[Móc Chân Mà Ăn]: Thằng quắt queo nào dám đánh lén Streamer? Không biết rằng động vào một sợi lông của Streamer thì cô ấy có thể trình diễn màn tay không xé người à?
[Hạt Dẻ Rang Đường]: Tôi vừa nháy mắt một cái mà đã xảy ra chuyện gì thế?
Biến cố phát sinh quá nhanh, Khương Bồng Cơ phản ứng kịp, chặn được đòn công kích thuận tiện còn trả đũa, khiến toàn bộ khán giả xem livestream đều đần thối mặt. Lúc này, bọn họ rất hi vọng có phím chức năng tua lại cho bọn họ xem mấy giây trước xảy ra chuyện gì.
[Móc Chân Mà Ăn]: Có một kẻ dùng cung bắn lén Streamer, cơ mà Streamer không hổ là cô nàng đẹp trai ngất trời, không chỉ bắn gãy mũi tên của đối phương còn nhân tiện bắn trả một tên... Tư thế đẹp trai oai hùng kia làm cho cục cưng không khép đùi lại được.
Sau khi được phổ cập, mọi người nhao nhao nhìn mũi tên bị gãy vụn dưới mặt đất, rồi lại nhờ màn hình livestream góc rộng mà quan sát cái tên bị bắn bay trâm cài tóc ở góc xa xa kia, rồi rối rít like cho Khương Bồng Cơ.
Đánh đẹp!
Một màn khen thưởng ào ào kéo đến, Khương Bồng Cơ đã sớm dự liệu đến điều này nên tạm thời tắt thông báo.
Tên kia dường như có lai lịch không nhỏ, chủ nhân của chiếc xe có mái che lại càng có bối cảnh. Đám hộ vệ áo giáp dồn dập như gặp cường địch, một nhóm người tiến lên vây quanh Khương Bồng Cơ. Có điều, đám bộ khúc của Khương Bồng Cơ cũng chẳng để yên, lập tức rút đao từ bên hông ra đứng song song với đám hộ vệ.
Thấy sắp có máu tươi chảy, mặt Trình Thừa u ám dần.
Ông nghiêm mặt chắp tay với đám người kia cao giọng lên tiếng... suýt nữa thì khiến Liễu Xa quỳ gối.
“Không biết hành động lần này của Xương Thọ Vương điện hạ có ý gì?”
Hả?
Xương Thọ Vương sao?
Trong lòng Liễu Xa không ngờ đến nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng vô cảm, tầm mắt không ngừng nhìn về phía xe ngựa kia.
Bị Trình Thừa nhận ra thân phận, người trong xe cũng không ngồi yên được nữa, bèn cho người vén màn voan mỏng lên. Bên trong là một người khoảng ba mươi tuổi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ông ta dường như không biết chuyện gì, hỏi thăm người hầu hai bên.
“Bẩm điện hạ, vừa rồi có hai lang quân chọn một vật ở xa làm bia tỉ thí mua vui. Không ngờ lại có một thứ dân cưỡi ngựa đi qua chắn mất vật kia, tên kia gan to mật lớn công khai công kích lại lang quân thậm chí kinh động đến điện hạ...”
Giọng của tên hầu nghe vô cùng chói tai.
Xương Thọ Vương cười nhạt nói: “Thứ dân công khai công kích hậu duệ sĩ tộc, này là tội lớn phải tru di tam tộc.”
Vài ba câu đã xóa đi mối nguy hiểm lúc trước của Khương Bồng Cơ, lại còn đổ tội lên đầu cô.
Đúng lúc này, một thanh niên đi cùng nghe thấy giọng nói quen thuộc bỗng dưng quay đầu, ánh mắt mang theo mừng rỡ. Anh ta chắp tay nói với Xương Thọ Vương: “Điện hạ, người vừa lên tiếng chính là cháu của Tĩnh, xin cho Tĩnh đi tìm hiểu tình hình rồi hãy quyết định.”
Xương Thọ Vương vốn có chút không vui, dù sao mũi tên kia cũng bắn vào xe của ông ta, làm ông ta sợ đến nỗi suýt đứng tim. Nhưng khi nhìn rõ thanh niên vừa lên tiếng là ai, ông ta mới yên lặng nén bất mãn xuống, khuôn mặt bị hoảng sợ mang theo nụ cười nhạt.
“Cháu của Hữu Mặc chắc cũng là bậc tài năng tuấn kiệt, chi bằng gọi đến đây...”
Không đợi Xương Thọ Vương nói xong, Trình Tĩnh cáo lỗi một tiếng rồi cưỡi ngựa tiến lên lệnh cho hộ vệ hạ thương xuống, “Tất cả dừng tay!”
Trình Tĩnh thấy Trình Thừa không bị thương mới hơi yên tâm: “Văn Phụ, lâu rồi không gặp.”
Liễu Xa đần mặt.
Thanh niên trước mặt nhiều lắm không quá hai mươi, sao lại gọi thẳng tên tự của Trình Thừa? Phải biết là Trình Thừa còn hơn ông vài tuổi đấy.
“Từ lần từ biệt ở Lang Nha cũng đã qua mấy tháng rồi, tính thời gian quả là đã lâu không gặp. Hữu Mặc đến đây, ta giới thiệu cho cậu một chút. Vị này là Liễu Trọng Khanh - Quận thủ của quận Hứa, một trong những kỳ nhân Đông Khánh cậu thường nhắc tới, hôm nay gặp người thật rồi có kích động không?”
Trình Tĩnh ngơ ngác, Liễu Xa càng không hiểu gì.
