Người tổ chức nhã tập lần này là Xương Thọ Vương, trên danh nghĩa là nơi giao lưu trao đổi học thuật cho học sinh, nhưng thực ra là để lôi kéo nhân tài.
Trình thị và Xương Thọ Vương có chút ít quan hệ, Trình Tĩnh vuốt mặt phải nể mũi nên buộc phải đến, mà Hàn Úc lại không cần băn khoăn nhiều đến thế.
“Thầy thua Tử Hiếu một ván cờ, nay bị thúc lên Kê Sơn tắm suối nước nóng rồi. Ta ngủ say, bọn họ đi mà cũng không thèm gọi ta lấy một tiếng.” Hàn Úc buồn bực nói, bạn bè đều đi bóc lột túi tiền của thầy, cậu lại vì dậy muộn mà bị nhẫn tâm vứt bỏ.
“Kỳ nghệ của Tử Hiếu có tiến bộ, thắng được thầy một ván.”
Uyên Kính tiên sinh tuy không thần thánh như người ngoài đồn đãi, nhưng cũng là người cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, mà trong lĩnh vực nào cũng được xếp vào hàng cao thủ. Tinh thông một thứ thì không khó, cái khó là mọi thứ đều tinh thông, dù gì thì khả năng của con người là có hạn. Trừ hai chữ “thiên phú” ra thì không còn cách giải thích nào khác.
Trình Tĩnh nghe thế không khỏi nghẹn lời, cũng thấu hiểu nỗi sầu não của Hàn Úc.
Suối nước nóng ở Kê Sơn nổi tiếng khắp Đông Khánh, không ít nhã tập đều chọn tổ chức ở đây, rất nhiều học sinh cũng thích họp mặt ở nơi này. Quan trọng là, có thể khiến thầy mình thua cờ, còn cam tâm tình nguyện móc hầu bao chi trả cho đệ tử đi tắm suối, việc ấy mới là khó.
Hàn Úc ngồi một bên than ngắn thở dài.
“Kỳ nghệ của Tử Hiếu đúng là càng ngày càng giỏi. Hôm qua ta đánh với anh ta một ván mà cứ có cảm giác bị dắt mũi. Ta bị bọn họ bỏ lại không có gì làm nên mới qua tìm huynh đây. Ta thấy huynh ở nhã tập cũng không có việc gì thú vị.”
Trình Tĩnh lắc đầu: “Thà đệ đi hoa lâu còn hơn là tới bên này.”
Xương Thọ Vương nhìn bề ngoài thì đứng đắn nhân đức, nhưng trong lòng dã tâm lại bừng bừng, không ít tuấn tài thế gia đã lọt vào mắt xanh của lão rồi. Hàn Úc thật sự không nên tới đây.
Không ngờ, Hàn Úc mặt nhăn mày nhó hỏi lại: “Đi hoa lâu? Để các hoa nương ngắm ta mua vui hả?”
Không chém gió đâu, hoa nương cả Thượng Kinh này không ai đẹp bằng cậu ta.
Trình Tĩnh á khẩu. Từng thấy người tự kỷ, nhưng thật sự không chịu nổi Hàn Úc ngày nào cũng tự kỷ thế này.
“À đúng rồi, cho huynh này.” Hàn Úc lấy từ trong tay áo ra một mảnh thẻ trúc đưa cho Trình Tĩnh.
“Gì vậy?”
Trình Tĩnh nhìn thẻ trúc, trên đó là bút tích của thầy mình, chỉ có ba chữ “đề đã được ra”.
“Thầy để lại đấy, nói là đưa cho huynh, huynh xem liền biết. Huynh không biết thì làm sao ta biết?” Hàn Úc vặn vẹo đáp lại.
Trình Tĩnh khẽ vuốt từng chữ trên thẻ trúc, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ rồi như đã ngộ ra, nhất thời câm nín.
“Thứ này đệ đưa đến chậm một bước rồi.” Trình Tĩnh tiếc nuối.
Hàn Úc lấy làm khó hiểu: “Huynh biết thầy giở trò gì sao?”
“Nếu ta đoán không sai thì thầy đang ám chỉ quan chủ khảo - Liễu Trọng Khanh.”
Đề thi cuối cùng là do quan chủ khảo ra, mà đến nay Liễu Xa vẫn chưa đến Thượng Kinh, không một ai biết ông sẽ ra đề gì.
Đề đã ra, thật ra là ám chỉ rằng Liễu Xa đã tới.
“Ồ, nói vậy là Liễu Trọng Khanh đã đến Thượng Kinh rồi à?”
“Từ một canh giờ trước rồi.” Trình Tĩnh hất mắt ra hiệu cho Hàn Úc: “Đệ nhìn hai lang quân đang khóc tu tu đằng kia kìa, bọn chúng có mắt không thấy Thái Sơn, đắc tội Liễu Quận thủ, giờ lại còn ra vẻ đau lòng lắm. Tính ra bọn chúng cũng không đến nỗi hết thuốc chữa, còn biết kết cục của bản thân mình.”
Hàn Úc đáp: “Ta đã gặp Liễu Quận thủ rồi, cũng coi là bậc quân tử, đâu có tàn nhẫn như lời đồn. Ông ấy tính tình ôn hòa, khoan dung nồng hậu chẳng kém gì Hữu Mặc. Hai người nọ đã làm gì vậy? Liễu Quận thủ vừa mới tới Thượng Kinh mà đã đắc tội rồi?”
Kỳ đánh giá sắp đến mà lại đắc tội với quan chủ khảo, mấy người này can đảm ghê nhỉ?
