“Con nói ai cơ?”
Uyên Kính tiên sinh thà rằng thừa nhận tai mình điếc nặng cũng không muốn nghe thấy cái tên đó từ miệng con gái lần nữa.
Ngũ Nương vô tư nhắc lại: “Liễu Hi ạ, huynh ấy không phải học sinh của cha à? Có thể được cha tán thành nhận vào thư viện Lang Nha chắc chắn nguyên tắc làm người không vấn đề, còn hành vi xử sự nữ nhi cảm thấy còn cần phải quan sát thêm...”
“Không được!” Uyên Kính tiên sinh lập tức phủ định, thái độ kiên quyết làm Ngũ Nương chẳng hiểu ra sao.
Trước đó cô từng nói thích Vệ Từ, phụ thân cũng không có phản đối gì mà còn rất tán thành.
Chỉ tiếc người ta đã có người trong lòng, Ngũ Nương cũng không muốn tranh đoạt với người khác nên mới đau lòng chọn từ bỏ.
Bây giờ đổi thành Liễu Hi sao phụ thân lại quyết liệt phản đối như vậy?
“Liễu Hi kết hôn rồi ạ?”
Ngũ Nương nghĩ lại tướng mạo tuổi tác của Khương Bồng Cơ, liền cảm thấy khả năng người này đã đính ước kết hôn là rất lớn.
Theo tập tục thời này thì đàn ông phải kết hôn sớm, người đã hai mươi mốt mà còn lẻ bóng như Vệ Từ là rất hiếm thấy.
Nếu vậy, Ngũ Nương cũng không cách nào cưỡng cầu.
“Không phải... Chỉ là... tính tình hai đứa không thích hợp...” Uyên Kính tiên sinh ngày thường miệng lưỡi sắc bén, giờ lại á khẩu không biết nên giải thích thế nào với con gái: “Liễu Hi này không phải cá trong ao, tính tình lại ngang tàng, cha cảm thấy con sẽ phải chịu ấm ức.”
Ngũ Nương là đứa con hiếu thuận, với Khương Bồng Cơ cô cũng chỉ có chút hảo cảm, nếu phụ thân đã không hài lòng thì thôi vậy.
Uyên Kính tiên sinh thở dài, vuốt tóc con gái.
Một mặt ông cảm thấy con gái giống ông, mắt nhìn người tốt khỏi nói. Dù là Vệ Từ hay Liễu Hi thì đều là rồng phượng trong biển người, chỉ tiếc Vệ Từ đã có người thương, còn Liễu Hi... giới tính không hợp, ông còn muốn ôm cháu ngoại đó!
Mặt khác ông lại thấy tiếc nuối.
Uyên Kính tiên sinh cười hiền từ hứa với con gái: “Cha sẽ tìm cho con chàng rể tốt nhất trần đời.”
Ngũ Nương xấu hổ đỏ mặt, nói thế nào cô cũng là thiếu nữ chưa gả, nhắc tới chuyện hôn sự của mình đương nhiên thấy xấu hổ.
“Nếu không tìm được thì càng tốt, về sau con không lấy chồng, để cha nuôi cả đời luôn.” Ngũ Nương ôm cánh tay Uyên Kính tiên sinh nũng nịu nói: “Đến lúc con già mà vẫn ở lỳ trong nhà, cha không được ghét bỏ con đâu nha.”
Uyên Kính tiên sinh ngầm thở phào, chuyện này có thể giải quyết như thế thì không còn gì tốt hơn.
Mặc dù ông có thể tính số mệnh cho người khác nhưng người thân lại không tính được.
Sau này con gái sẽ như thế nào ông cũng không biết.
Điều duy nhất có thể làm là hết sức cố gắng tìm cho nó một chàng rể hiền thật sự.
Khương Bồng Cơ mấy ngày trước đã tạm biệt bạn bè thân thiết và Uyên Kính tiên sinh rồi.
Mang theo tay áo nồng hương hoa lê, Khương Bồng Cơ bước lên ánh hoàng hôn trở về nhà. Trước cửa nhà có rất nhiều xe, bên trong chứa đầy những đồ vật Khương Bồng Cơ tìm kiếm từ khắp nơi như gỗ quý, đồ gia dụng, quần áo vải vóc, trang sức son phấn cùng không ít khế đất...
Chưa kể đến đồ cưới mà bên Hà Gian chuẩn bị, chỉ riêng phần Khương Bồng Cơ đưa tới đã vượt qua phần lớn đồ cưới của thứ nữ sĩ tộc thông thường.
Chỗ của hồi môn này có rất nhiều thứ đều do Đạp Tuyết đặt mua, hiểu rõ giá trị nên trong lòng cô nàng có hơi không thoải mái.
“Lại suy nghĩ cái gì mà cái môi bĩu lên có thể treo được cả cái hũ luôn rồi.”
Khương Bồng Cơ tắm xong liền mặc áo ngủ, thả tóc bước vào phòng. Đạp Tuyết đang quỳ chỉnh lại chăn đệm trên giường. Thấy vẻ mặt cô nàng phẫn uất, động tác có chút mạnh tay, phản ứng mạnh bạo khác hẳn so với bình thường, Khương Bồng Cơ liền thuận miệng hỏi một câu.
