Truyện Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1837 - Chương 1837ĐẠI KẾT CỤC (2)




Chương 1837ĐẠI KẾT CỤC (2)

Bên ngoài gió lạnh rít gào.

Khương Bồng Cơ thay đổi sang một bộ đồ gọn gàng linh hoạt, bên hông đeo đao Trảm Thần, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như mọi khi.

“Bên ngoài tuyết đang lớn, vì sao chủ công không mặc thêm một lớp áo nữa?”

Từ Kha thân thiết lên tiếng.

“Trời đất lạnh lẽo cũng không lạnh bằng lòng người, mặc thêm một lớp hay ít đi một lớp thì có gì khác nhau đâu?” Khương Bồng Cơ lướt qua anh ta nửa bước, nghiêng đầu nói: “Dẫn đường đi, mong là đừng quá xa. Thân thể ta khỏe mạnh như gấu vậy, có cởi thêm hai lớp nữa cũng không sao, ngược lại là ngươi, lớn tuổi rồi chú ý giữ ấm.”

Từ Kha cười, anh ta cúi người nhấc đèn lồng lên, chậm rãi đi phía trước dẫn đường.

Gió lạnh thổi qua khiến bông tuyết bay lên, rơi xuống trên tóc, tuyết bay hơi dày một chút, đứng từ xa nhìn lại trông như tóc bạc vậy.

“Ta đột nhiên mong trận tuyết này rơi nhiều thêm một chút.” Khương Bồng Cơ vẫn duy trì khoảng cách khoảng một thước với Từ Kha, người đi phía trước cầm đèn thong thả bước đi trên nền tuyết, xung quanh chỉ còn lại âm thanh hai người đạp lên tuyết đọng, tiếng hít thở cùng với âm thanh gió thổi, cảnh đêm tuyết rơi nhìn như huyên náo lại khiến cho người khác cảm nhận được vẻ yên tĩnh khác lạ: “Vậy thì, nếu như thật sự có chuyện gì không hay xảy ra, ta cũng có thể coi như đã sống tới bạc đầu rồi.”

Bên kia, Từ Kha không trả lời, lưng anh ta vẫn cứ thẳng tắp, chỉ có ngón tay đang cầm đèn lồng run lên nhè nhẹ.

Cô vẫn đi theo sự dẫn đường của Từ Kha, đối phương đưa cô đi càng đi càng lệch, cảnh tượng xung quanh cũng dần trở nên vắng vẻ lặng lẽ hơn.

Khương Bồng Cơ nói: “Nói ra thì Hiếu Dư có còn nhớ hai chúng ta đã quen nhau bao nhiêu năm không?”

Từ Kha chưa trả lời, Khương Bồng Cơ đã tự nói tiếp: “Ta vẫn còn nhớ rõ, chuyện xảy ra không bao lâu sau ngày của hoa năm mười hai tuổi ấy.”

“Sao thần có thể không nhớ rõ được chứ, đó là ngày cả đời thần khó quên.”

Khương Bồng Cơ bấm đầu ngón tay tính toán: “Bình thường không chú ý tới, bây giờ thử tính mới thấy, qua hai tháng nữa là ta đã ba mươi tuổi rồi.”

Nếu tính nghiêm túc thì ngoại trừ đám cá muối trong kênh livestream ra, người mà kiếp này cô quen biết lâu nhất lại là Từ Kha.

Cô quen đám cá muối trong kênh livestream đã mười bảy năm tám tháng, cũng là mười bảy năm tám tháng cô và Từ Kha quen nhau, làm chủ tớ, chủ thần.

Khương Bồng Cơ còn nghĩ rằng thời gian trôi qua thật sự quá chậm, nhìn lại tất cả mọi người đều đã từ những thiếu thiên thanh niên, chạy thẳng một mạch tới ba bốn mươi tuổi rồi.

Nếu như xét theo độ tuổi bình quân của thời đại này thì đã đi qua được một nửa cuộc đời.

Từ Kha nói với cô: “Đúng vậy, qua hai tháng mười ba ngày nữa là sinh nhật chủ công tròn ba mươi.”

Người cổ đại đều ăn mừng lớn mỗi khi tròn chục tuổi, ví dụ như ngày sinh nhật những năm ba mươi, bốn mươi, năm mươi tuổi.

Khương Bồng Cơ tiếc nuối nói: “Sinh nhật ba mươi tuổi vô cùng có ý nghĩa, tiếc là đụng phải năm không tốt, năm nay chắc chắn không thể làm lớn được.”

Thực ra cô cũng muốn tổ chức một đợt hoành tráng, nhưng nơi nào cũng đang suy yếu đợi phất dậy, làm gì cũng cần đến tiền, thật sự là không phù hợp để lãng phí.