Quan chủ khảo đúng là phải công bằng chính trực, không được mượn việc công trả thù riêng, nhưng nếu muốn đì ai thì cũng chỉ là cái nhấc tay. Bảo sao hai người kia lại buồn như chết cha chết mẹ. Cậy là con ông cháu cha nhưng lực không đủ, lúc này còn muốn đối chọi với Liễu Xa, muốn chết cũng không nên chọn cách dại dột vậy chứ.
“Bọn chúng lấy dân mua vui, không ngờ gặp được lang quân nhà Liễu Quận thủ cưỡi ngựa qua. Thấy cậu ta ăn mặc giản dị mộc mạc, tưởng là dễ bắt nạt, suýt nữa thì hại cậu ta toi mạng. Liễu quận thủ chỉ có một đứa con trai, sao không giận cho được chứ?”
Hàn Úc nghe mà há hốc miệng kinh ngạc, hồi lâu sau mới phản ứng.
“Từ từ, huynh nói hai người kia suýt nữa bắn chết ai cơ?”
Cậu không nghe nhầm chứ?
Trình Tĩnh thấy phản ứng của Hàn Úc có hơi quá khích, bèn lặp lại lần nữa: “Lang quân nhà Liễu Quận thủ.”
Hàn Úc nghẹn lời.
“Văn Bân, có gì sai à?” Trình Tĩnh hỏi.
“Lang quân nhà Liễu Quận thủ... Nhân vật này mới là hạng khủng này, khó chơi gấp vạn lần Liễu Quận thủ luôn.” Hàn Úc hít một hơi lạnh, “Đắc tội Liễu Quận thủ cùng lắm là bị cảnh cáo vài ba câu. Còn đắc tội cái cậu lang quân kia ấy, chết lúc nào cũng không biết...”
Trình Tĩnh nghi ngờ hỏi lại: “Sao lại thế? Ta thấy ngôn hành của vị lang quân kia cũng đâu giống người tính tình nhỏ mọn...”
Trước đây Hàn Úc cũng nghĩ như vậy, mãi đến khi cậu ta rời khỏi quận Hà Gian mới bắt đầu nghe được các loại tin đồn. Chưa nói đâu xa, riêng việc dám phạm hết những việc đại kỵ trong thiên hạ, gánh mọi áp lực từ đông đảo sĩ tộc để thi hành giới hạn mua gì gì đó, thậm chí là khiêu chiến với nhiều sĩ tộc ở Hà Gian, nhưng đến giờ vẫn sống nhăn... Chỉ riêng việc này thôi, cũng đủ để Hàn Úc không dám khinh khi vị lang quân này rồi.
Cậu ta từng đi tìm Phong Cẩn hỏi về vấn đề này, đối phương đã cho một câu trả lời chắc nịch rằng, chính sách giới hạn lượng mua đều là sáng kiến của Liễu Hi.
Tìm chết thì có là gì, chỉ là sau khi tìm chết vẫn có thể sống nhăn răng, đấy mới gọi là có bản lĩnh.
“Cứ chờ mà xem, hai người kia chắc chắn sẽ gặp vận xui, gãy tay gãy chân là nhẹ.”
Ánh mắt Hàn Úc sáng ngời, cậu ta nhếch môi như đang hào hứng chờ xem trò hay.
Trình Tĩnh im lặng, không biết là mình nhìn nhầm người hay là Hàn Úc hiểu lầm nữa.
“Đúng rồi, suýt nữa thì quên đại sự.”
Hàn Úc vội vàng ngồi ngay ngắn lại, giờ mới sực nhớ ra chuyện quan trọng.
“Liễu Lan Đình mang danh hộ tống cha mình tới Thượng Kinh, nhưng thực chất là muốn tới tìm thầy mình bái sư, mong được theo học ở thư viện Lang Nha. Theo như tác phong của Liễu Quận thủ thì vừa đặt chân tới Thượng Kinh sẽ đến tìm thầy mình ngay, giờ chúng ta chạy qua đó chắc sẽ được xem trò hay.”
Trình Tĩnh cười nói: “Hồi trước thầy đã nói rồi, đời thầy chỉ nhận bốn đệ tử, giờ đã đủ bốn người rồi sẽ không nhận thêm nữa.”
Học ở thư viện thì còn có hy vọng chứ bái sư là không thể nào. Thầy nhà mình nhận đệ tử không chỉ nhìn tài năng mà còn xem duyên phận, mà chữ “duyên” này vô cùng huyền ảo.
Hàn Úc lại nói với vẻ “chỉ sợ thiên hạ không loạn”: “Thì thế mới phải đi xem. Nhã tập này chán chết đi được, người này khen người kia, giả dối kinh... Tiêu phí thời gian vàng bạc ở đây, chẳng thà đi xem tiểu lang quân kia.”
“Cái tính này của đệ bao giờ mới chịu tém tém lại chứ...”
AzTruyen.net để tham gia các event hấp dẫn.
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng Trình Tĩnh đã bị thuyết phục rồi. Nhã tập này quá chán, anh ta chịu đủ lắm rồi. Ở đây lãng phí tuổi xuân chi bằng đi Kê Sơn tắm suối, uống rượu ngắm hoa, ngâm thơ vẽ tranh.
***
“Suối nước nóng Kê Sơn sao?”
Khương Bồng Cơ vừa tới Phong phủ, cứ tưởng rằng sẽ được thấy cậu bạn Phong Cẩn đã lâu không gặp, lại hay tin cậu chàng đã chạy đến suối nước nóng hưởng lạc rồi.
Thật không ngờ, Phong Cẩn lại là người như thế!