NỖI LO LẮNG CỦA LÃO PHỤ THÂN
[Có Nhớ Em Không]: Tin tui đi, tuyệt đối không phải chỉ mình bác có suy nghĩ này đâu, nhưng mấu chốt là ở chỗ họ đánh không lại Streamer.
[Ảm Nhiên Tiêu Hồn]: Xem ra chỉ có tui là nhận ra Streamer lại xỉ vả An Thôi đáng thương nhỉ...
Người ta đã chết rồi, thi cốt cũng lạnh rồi, vậy mà cứ hết lần này đến lần khác bị cô lôi ra quất vài roi thì đúng là quá đáng thương.
Gân xanh trên trán Vệ Từ nhảy bần bật, sợ chủ công nhà mình tiếp tục sỉ vả võ tướng nên anh đành bước ra khỏi hàng hòa giải.
“Từ có nghi hoặc, không biết chủ công dự định tinh giản như thế nào?”
Khương Bồng Cơ nói: “Nam Thịnh đang trong giai đoạn xây dựng, vô số ruộng hoang đang cần khai khẩn và trồng trọt gấp, đâu đâu cũng cần có nhân lực. Ý ta là cho những binh sĩ tàn tật kia nhận trợ cấp rồi, người nào muốn trở về nguyên quán thì điều về, ai không muốn về thì cử đi các nơi để trồng trọt khai khẩn. Điều lệ dựa theo dân đóng quân, bán rẻ nông cụ, trâu cày, giống tốt cho họ, khuyến khích họ trở lại làm dân sinh.”
Khương Bồng Cơ nói tiếp: “Những người có thân thể cường tráng, không tàn tật thì hỏi thử xem họ có muốn quay về nguyên quán trồng trọt không, nếu muốn đi thì chia cho chút lương khô và tiền, nếu muốn ở lại thì giao lại cho các doanh, sung làm tân binh để huấn luyện. Chúng ta thật sự cần một lượng thanh niên trai tráng để mở rộng binh lực nhưng đồng ruộng cũng cần bọn họ trồng trọt, bằng không, lương thảo quân ta từ đâu mà ra?”
Cô nói rất rõ ràng, mọi người cũng hiểu rõ suy tính của cô nên dĩ nhiên không phản đối nữa.
Phong Chân lại bồi thêm một câu: “Những người trên bốn mươi tuổi cũng trục xuất về sao?”
Tướng quân già khó chịu.
“Tuổi bốn mươi thì đã làm sao?”
Xem thường những kẻ già à?
Câu trả lời của Phong lãng tử có thể nói là điển hình của quan hệ xã hội.
Anh ta cười trả lời: “Bốn mươi tuổi phần lớn đều là ‘bảo vật’, để lại trong quân lãng phí lắm.”
Trong lòng các tướng quân già cảm thấy khá dễ chịu.
“Vì sao lại nói như vậy?”
“Trước khi nhập ngũ, phần lớn binh sĩ đều làm việc đồng áng, tuổi tác đã lớn, dĩ nhiên cũng tích lũy nhiều kinh nghiệm hơn. Nếu để những người lớn tuổi giàu kinh nghiệm trồng trọt này trở lại đồng ruộng, chỉ đạo khai khẩn ruộng hoang, trồng lúa gieo hạt thì giá trị bản thân sẽ lớn hơn so với chém giết trên chiến trường.” Phong Chân cười hỏi lại vị tướng quân già kia: “Lời này, lão tướng quân thấy có đúng không?”
Lão tướng quân gật đầu nói: “Cũng đúng.”
Kết thúc cuộc họp, Khương Bồng Cơ viết thư hồi âm cho Kỳ Quan Nhượng, mọi người đều bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Những binh lính này không phải nói cắt là cắt được, ở trong quân doanh thì tốt xấu gì cũng có một miếng cơm ăn, nếu rời khỏi quân doanh, nói không chừng sẽ phải chết đói.