Từ Kha cầm đèn lồng nói: “Chủ công vẫn luôn tiết kiệm, không thích phô trương lãng phí, nếu thật sự tổ chức lớn cho ngài, e là ngài cũng sẽ tiếc của.”

Anh ta ở bên Khương Bồng Cơ suốt mười bảy cái sinh nhật, năm nào cô cũng chỉ ăn một bát mì trường thọ cho qua thôi.

Ba năm ở quận Lang Gia kia ngược lại có xa xỉ hơn một chút, ngoại trừ ở nhà ăn một bát mì trường thọ ra, có thể cô còn ra tửu lâu gọi một bàn rượu và thức ăn.

Khương Bồng Cơ cười nói: “Vẫn là Hiếu Dư thấu hiểu ta.”

Lần nào cô cũng nói phải tổ chức sinh nhật cho ra trò, nhưng kết quả lại vì nguyên nhân thế này thế kia mà không thể làm được, giản lược tất cả.

Nói thẳng ra là, do bản thân cô đã quen đơn giản rồi.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, sau khi đi nửa canh giờ, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh nến lấp lóe ở điền trang phía xa xa.

Khương Bồng Cơ đặt tay lên trước mi mắt: “Ồ, nơi này cũng đủ hẻo lánh đấy.”

Từ Kha nói: “Dù sao cũng là làm chuyện mờ ám, chủ công còn muốn khua chiêng gõ trống, làm cho quang minh chính đại sao?”

Khương Bồng Cơ yên lặng một lát.

“Ngươi nói có lý lắm, có điều, có phải nơi này quá thiệt thòi cho ba bảo bối một lớn hai nhỏ nhà ta hay không?”

Khóe miệng Từ Kha nhếch lên, anh ta bình tĩnh nói: “Chim sẻ dù nhỏ nhưng vẫn có đủ ngũ tạng, địa long than đốt đều có, còn có thể khiến họ đông lạnh ư?”

Khương Bồng Cơ bình tĩnh nói: “Cũng phải, đông lạnh rồi nó cũng không đền nổi.”

Khi đi tới nơi chỉ còn cách điền trang hơn một trăm thước nữa, Khương Bồng Cơ bỗng lên tiếng: “Hiếu Dư...”

“Vâng?”

“Cả đời này ta làm gì cũng chỉ mong không thẹn với lòng, có điều chỉ riêng ngươi... Ta vẫn luôn để ngươi chịu thiệt, trong lòng ngươi có oán hận không?”

Khương Bồng Cơ dừng chân lại, Từ Kha liếc mắt nhìn điền trang phía sau lưng Khương Bồng Cơ một lát, vẻ mặt mang theo vài phần ngơ ngẩn cùng buồn bã: “Ngài muốn nghe nói thật sao? Nói thật lòng thì... Nếu như sau này chủ công đi ra khỏi đây, thì không oán. Còn nếu người đi ra không phải là ngài, ngài cũng đừng trách thần oán ngài cả đời.”

Khương Bồng Cơ cười nói: “Nghe những lời này làm ta áp lực lớn lắm đấy.”

Kỳ Quan Nhượng nói mong rằng sẽ nhìn thấy ngày cô đăng cơ, cá muối nói muốn cùng cô ngắm nhìn thịnh thế, cô còn thuận miệng hứa hẹn nói rằng sẽ nâng cốc chúc mừng với họ... Hiện tại Từ Kha còn nói nếu cô không ra ngoài được sẽ oán cô... Mỗi lần tới lúc này, cô sẽ cảm thấy bọn họ không chỉ là những “tiểu công túa” mà còn là “ông lớn” nữa.

Từ Kha nói: “Chủ công vẫn luôn tự tin tự phụ, tại sao lúc này lại không chắc chắn?”

Khương Bồng Cơ nhéo cằm, nói: “Có lẽ là bởi vì đã lớn tuổi rồi, dù sao cũng đã là trung niên sắp ba mươi tuổi rồi mà.”

Từ Kha cười ha ha, tin lời ngài mới lạ đó.

Khương Bồng Cơ phất tay với Từ Kha, cô không quay đầu lại mà đi thẳng tới điền trang.

Từ Kha nhìn về phía cửa vào điền trang, khóe môi hàm chứa nụ cười khẽ, rồi một mình đứng yên lặng trong gió tuyết.

Không biết người mà anh ta chờ được là người quen đã bầu bạn mười bảy năm tám tháng, hay là một người xa lạ khoác lớp da của người quen cũ.

“Nghĩ lại đúng là bi thương thật...”

Thứ gọi là “thần” tùy ý thao túng cả cuộc đời của một người, nói ban cho thì sẽ ban cho, nói tước đi là tước đi ngay lập tức, người thường chính là con búp bê bị đùa nghịch.

