Chương 1773TRẠCH NAM FA ĐÃ NÓI ĐÂU?
[Ta Là Đại Soái]: Chừng này đủ rồi chứ?
Khương Bồng Cơ ngáp một cái, vừa cầm cái quạt quạt khô mực trên trang giấy vừa sao chép xong.
“Đương nhiên đủ rồi, ngay cả khi cây cao su sản sinh mủ thì thu thập mủ như thế nào cũng viết cả rồi, cái này có phải rất tỉ mỉ không?”
Đám cá muối lại cảm thấy chưa đủ, đáng lẽ phải thêm vào phương pháp gia công cao su chi tiết, thế này chẳng phải sẽ đỡ đi đường vòng sao.
Khương Bồng Cơ lựa chọn từ chối.
Có những thứ chỉ cần tốn thời gian là có thể giải quyết, chẳng hạn như tìm cây cao su và hạt giống, tổng kết cách nuôi trồng như thế nào, cách chống sâu hại như thế nào cho người dân. Những chuyện có thể dùng thời gian để giải quyết Khương Bồng Cơ không ngại dùng phần mềm hack rút ngắn quá trình.
Một khi liên quan đến lĩnh vực nghiên cứu, cô không muốn lười biếng nữa mà phải nghiêm túc thực hiện.
Hack giai đoạn đồng nghĩa với việc tước đoạt quá trình nghiên cứu và tìm tòi, đồng thời cũng xóa bỏ khả năng vô hạn trong tương lai.
Cô nguyện ý chỉ điểm, khuyên bảo, dù phải đi đường vòng cũng không ngại, vì đây là quá trình tích lũy kinh nghiệm.
Một khi không có quá trình này, mất đi tinh thần nghiên cứu, vậy thì khoa học kỹ thuật chỉ có thể giậm chân tại chỗ, thậm chí là thụt lùi.
Hàng năm cô nuôi những người ở phường nghề mộc bằng mức lương cao, bồi dưỡng bọn họ, chứ không phải là nuôi một đống phế vật ngồi đợi ăn sẵn.
“Làm thế nào để biến mủ cao su thành thành phẩm tôi cần, tôi muốn bọn họ tự tìm hiểu, cùng lắm tôi chỉ đưa ra vài đề nghị cho bọn họ.”
Đừng thấy lão thủ trưởng đưa Khương Bồng Cơ vào danh sách đen nhưng chỉ mấy tiếng đã xóa đi, tiện thể gửi cho cô vài thùng mủ cao su tươi. Nói một đằng làm một nẻo đích thị là lão thủ trưởng nhà mình, miệng thì ngạo kiều, động tác thì mạnh mẽ nhưng cơ thể lại hết sức thành thật.
Khương Bồng Cơ không kìm được nói móc hai câu khiến lão thủ trưởng thẹn đến mức giận dữ quát lớn.
“Ta khoan dung rộng lượng, không thèm so đo với người phụ nữ thời mãn kinh.”
Trong lòng Khương Bồng Cơ lầm bầm hai câu rồi cử người đưa sách và mủ cao su đến phường nghề mộc.
Cao su thiên nhiên chính là mủ cao su chảy ra từ cây cao su ngưng kết ra rồi được chế tạo thành những vật có tính co giãn, nhìn thì bình thường nhưng công dụng thì rất rộng rãi. Cho dù là ở thời đại của Khương Bồng Cơ, cao su cũng lặng lẽ xâm nhập đến tất cả các phương diện sinh hoạt của con người, ở vị diện của đám cá muối công dụng còn rộng rãi hơn, công nghiệp, quốc phòng, giao thông, y tế và sinh hoạt hàng ngày đều cần phải sử dụng đến.
Khương Bồng Cơ đem thứ này đến phường nghề mộc có lẽ sẽ gây náo loạn một trận nhưng kết quả là ngay cả một chút gợn sóng cũng chẳng có.
Cô đợi mấy ngày nhưng mãi vẫn chưa thấy báo cáo tiến độ nên không kìm được tự mình đến một chuyến.
