Quận Lang Nha cách quận Hà Gian không xa, tuy trên đường gặp vài đám thổ phỉ thấy hơi tiền là nổi lòng tham, nhưng đám ô hợp này còn chưa tới gần đã bị Khương Bồng Cơ dẫn người giết sạch. Trừ những chuyện không đáng được coi là nguy hiểm ấy thì hoàn toàn bình thường.
Đến phạm vi của quận Hà Gian thì càng an toàn hơn.
Tuy Khương Bồng Cơ học tập ở Lang Nha mấy năm nay, nhưng bọn thổ phỉ xung quanh quận Hà Gian cũng không được sống dễ chịu.
Bọn chúng nếu không bị giao nộp cho quan trên thì bị bộ khúc của Khương Bồng Cơ thu nhận, quận Hà Gian bởi vậy mà yên bình được vài năm.
“Lang quân, chúng ta về đến nhà rồi...”
Đạp Tuyết vén màn xe, nhìn từ đằng xa thấy tường thành trải dài, trong lòng không nén được sự vui mừng.
Khương Bồng Cơ nắm dây cương, đáp: “Ừ, về nhà rồi.”
Quận Hà Gian là nơi đầu tiên cô đến khi vừa đặt chân tới thế giới này.
Dù không có cảm giác thân thuộc, nhưng xa cách nhiều năm đến thế, khi trở lại đột nhiên có chút bồi hồi.
“Đi thôi!”
Bồi hồi rồi cũng thôi, đoàn xe đã chỉnh đốn xong, Khương Bồng Cơ vung roi, tiếp tục lên đường.
Vì có người báo tin từ trước nên Liễu phủ đã cử người ra ngoài thành đón.
Thị lực của Khương Bồng Cơ cực tốt, đương nhiên có thể nhìn thấy người dẫn đầu đoàn người là ai, khóe môi cô gợi lên một nụ cười chân thành.
Giục Đại Bạch chạy nhanh hơn, cô hô lên với Từ Kha: “Hiếu Dư!”
Từ Kha chắp tay chào Khương Bồng Cơ, cũng tươi cười đáp lại: “Cung nghênh lang quân.”
Cậu ta đã nhược quán, cao lớn hơn trước một chút, bả vai rộng, khuôn mặt cũng không còn nét non nớt của thiếu niên mà có đôi phần kiên nghị của thanh niên. Có lẽ là vui mừng khi được gặp Khương Bồng Cơ nên có cảm giác khá hăm hở.
Trước đây, Từ Kha có theo hầu Khương Bồng Cơ ở Lang Nha. Mặc dù cậu ta là thư đồng, nhưng bình thường cũng không khác đệ tử trong trường là bao, thi thoảng còn được đích thân Uyên Kính tiên sinh chỉ dạy. Hai tháng trước, Khương Bồng Cơ sai Từ Kha về Hà Gian hỗ trợ chuẩn bị hôn sự cho thứ nữ Liễu phủ. Giờ nhìn cậu ta như vậy, ắt hẳn là đã làm xong hết mọi chuyện rồi đây.
“Không nói mấy thứ này nữa, đi đường lâu vậy rồi, mãi không được ăn gì ngon, ta sắp đói ngất rồi.”
Khương Bồng Cơ ném dây cương cho người hầu.
Từ Kha nói: “Điệp phu nhân đã bày tiệc trong nhà rồi, chỉ chờ lang quân ngài về thôi.”
Điệp phu nhân sao?
“Mẫu thân đâu?” Khương Bồng Cơ hỏi.
“Đại phu nhân bận chuẩn bị hôn sự mấy hôm nay, sáng nay bị cảm lạnh nên mới phải để Điệp phu nhân ra mặt làm cơm tẩy trần cho lang quân.”
“Ra là vậy.” Khương Bồng Cơ chỉ đoàn xe sau lưng mình, “Sai người đem mấy thứ này về phủ, dựa theo danh sách mà kiểm kê lại, nếu có vấn đề gì thì phải báo lại cho ta ngay... Mệt chết mất thôi, về phủ thay quần áo trước đã.”
Nhịp sống ở thời cổ đại khá chậm, dù xa cách mấy năm song quận Hà Gian cũng không có quá nhiều thay đổi.
Khi Khương Bồng Cơ thấy trong thành có nhiều ăn mày quần áo rách rưới hơn thì không khỏi nhíu mày.
Từ Kha thấy vậy bèn chủ động giải thích: “Năm ngoái và năm kia, mấy quận huyện gần Hà Gian mất mùa, nhất là năm ngoái khi thu hoạch vụ thu gặp phải nạn châu chấu, đất đai đều bị tàn phá hết... Nếu không nhờ Quận thủ mở kho thóc, lại đi vay mượn lương thực từ các nhà khác thì giờ còn nhiều nạn dân hơn đấy ạ... Hà Gian như vậy vẫn còn là nhẹ, các quận khác thì...”
Dù Khương Bồng Cơ có giải quyết nạn thổ phỉ ở quận Hà Gian, loại trừ được một tác nhân gây họa, nhưng thiên tai vẫn khiến người dân khốn đốn như trước.
Khương Bồng Cơ yên lặng, cô không khỏi quay đầu nhìn đoàn xe sau lưng mình.