Trong mắt của “thần”, phàm nhân không có năng lực phản kháng chỉ có thể lựa chọn yên lặng, mặc cho người khác điều khiển để tự bảo vệ mình.

Không ngờ rằng cũng có một ngày, phàm nhân mọc được răng nanh.

“Hy vọng người đi ra chính là ngài, chủ công.”

Từ Kha nâng tay khẽ vuốt con dao ngắn anh ta giấu trong tay áo, vẻ mặt mang theo sự tối tăm không thể nhìn thấu.

Cùng lúc đó, Khương Bồng Cơ đẩy cửa chính viện ra, cô ngạc nhiên phát hiện ở bên trong toàn là người quen.

“Chuyện gì thế? Sao ai nấy lại tụ tập hết trong này vậy?”

Khương Bồng Cơ mỉm cười, phủi tuyết đọng trên vai áo xuống.

Đại điện hạ còn đang khóc nức nở rấm rức nhìn thấy người quen, con mắt to tròn bỗng sáng rực lên.

“Mẫu thân!”

Khương Bồng Cơ cười nói: “Ui... Mấy tháng không gặp, A Liễn đã nhả chữ được rõ ràng như vậy rồi.”

Trong chính sảnh bày rất nhiều lồng sắt to to nhỏ nhỏ, cô nhìn thấy con gái của mình đang tựa vào song sắt tội nghiệp nhìn về phía cô.

“Mẫu thân, ôm con đi!”

Liễn điện hạ vươn tay ra muốn cô ôm cô bé, Diễm điện hạ ngồi trong lồng sắt liếc mắt coi thường một cái, rồi lại liếc mắt ra hiệu cho Khương Bồng Cơ.

Tốc chiến tốc thắng, đừng có lôi thôi.

Lúc này, người bên trong ba lồng lớn khác cũng đã tỉnh.

“Ta, shh... Đau quá đi, đây là chỗ nào thế... A tỷ?”

Đây là giọng nói của Liễu Chiêu.

“Câm miệng, đừng có ồn.”

Đây là giọng của Liễu Xa.

Vệ Từ ngồi bên trong lồng sắt nhìn Khương Bồng Cơ, dường như anh vẫn còn hơi mê man.

Bắc Uyên và Hoàn Châu cách xa nhau cả nghìn dặm, anh đang xuất hiện ảo giác ư?

Liễu Xa, Liễu Chiêu, Vệ Từ, ba người lớn.

Khương Liễn, Khương Diễm, Phong Du mệt mỏi rã rời cùng với con gái gấu trúc bị Khương Diễm ôm theo cho đủ số.

Và cả....

Tầm Mai đang đứng song song ở giữa phòng cùng với Khương Bồng Cơ.

Khương Bồng Cơ nói: “Nhìn thấy chủ cũ cũng không biết hành lễ à?”

Sắc mặt của Tầm Mai đờ đẫn, hai tròng mắt dại ra, thật sự giống như một con rối biết cử động.

Khương Bồng Cơ nói: “Thật ra ngươi che giấu cũng đủ sâu đó, mượn cơ hội gả cho Hiếu Dư để rửa sạch hiềm nghi của mình.”

Cuối cùng Tầm Mai cũng cử động, mở miệng phát ra âm thanh điện tử: “Đây cũng chỉ là trùng hợp thôi, ai bảo thị nữ này tự cho là mình thông minh, ngươi cũng ngu xuẩn lắm đó, ngược lại còn đưa cơ hội vào tay ta.”

“Sao lại nói thế?”

Bảo cô ngu xuẩn, cô không nhận đâu.

“Tầm Mai” giơ ngón tay lên chỉ vào mình, nói: “Thị nữ này, năm đó cũng chỉ là một quân cờ do mảnh phân thân nào đó của ta bày ra thôi.”

Khương Bồng Cơ vòng hai tay ôm ngực, nói: “Ta biết, hệ thống livestream của nữ xuyên không nào đó mà ta không biết tên là gì kia chính là một bộ phận do ngươi cắt nhỏ ra. Tầm Mai và Đạp Tuyết ban đầu đều là quân cờ do cô ta bày bố, Đạp Tuyết đi một đường đến thẳng lúc chết luôn, còn Tầm Mai thì nhân cơ hội nhảy ra khỏi vũng bùn.”

“Tầm Mai” bình tĩnh nói: “Phàm nhân lúc nào cũng nghĩ đến chuyện tự mình phản kháng lại vận mệnh cùng an bài, thật ra chỉ là rơi vào cái bẫy lớn hơn nữa thôi.”

Khương Bồng Cơ nói: “Tầm Mai không thoát khỏi ngươi sao?”