Phường nghề mộc có ba vị đại lão, có thể được coi là tam giác sắt, ba người này lần lượt là Trương Bình, Thiệu Quang, Bách Nguyệt Hà.
Lúc Khương Bồng Cơ tới, cô chỉ nhìn thấy hai người.
“Hôm nay Nguyệt Hà không tới à?”
Hai người lần lượt hành lễ.
Trương Bình cười lo lắng: “Thân thể nặng nề, sức khỏe không tốt, thường thì trưa mới đến.”
Khương Bồng Cơ nghe xong thì sửng sốt: “Thân thể nặng nề?”
Bách Nguyệt Hà vẫn còn độc thân, sao thân thể nặng nề được?
Trương Bình xấu hổ nói: “Việc này là do thần làm không tốt.”
Trương Bình vừa dứt lời, Khương Bồng Cơ nhìn anh ta một lượt, phát hiện ra nhiều điểm khác thường.
Trương Bình trước nay luôn tôn thờ chủ nghĩa độc thân giờ đã có mùi son phấn cực kỳ nhạt, quần áo cũng khác xưa rất nhiều...
Khương Bồng Cơ hỏi: “Bách tướng quân biết không?”
Người ta đang mang binh đi phòng ngoại địch ở ải Trạm Giang, cái tên Trương Bình lớn tuổi chưa lập gia đình này lại ở hậu phương dụ dỗ mất cô con gái của ông, còn chưa thành hôn mà đã có con?
Theo những gì Khương Bồng Cơ hiểu về Bách lão tướng quân, một khi đối phương khải hoàn trở về, điều đầu tiên sẽ làm là cầm chùy đi đập vỡ đầu Trương Bình. Cái thời đại này mà có gan chưa thành hôn đã có con thì đúng là phụ nữ ngu xuẩn, đàn ông cặn bã, tuy nhiên Trương Bình nhìn thế nào cũng chẳng giống đàn ông cặn bã, Bách Nguyệt Hà cũng không ngu xuẩn.
Trương Bình nói: “Mấy tháng trước đã viết một phong thư nhưng đến nay vẫn chưa thấy hồi âm.”
Bạn đang đọc truyện tại AzTruyen.net
Cha vợ tương lai chưa về Trương Bình cũng không dám thành hôn, thời gian thấm thoắt thoi đưa, bụng của Bách Nguyệt Hà đã to như quả bóng rồi.
Kể từ khi biết Bách Nguyệt Hà mang thai, anh ta ăn không ngon ngủ không yên, tóc sắp rụng trọc rồi.
Tính cách Bách Nguyệt Hà khác với những cô gái tầm thường, không hề quan tâm đến chuyện chưa thành hôn đã có con nhưng Trương Bình lo những lời gièm pha bên ngoài sẽ làm tổn thương cô. Dù sao Trương Bình vẫn là đàn ông thực sự, nếu có người ngoài nào dám xầm xì, thầm phỏng đoán Bách Nguyệt Hà cấu kết với ai có con, anh ta sẽ đứng ra nói con là của anh ta, thừa nhận thoải mái. Nếu đổi lại là những gã đàn ông cặn bã ưa thể diện khác thì giờ đã quất ngựa truy phong rồi.
Trương Bình thấy ngày sinh càng lúc càng tới gần thì tâm trạng càng không tốt.
“Chủ công, hay ngài thay mặt Bách lão tướng quân... Tốt xấu gì trước khi sinh nở cũng phải giải quyết xong hôn sự để hài tử có được danh phận đàng hoàng...”
Chưa kết hôn mà có con tức là con riêng.
Trương Bình lo sau khi con lớn lên sẽ có người đem điều này ra hãm hại con mình.
Cha vợ không cách nào quay về kịp, nếu có chủ công làm chủ hôn, về danh nghĩa sẽ chính thống hơn một chút, chuẩn bị cũng nhanh hơn.
Khương Bồng Cơ lại nói: “Nếu nói đến chuyện danh phận, ta chợt nhớ đến mấy đứa nhóc nhà Chính Đồ...”
