Bồng Cơ một cái, thấy biểu cảm trên mặt lang quân nhà mình vẫn còn coi là vui vẻ thoải mái thì không khỏi âm thầm thở phào một hơi. Chuyện Nhị lang quân ra lệnh đánh chết gia đinh, đại đa số tôi tớ trong Liễu phủ đều đã biết. Trước đây bọn họ đúng là có chút coi thường vị lang quân bình thường chẳng có mấy cảm giác tồn tại và tính cách cũng tương đối yếu đuối này. Nhưng sau khi chứng kiến sự tàn nhẫn nói một không hai của đối phương, bọn họ ai nấy đều trở nên biết điều. Chủ phường chế tác lại càng cẩn thận, đưa phân lệ của tháng này đến sớm hơn trước hai hôm, lại còn hối lộ cô, nhờ cô nói tốt cho mình mấy câu trước mặt Nhị lang quân. AzTruyen.net để tham gia các event hấp dẫn.
Công việc ở phường làm giấy là công việc béo bở, chủ phường không muốn tự dưng vô tội mất luôn cái cần câu cơm ngon lành này.
Quy mô của phường tạo giấy cũng bình thường, số lượng giấy sản xuất ra mỗi tháng cũng có hạn, mà số lượng giấy tiêu hao của sĩ tộc mỗi năm là vô số kể, chưa kể giấy mà bọn họ làm ra chính là giấy trúc, các sĩ tộc và các thương hộ đều âm thầm tranh nhau đặt trước, nếu như đến muộn thì dù có ra giá cao cũng không mua được. Muốn cướp được một suất mua giấy mỗi năm, quá phân nửa là phải hối lộ chủ phường, đây gần như là tiết mục năm nào cũng phải có.
“Xem ra, gã chủ phường đó cũng hối lộ em không ít đâu nhỉ, hiếm khi thấy em chịu lên tiếng nói hay cho người khác.”
Nói rồi, ánh mắt của Khương Bồng Cơ chuyển sang ống tay áo bên phải của Đạp Tuyết, gương mặt của đối phương trắng toát, cô cười trấn an nói: “Con gái sinh hoạt vốn không dễ... cũng đừng quá sợ hãi, chủ phường hối lộ em, chỉ cần không quá đáng thì em cứ giữ lấy, tỳ nữ của ta có tư cách được hưởng ưu đãi.”
Hệ thống âm thầm ói nước bọt, nếu muốn cô ấy không sợ thật thì cô đừng có nói thẳng toẹt ra như thế chứ.
Khương Bồng Cơ có được manh mối mà mình cần, lặng lẽ ghi nhớ và càng khẳng định thân phận của mẹ Liễu Lan Đình đáng nghi.
[Bầu Trời Vĩnh Hằng]: 233333... tại sao tui lại có cảm giác ngoại trừ bác Streamer ra thì vẫn còn những “nữ xuyên không” khác nhỉ?
[Mộc Nhụy Khai Hoa]: Ài, thật vậy không? E là đến lúc đó bác Streamer lại làm một đại hội nhận thân mang tính lịch sử mất thôi.
[Người Dùng 3216]: Lầu trên ngây thơ quá rồi, lòng người khó dò, nhận không cẩn thận lại bị đâm một dao ấy chứ.
[Người Dùng Rey11]: Tôi lại cảm thấy, nếu như thật sự có một bạn nữ xuyên không thứ hai, bác Streamer này không chủ động đi đập chết người ta thì đó mới gọi là nhân từ *ngoái mũi*
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Like cho bác @Người dùng Rey11, sức chiến đấu của bác dẫn max cmnr.
Vừa suy nghĩ vừa xem bình luận tìm linh cảm, giọng của thị nữ Đạp Tuyết lại truyền vào tai Khương Bồng Cơ.
“Ngày mai Nhị lang quân vẫn đến tộc học chứ ạ?” Đạp Tuyết thu dọn chỗ phân lệ, phân loại riêng rẽ rồi cất vào những hòm, tráp khác nhau, “Ngụy tiên sinh hôm qua lại phái người đến xin nghỉ, nói rằng bệnh phong hàn của ông ấy vẫn chưa hết hoàn toàn, để tránh bệnh khí lây sang lang quân, cần phải tĩnh dưỡng thêm năm ba hôm nữa.”
Vị Tây tịch tiên sinh dạy Liễu Lan Đình đang bị ốm, xin nghỉ ba ngày, không ngờ đến hôm nay vẫn chưa hết bệnh.
“Tộc học?”
Khương Bồng Cơ cau mày nghĩ ngợi, nơi đó gần như là nơi tụi trẻ con lên lớp học bài, nhưng trong ký ức của Liễu Lan Đình, cô nàng rất ghét đến nơi đó, đại đa số thời gian đều là mời thầy dạy riêng đến nhà dạy dỗ.
Khương Bồng Cơ vốn dĩ cũng muốn từ chối, nhưng trong phần bình luận lại có không ít khán giả thỉnh cầu muốn được xem trường học của gia tộc ở cổ đại là như thế nào.
Thế nên Khương Bồng Cơ đành nuốt ý định từ chối vào bụng, mà quay sang nói, “Ngày mai đi, cũng lâu rồi chưa đến tộc học, không biết tình hình bây giờ như thế nào. Đạp Tuyết, em nhớ bảo quản gia chuẩn bị một phần lễ mọn mang sang cho tiên sinh, bảo ông ấy cứ yên tâm dưỡng bệnh.”
Tộc học, nói thông tục dễ hiểu một chút thì là trường tư thục do gia tộc tự bỏ tiền ra thành lập, mời thầy về dạy dỗ cho đám con cháu trong nhà.