Khương Bồng Cơ nói muốn cắt bọn họ khiến không ít binh sĩ tàn tật vốn là tù binh bị bắt tới cảm thấy hoang mang, đám “lính rót nước” chờ ăn uống miễn phí chờ chết càng hoang mang hơn. Cho dù họ không gây sự nhưng bầu không khí trong quân doanh vô cùng căng thẳng, nếu không xử lý tốt thì e sẽ có rối loạn.
Vì chuyện này mà mấy người Dương Đào bận rộn không thể nào tả xiết.
“Thỉnh thần thì dễ, tiễn thần mới khó, xử lý không thỏa đáng thì khắp nơi sẽ nhiễu loạn…”
Dương Đào âu sầu đến mức rụng tóc, bọn Nhan Lâm cũng bận rộn nên anh ta muốn tìm Lý Uân để hỏi kinh nghiệm.
Lý Uân nói: “Việc này không khó, vốn có một bộ điều lệ rồi, Dương tướng quân cứ đem nó ra dùng là được.”
Lúc này, Dương Đào mới phát hiện thì ra đám Lý Uân, Tạ Tắc đều rất nhàn nhã, binh mã dưới trướng họ đều là lính cũ ban đầu, tù binh vừa đưa vào và tân binh không nhiều, lượng công việc khi tinh giản binh lực dĩ nhiên cũng không lớn. Dương Đào tìm bọn họ để hỏi, thật sự là tìm đúng người.
Lúc Khương Bồng Cơ ở Đông Khánh, cô đã thành lập một phương án sắp xếp khá hoàn thiện cho những binh sĩ xuất ngũ, làm thử vài năm nên cũng đã hoàn thiện hơn rất nhiều.
Đưa phương án này ra sửa đổi một chút là có thể sử dụng được.
Cắt giảm binh lực đơn giản chắc chắn là không được, sẽ gây ra khủng hoảng trong nội bộ binh sĩ.
Hẳn là Dương Đào cần tuyên truyền một chút để binh sĩ biết giảm biên chế về nhà cũng không có nghĩa là không ai quan tâm đến bọn họ, quân doanh cho bọn họ một cơ hội lựa chọn công việc mới, về nhà khai hoang trồng trọt, phía quan phủ có thể cho họ thuê nông cụ, trâu cày và hạt giống giá rẻ, nếu họ không có tiền thuê thì có thể tạm thời cho họ nợ, tỷ lệ phân chia lương thực ba năm đầu cũng ưu đãi hơn so với dân đóng quân.
Phúc lợi của những dân đóng quân chỗ Khương Bồng Cơ rất tốt, nếu thuê được hạt giống, trâu cày và công cụ của quan phủ thì quan phủ sẽ lấy bốn phần lương thực thu hoạch được sau vụ mùa, dân thu sáu phần, nếu các hộ có công cụ của mình, quan phủ chỉ lấy ba phần lương, dân chúng có thể giữ lại bảy phần.
Nếu các binh sĩ này bị cắt, bọn họ có thể thuê nợ công cụ của quan phủ, sau này thu hoạch sẽ được giữ bảy phần lương thực.
Tỷ lệ này trong thời thái bình thịnh thế cũng đã được coi là rất nhẹ rồi, chứ đừng nói đến thời loạn thế.
Đãi ngộ hậu đãi như vậy, những binh sĩ vốn e ngại cũng yên tâm trở lại.
Điều khiến những binh sĩ này càng thêm cảm động là Khương Bồng Cơ còn cho những binh sĩ tàn tật ưu đãi cao hơn, ba năm đầu trồng trọt, quan phủ chỉ lấy một phần lương thực. Nếu sức khỏe không tiện canh tác, cô sẽ ưu tiên cho họ một vài công việc đặc biệt, có thể cam đoan bọn họ sinh sống được.