Tuệ Quân cũng được coi là chưa thành hôn đã có con, năm đó sau khi mang thai vẫn chưa chịu chấp nhận Phù Vọng, cuối cùng Phù Vọng mặt dày nhập hộ Tuệ Quân.
Nhiều năm như vậy, bên ngoài cũng có mấy lời khó nghe nhưng không ai dám đồn đến tai hai vợ chồng này vì cả hai người đều không dễ chọc.
Cặp long phượng thai kia cũng học ở thư viện Kim Lân được vài năm, nhờ vào cha mẹ mà trở thành đầu gấu của thư viện.
Nếu vậy thì chuyện này của Bách Nguyệt Hà cũng chẳng đáng là gì.
Trương Bình sửng sốt, dường như không nghĩ đến điều này.
“Hôn sự đợi Bách lão tướng quân trở về rồi xử lý, nếu nhạc phụ tương lai của huynh muốn đánh chết huynh thì ta sẽ đỡ thay huynh.” Trương Bình là văn nhân, thể trạng không thể so được với lão tướng quân trải qua trăm trận chiến, cha vợ mà nổi giận thật thì anh chàng Trương Bình đã lớn tuổi vẫn chưa lập gia đình này sẽ bị đánh chết. “Khi nào thành hôn cũng không sao, chỉ cần huynh không thay lòng đổi dạ thì mọi chuyện đều đơn giản, nếu không thì ta không thể bảo vệ được huynh đâu.”
Khương Bồng Cơ giống nhiều cấp trên khác, không thích chuyện yêu đương công sở.
Vợ chồng thì còn được chứ yêu đương công sở nếu thành thì là chuyện tốt, không thành thì đúng là bi kịch.
Hai người yêu đương không thành mà lại là đồng liêu với nhau, sau này chạm mặt chung đụng như thế nào, chậm trễ công việc thì biết làm sao?
Nếu Trương Bình thật sự có can đảm cô phụ người ta, Khương Bồng Cơ chỉ đành một mắt nhắm một mắt mở để cha con Bách Ninh đánh chết Trương Bình.
Không thì biết làm sao bây giờ?
Chuyện tình cảm yêu đương không thành thì cấp trên không thể ba phải là giải quyết được, hoặc là một bên nghỉ việc đi chỗ khác, hoặc là điều một bên đến nơi không thể nào gặp mặt nữa.
Trương Bình và Bách Nguyệt Hà đều là những người làm trong ngành đặc biệt, không thể điều qua những ngành khác, hai người buộc phải hy sinh một người.
Khương Bồng Cơ tới đây không phải để tám chuyện tình cảm của cấp dưới, cô nhanh chóng đổi chủ đề.
“Nghiên cứu mủ cao su lần trước đưa tới thế nào rồi?”
Trương Bình nhanh chóng bước vào trạng thái làm việc, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.
“Hơi có tiến triển, có điều... Thần nghi hoặc, chủ công cần thứ này làm gì?”
Khương Bồng Cơ nghẹn họng, do dự không biết nên nói là làm BCS hay là làm lốp xe nữa...
“Thứ này sau khi ngưng kết có tác dụng cực lớn.”
Trương Bình cung kính nói: “Xin rửa lắng tai nghe.”
“Chẳng hạn như...” Khương Bồng Cơ vẫn không thể thoải mái nói ra chữ BCS, trong đầu liền nảy ra một lý do thuyết phục để thoái thác: “Thứ này có thể dùng làm đế giày, tướng sĩ mang giày cỏ quá tốn kém, guốc gỗ thì không đi nhanh được, thứ này thì khác...”
“Lời chủ công nói rất đúng, vật này kiên cố nhưng lại không thiếu lực đàn hồi, nếu chế thành đế giày, đúng là tướng sĩ có thể giảm bớt rất nhiều cực khổ.” Trương Bình bắt đầu suy luận tiếp, từ một suy ba nói: “Lực đàn hồi... đúng rồi, có thể dùng được cho xe ngựa, giảm bớt xóc nảy lúc đi...”
Càng nói càng hăng, Trương Bình và Thiệu Quang quay đầu sang lầm bầm, bỏ quên lãnh đạo trực tiếp Khương Bồng Cơ!