Những của hồi môn này đều do Khương Bồng Cơ sắm sửa, tốn bao nhiêu tiền cô là người biết rõ nhất.
Đây chỉ là hồi môn của một cô thứ nữ Liễu phủ, xung quanh cô lại có vô số dân chúng ăn không đủ no.
Sự đối lập quá rõ ràng khiến Khương Bồng Cơ cảm thấy khó chịu.
“Tá điền thì sao?”
Khương Bồng Cơ đang hỏi mấy nông trang của Liễu phủ.
“Đại phu nhân bỏ tiền riêng, miễn cho các tá điền tiền tô, đỡ thêm chút tiền thuế, lại tặng cho mỗi nhà chút tiền.”
Các tá điền khác thì sống lang thang, ăn không đủ no, tá điền ở Liễu phủ thì không chịu ảnh hưởng quá nhiều, ít nhất không trở thành dân lưu lạc.
Hai người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc mà về đến Liễu phủ.
Gác cổng thấy Khương Bồng Cơ, mãi sau mới kịp phản ứng lại, rối rít hô: “Nhị lang quân về rồi!”
Không lâu sau, lão quản gia chạy ra, thấy Khương Bồng Cơ đã mười lăm tuổi, không khỏi xúc động rơi nước mắt. Nguồn : AzTruyen.net
“Quản gia, về nhà là chuyện tốt mà, ông khóc gì chứ? Đừng khóc, ta đi thăm mẫu thân đã.”
Quản gia lau nước mắt: “Đại phu nhân vừa uống thuốc xong, đã ngủ rồi, lang quân về tẩy rửa trước đi ạ.”
“Vậy cũng được.”
Khương Bồng Cơ về phòng mình, tỳ nữ đã chuẩn bị đầy đủ nước nóng và quần áo sạch để thay.
Tôi tớ vẫn là những người cũ, trong ngoài phòng đều được quét tước sạch sẽ, như thể chủ nhân chưa từng rời xa nơi này.
“Tầm Mai? Em...”
Khương Bồng Cơ thấy một bóng dáng yểu điệu quen thuộc đi tới, cô nghĩ một lát mới nhớ ra đó là ai.
“Nghe Hiếu... Hiếu Dư nói là hôm nay lang quân sẽ về, nô chưa xin phép mà đã tự tiện dọn phòng cho lang quân rồi.” Tầm Mai đỏ mặt, khuôn mặt mộc mạc nhưng vẫn đẹp rạng rỡ, thêm phần dịu dàng và trưởng thành hơn so với trước đây: “Xin lang quân thứ tội.”
Nghe xưng hô kia, Khương Bồng Cơ liền quay đầu nhìn Từ Kha, chép miệng: “Thì ra là sắp có việc vui.”
Từ Kha nghe vậy càng rối hơn, Tầm Mai bèn lên tiếng giải vây: “Chuyện này vốn tính chờ lang quân rảnh mới báo với ngài...”
“Có gì phải ngại chứ. Hiếu Dư để em chờ đợi bao năm, giờ vất vả lắm mới chịu nhau, muốn đánh nhanh thắng nhanh cũng là chuyện dễ hiểu.” Khương Bồng Cơ đùa, Tầm Mai đỏ mặt, vội vàng lui xuống.
Khương Bồng Cơ nhìn Tầm Mai đi xa dần mới hỏi Từ Kha: “Quyết định rồi?”
Từ Kha biết ý cô nên gật đầu: “Dạ.”
“Vậy đừng phụ em ấy, Tầm Mai là một cô gái tốt.”
Nói thật, Khương Bồng Cơ nghĩ Tầm Mai và Từ Kha sẽ không được lâu dài, Từ Kha là thiên nga, sớm muộn gì cũng cất cánh bay cao, còn Tầm Mai chỉ là một cô gái bình thường. Ngày sau, khi Từ Kha đã thăng quan tiến chức, liệu có còn chung thủy với Tầm Mai không?
Khương Bồng Cơ thấy, với điều kiện của Tầm Mai, tìm một người đàn ông bình thường thì tương lai sẽ hạnh phúc hơn.
Nhưng đó đều là suy đoán của cô mà thôi.
Tương lai thế nào chỉ có thể dựa vào hai người ấy.
Từ Kha nhận ra ý cảnh cáo trong câu nói của Khương Bồng Cơ, bèn trịnh trọng đáp: “Kha nhất định sẽ không phụ Tầm Mai.”
Khương Bồng Cơ vỗ vai cậu: “Nhớ kỹ lời ngươi nói đấy.”
Từ Kha đáp: “Đương nhiên ạ.”
“Ngồi đi, ta muốn biết quận Hà Gian mấy năm nay có thay đổi gì không. Tình hình bộ khúc giờ thế nào rồi?”
Khương Bồng Cơ ở quận Lang Nha, cách một thời gian mới nhận được tin tức, nhưng vì trao đổi thông tin không tiện nên tất cả đều được giản lược vắn tắt. Giờ về một chuyến, tất nhiên phải tìm hiểu cặn kẽ lần nữa.
Nói đến chính sự, Từ Kha ngồi ngay ngắn lại, sắp xếp từ ngữ trong đầu rồi bắt đầu nói.
“Theo như lệnh của lang quân...”