Tin này vừa được đưa ra, buổi tối, tiếng khóc yếu ớt vang lên trong quân doanh, Dương Đào nghe thấy mà lông tơ dựng hết cả lên.
“Đúng là thua cũng không oan...”
Dương Đào sờ làn da đang nổi cả da gà, cố gắng để nó trở về trạng thái bình thường, lại cảm khái thủ đoạn thu phục lòng người của Khương Bồng Cơ một lần nữa.
Chẳng trách cô dám thẳng thừng bảo các võ tướng đọc thêm sách vì thực sự cô khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Có điều...
“Gặp được cô ấy, đúng là may mắn của vạn dân.”
Cho dù tính tình của cô hơi tệ nhưng cô thực sự là một minh chủ nhân từ lương thiện.
Thiên hạ này trong tay cô, chắc chắn dân chúng có thể sống những ngày tháng yên ổn giàu có.
Cảm khái hai câu, Dương Đào tiếp tục vùi đầu bận rộn công việc, tiện thể tranh thủ thời gian học hành để “nạp điện”.
Vài ngày trôi qua, trời càng trở lạnh, Dương Đào cất bức thư của người vợ đã lâu không gặp, phía trên còn có một dấu chân nhỏ.
“Thiếu Dương, huynh nhìn này...”
Dương Đào mặc khôi giáp dày cộm nặng nề, lúc bước đi, áo giáp va chạm vào nhau vang lên những âm thanh vang dội có tiết tấu.
“Nhìn cái gì?”
Nhan Lâm không hề ngẩng đầu lên.
Dương Đào cười thành tiếng, mỗi lần anh ta nói chuyện, sương trắng từ trong miệng tỏa ra.
“Dấu chân, dấu chân của cháu huynh lại lớn thêm một chút rồi... Ha ha, thằng nhóc này lớn nhanh thật!”
Nhan Lâm: “...”
Dương Đào nói: “Thêm vài năm nữa là ta có thể dạy nó cưỡi ngựa bắn tên rồi.”
Nhan Lâm hờ hững nói: “Còn sớm lắm.”
Dương Đào lẩm bẩm nói: “Đợi lúc nó mười bốn, mười lăm tuổi là có thể tìm cho nó một cô vợ. Huynh nói xem, khuê nữ nhà ai tốt đây?”
Nhan Lâm nói: “Còn sớm lắm.”
Dương Đào nói: “Không sớm nữa đâu, nếu chậm chạp thì những lựa chọn tốt đều sẽ bị giành hết đấy.” AzTruyen.net
Nếu có thể, Dương Đào hận không thể định ra hôn sự cho con trai mình từ khi còn trong bụng mẹ.
Nhan Lâm nhíu chặt mày, cảm thấy tâm trạng của bạn mình không đúng lắm, buột miệng hỏi một câu rằng có phải anh ta đã bị kích thích gì rồi không.
Hỏi ra mới biết đúng là có vài tin hay ho.
“Nghe nói nhi tử nhà Phong lãng tử chỉ hai năm nữa là thành hôn rồi.”
Sĩ tộc thành hôn, bình thường đều chuẩn bị sớm vài năm, nếu trong vòng hai năm thì bị coi là vội vàng.
Nhan Lâm đính chính: “Là Phong Chân, sao có thể gọi thẳng biệt hiệu như vậy được?”
Quyết tâm kết thù với người ta đấy à.
Dương Đào nói: “Huynh đoán nhà gái là ai?”
Dĩ nhiên Nhan Lâm không biết.
“Trưởng nữ dòng chính của Phong thị ở Thượng Dương, chậc chậc... anh ta đúng là quá hời mà.”
Nhan Lâm gật đầu đồng ý: “Đúng là quá may mắn.”
Chỉ cần Khương Bồng Cơ không sinh con thì trên danh nghĩa thì Trường Sinh với đại danh là Phong Vũ thực sự là có địa vị, thân phận, huyết thống tôn quý nhất.