Còn Khương Bồng Cơ, cô đã không biết nên nói gì cho phải nữa rồi.
“... Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế? Mấy người sao lại xích mích với hộ vệ của Xương Thọ Vương điện hạ?”
Nhắc đến việc này, mặt Trình Thừa lại trầm xuống, sắc mặt của Liễu Xa lại càng xấu hơn. Thấy vậy, trong lòng Trình Tĩnh thầm kêu hỏng.
“Chậc, việc này để ta nói vậy. Vừa rồi, có tên hèn hạ dùng cung nhắm vào đầu ta, chẳng qua ta chỉ bắn bay trâm cài đầu của hắn khiến hắn xấu đi tí mà thôi, đã rất nương tay rồi. Sao nào, vị lang quân không phân tốt xấu này muốn tới đây khiển trách ta à?”
Khương Bồng Cơ thúc ngựa tiến lên, cô không có ấn tượng tốt đẹp gì với Trình Tĩnh hay chính là Trình Hữu Mặc mà Liễu Xa từng nhắc đến.
Vẻ mặt Trình Tĩnh hơi ngượng ngùng, đối mặt với giọng nói cứng rắn của Khương Bồng Cơ cũng không tức giận mà còn chắp tay hỏi thăm: “Không biết vị này là lang quân phương nào?”
Liễu Xa ngoài cười nhưng lòng không cười nói: “Là con trai duy nhất của bổn quan, không biết vị hèn hạ lúc nãy họ tên là gì?”
Chẳng qua là nhìn đoàn người bọn họ đi đường vất vả, trang phục tầm thường, đồ trang trí xe ngựa đơn giản liền muốn lấy bọn họ làm trò tiêu khiển.
Nếu là đoàn xe ngựa của thương nhân bình thường, có lẽ chỉ có thể nuốt cơn tức này xuống, nhưng đổi thành Liễu Xa thì khác rồi. Ông cố ý nhấn mạnh hai chữ “duy nhất”, Trình Tĩnh lập tức hiểu được sự việc này không hề nhỏ.
“Tiểu lang quân hiểu nhầm rồi, Tĩnh cũng không phải là người không phân biệt trắng đen.” Trình Tĩnh cười khổ nói, “Vừa nãy trò chuyện cùng bạn bè, Tĩnh nhất thời không chú ý đến sự việc phát sinh xung quanh. Lúc phản ứng lại, tiểu lang quân đã khiến người kia mất hết mặt mũi rồi...”
Con trai của Liễu Xa suýt chút bị bắn chết trên đường ở ngoại thành Thượng Kinh, nếu thật sự xảy ra, anh ta thực sự không dám tưởng tượng cục diện sẽ ra sao.
“Đáng đời! Vị lang quân này, việc này không liên quan gì đến huynh. Cũng chẳng mong huynh giúp ta nói chuyện, chỉ hi vọng huynh không cầu xin cho tên kia.”
Khương Bồng Cơ chậc một tiếng, mặc dù không có dáng vẻ vênh váo hống hách nhưng thái độ cũng tương đối cứng.
Bạn đang đọc truyện tại AzTruyen.net
Người hiền bị bắt nạt, ngựa lành bị người cưỡi. Quy tắc cá lớn nuốt cá bé này, ở xã hội phân chia giai cấp hiện tại càng thể hiện rõ ràng.
Nếu như không phải cô, mà là một người bình thường khác lúc này có lẽ đã bị dọa đến ngã ngựa rồi. Không biết chừng còn bị móng ngựa kinh sợ đả thương. Đại Bạch là ngựa chiến tốt của Bắc Cương, dù đã được huấn luyện nghiêm chỉnh nhưng vừa rồi nếu cô không giữ được bình tĩnh trấn giữ nó thì e rằng bi kịch sẽ xảy ra.
Trình Tĩnh gật đầu: “Này là đương nhiên.”
Trình Thừa khinh thường nói: “Xương Thọ Vương? Hừ!”
Trình Tĩnh quay lại báo thân phận của đoàn người Liễu Xa, không chỉ Xương Thọ Vương thay đổi sắc mặt, hoàn toàn nghiêng về đoàn người Liễu Xa, mà mặt đám thanh niên đi cùng cũng hoàn toàn trắng như tờ giấy. Hai tên lang quân vừa bắn tên lại càng run sợ, sắc môi tái nhợt. Bọn họ nào biết đám người ăn mặc bình thường, nhìn như thứ dân kia lại có lai lịch lớn thế chứ?
Này thì tay thối!
Này thì tay thối!
Này thì tay thối!
Thanh niên vừa bắn tên kia khóc không ra nước mắt nhìn tay mình, hận không thể đảo ngược thời gian vả cho mình mấy cái.
Hiện nay ai là người khó chọc nhất Đông Khánh?
Liễu Xa tuyệt đối có thế nằm trong danh sách đó.
Ông còn là quan chủ khảo của kỳ đánh giá năm nay nữa, bọn họ suýt bắn chết con trai ông thì còn trông mong vị này cho thành tích cao? Nghiêm trọng hơn, Liễu Xa chỉ cần đánh giá cho họ mấy cái không tốt thì con đường làm quan của bọn họ sau này xem như xong rồi. Kể cả bọn họ không vào giới quan trường, muốn làm một danh sĩ không có tên tuổi cũng không thể.
Rõ ràng Liễu Xa không phải là người rộng lượng như vậy.
Khi Xương Thọ Vương phái người mời ông qua nói chuyện, Liễu Xa chỉ cười lạnh, vung tay áo rời đi, căn bản không thèm để vào mắt.