Đạp Tuyết nhanh nhẹn thu dọn, nhìn quyển sổ đặt bên bàn lại càng tức giận.
“Nô đã làm xong sổ ghi chép đồ cưới, mời lang quân xem.”
Khương Bồng Cơ thở dài, cười nói: “Không biết ta hôm nay làm gì chọc em tức giận như vậy.”
Đạp Tuyết thấy cô làm lành, bèn ném góc chăn lên giường, không vui nói: “Lang quân rộng rãi nhưng nô lại lòng dạ hẹp hòi. Đồ cưới này dù con gái sĩ tộc dòng chính thông thường cũng không hoành tráng như vậy chứ đừng nói... đừng nói là một thứ nữ quan hệ không thân thiết với lang quân. Gả cho người khác thì đâu cần lấy sạch kho như vậy, lang quân về sau phải làm sao?”
Ở thời đại này, con dòng chính và dòng thứ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Liễu phủ cho một thứ nữ đồ cưới phong phú như thể muốn lấy sạch tài sản trong nhà ra, như vậy sau này con trưởng dòng chính làm sao kế thừa gia nghiệp? Dĩ nhiên, nhìn từ góc độ khác thì việc này cũng thể hiện sự rộng lượng nhân từ của Liễu phủ, đến con thứ cũng được đối xử tốt như thế.
Chỉ là, kiểu “tốt” này không phải ai cũng thấy vui.
Người bình thường nếu nghe Đạp Tuyết nói vậy thì cho dù trong lòng không nghĩ gì cũng sẽ có chút khó chịu.
Nhưng Khương Bồng Cơ chỉ thờ ơ cười: “Thứ muội xuất giá, đồ cưới và người thân chính là chỗ dựa ở nhà chồng. Hơn nữa muội ấy còn là gả vào hoàng gia, càng không thể để người khác coi thường. Ta tốt xấu gì cũng là ca ca của muội ấy, sao lại so đo chuyện này chứ?”
Đạp Tuyết thở dài: “Lang quân rộng lượng như vậy chỉ sợ người ta chưa chắc đã cảm kích.”
Dù cùng cha nhưng địa vị dòng thứ và dòng chính khác nhau hoàn toàn, rất ít khi sống hòa thuận với nhau.
Khương Bồng Cơ cười không nói, Đạp Tuyết cũng không tiếp tục nhắc chủ đề này nữa.
Khương Bồng Cơ vén chăn lên nằm xuống, nói: “Ngày mai phải lên đường rồi, đêm nay em cố gắng ngủ ngon lấy tinh thần đi, cũng không cần gác đêm đâu.”
Đạp tuyết cười đáp vâng, nhưng vẫn trải đệm giường ở gian ngoài.
Khương Bồng Cơ nghe tiếng động bên ngoài liền thở dài.
Màn đêm buông xuống, trăng sáng giữa bầu trời trong.
Đã nửa đêm nhưng Uyên Kính tiên sinh vẫn chưa ngủ, ông trằn trọc lăn qua lăn lại khiến vợ mình tỉnh giấc.
“Ông sao vậy?”
Lăn qua lăn lại như rang đậu phộng vậy.
“Tôi làm bà tỉnh à?” Uyên Kính tiên sinh nhìn phu nhân khoác áo ngoài ngồi dậy, áy náy nói: “Bà ngủ tiếp đi, tôi qua thư phòng ngủ... Tối nay tâm trạng bất an, làm sao cũng không ngủ được...”
“Do ông nghĩ nhiều thôi...” Phu nhân lẩm bẩm nói rồi ngủ tiếp.
Uyên Kính tiên sinh cẩn thận vén chăn lên rồi mặc áo khoác rón rén rời phòng ngủ. Nguồn : AzTruyen.net
Ông ngước nhìn vầng trăng tròn vành vạnh bên ngoài, rồi lại cúi đầu nhẩm tính, trán nhíu lại.
Mãi cho đến khi mặt trời hé lên từ đằng đông, Uyên Kính tiên sinh vẫn ngồi lỳ ở thư phòng cả một đêm không ngủ.
Có một người cũng mất ngủ giống ông.
Trời vừa tờ mờ sáng, cửa thành mở rộng, một đội xe lặng lẽ ra khỏi cổng thành.
Khương Bồng Cơ cưỡi Đại Bạch dẫn đầu, phía sau là hơn hai mươi chiếc xe đồ cưới. Hơn trăm tên hộ vệ cầm chặt đao bên hông canh giữ hai bên đội xe, đề phòng bất cứ động tĩnh nào từ hai bên đường lớn, chỉ sợ gặp thổ phỉ hay dân chạy nạn tới cướp bóc.
Vệ Từ khoác áo choàng đứng ở đình Thập Lý trông về phía bóng lưng của Khương Bồng Cơ lặng lẽ thở dài. Anh biết rõ, chuyến này cô đi có lẽ sẽ không trở về.