“Tất nhiên là không rồi, tự nghĩ đã thoát khỏi nhưng thật ra từ đầu tới cuối đều nằm trong tay ta.”

Khương Bồng Cơ im lặng không nói.

“Mà ngươi, tự cho là mình thông minh, vậy mà lại gả một thị nữ nho nhỏ cho Từ Kha, còn giao trọng trách cho Từ Kha.”

Sắc mặt của Khương Bồng Cơ không hề thay đổi, dường như cô không ngạc nhiên trước cục diện này.

“Ngươi đã làm gì Từ Kha?”

Nguồn : AzTruyen.net

“Tầm Mai” cười duyên, nhưng âm thanh điện tử này có nghe thế nào cũng sẽ thấy kỳ quái.

“Không có gì, chỉ là để cho hắn hiểu được thế nào là ‘kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt’ thôi. Ngươi tự xưng là mình nhìn thấu lòng người, lại không biết Từ Kha đã sớm chuẩn bị cả hai tay rồi. Cho dù là hôm nay ngươi còn sống đi ra ngoài, hay là ta đi ra ngoài, Từ Kha cũng sẽ phò tá người đi ra ngoài là chủ. Chỉ cần Từ Kha không thay đổi lập trường, những tâm phúc đó của ngươi có muốn làm loạn cũng đành chịu. Khương Bồng Cơ, ngươi tốn mất thời gian gần mười tám năm để may áo cưới cho ta, không biết cảm giác này thế nào? Món nợ của nhà họ Khương, đây là khoản đầu tiên mà ta đòi lại!”

Khương Bồng Cơ nói: “Không thấy thế nào hết, một cái nông trường thôi, ngươi thiếu thì cứ lấy đi, nói cứ như là ta nghèo túng lắm vậy.”

Nụ cười của “Tầm Mai” chợt cứng ngắc: “Ngươi chấp nhận được là tốt rồi.”

Dứt lời, cô ta lấy một con dao găm ra, lôi Diễm điện hạ đang ôm chặt lấy gấu trúc ra khỏi lồng sắt.

Khương Bồng Cơ: “...”

“Nếu như không coi trọng, vậy thì ngươi nhường thân thể cho ta đi, nếu không thì có thể những người này sẽ mất mạng đó. Đặc biệt là hai đứa sinh đôi này, những đứa trẻ ngươi tự mình sinh ra. Da thịt mềm như thế, chỉ cần nhẹ nhàng cứa dao lên cổ chúng nó, chúng đã có thể mất mạng rồi.”

Vệ Từ nghe thấy vậy sắc mặt lập tức trắng bệch: “Sao ngươi dám tổn thương đến điện hạ?”

“Tầm Mai” liếc mắt nhìn Vệ Từ một cái: “Đừng có vội, rồi sẽ đến lượt ngươi thôi.”

Khương Bồng Cơ bĩu môi: “Ngươi đúng là càng sống càng sa đọa, đánh trực diện thì đánh không lại, mà mấy thủ đoạn đê tiện thì nhuần nhuyễn quá.”

“Tầm Mai” nói: “Chỉ cần có thể thắng, dù là thủ đoạn gì cũng đều có thể dễ dàng tha thứ hết.”

Khương Bồng Cơ nói: “Ta phải làm thế nào?”

“Tầm Mai” chỉ vào bao tay trên mặt đất, nói: “Ừm, đeo cái này vào là được.”

Khương Bồng Cơ nhặt lên nhìn thử: “Đây là cái gì?”

“Tầm Mai” nói: “Thứ để tách rời thân thể và linh hồn, lúc trước Liễu Hi cũng chết như vậy đó.”

Sắc mặt Liễu Xa và Liễu Chiêu ở bên cạnh lập tức thay đổi.

Khương Bồng Cơ hỏi lại: “Nếu như ta không làm theo thì sao?”

“Vậy thì ta chỉ có thể đứng ngay trước mặt ngươi, kéo linh hồn của từng người trong bọn họ ra ngoài, kể cả đám bạn thân và trọng thần kia của ngươi. Khương Bồng Cơ, bây giờ ta đã bị dồn tới đường cùng rồi, chuyện gì cũng có thể làm được. Nếu thật sự phải chết, có chết ta cũng phải kéo theo đệm lưng.”

Khương Bồng Cơ thở dài, nói: “Thiên Não, ngươi thật sự là sa đọa khiến cho ta phải đau lòng đấy.”

Nó từng là Thiên Não của Liên Bang mà lại phải chạy trốn hai nghìn năm, bây giờ lại còn cắt chính mình ra thành từng mảnh, giống như cắt một tảng thịt bò bít tết vậy.

Lúc này còn dùng thủ đoạn chơi xấu như vậy, thật sự là sa đọa đến mức khiến người khác đau lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.