TỪ TỪ MƯU TÍNH
Lão tướng quân nói: “Nếu đánh mất thời cơ này thì sẽ không còn cơ hội khác tốt hơn, nếu để Trung Chiếu có thời gian để dần dần khôi phục lại sức lực, sau này muốn xuất binh công chiếm lấy thì sẽ khó khăn hơn.”
Vị lão tướng này được Khương Bồng Cơ moi ra từ nhóm thần tử cũ của Dương Đào.
Lão tướng có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tuổi cao nhưng nhiệt huyết không cạn, ra chiến trường cực kỳ sôi nổi, thuộc kiểu đang nằm mơ cũng muốn ra chiến trường lập công.
Không phải vì ông ta muốn đi đánh giặc, chỉ vì người già rồi nhưng không muốn chịu thua, lúc nào cũng muốn đọ sức với đám người trẻ tuổi.
Ông ta từ cựu thần của Dương Đào trở thành tướng dưới trướng của Khương Bồng Cơ, có tham gia vào cuộc chiến với An Thôi lúc trước, lập công vài lần, nhưng ông ta vẫn chưa thấy đủ.
Ông ta cảm giác mình vẫn còn đang trong thời kỳ đỉnh cao, có thể kéo được cung tên nặng hai thạch, tài bắn cung chính xác, có thể coi là bách phát bách trúng.
Bây giờ đến lúc cần đánh nhau rồi, ông ta cảm thấy cả người mình tràn đầy sĩ khí.
Dựa vào sự hiểu biết của ông ta với chủ công nhà mình từ trước đến nay, chủ công nhất định thuộc phái chủ chiến, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Lời nói của lão tướng cũng là tiếng lòng của không ít người.
Kẻ địch bây giờ chỉ còn đang hấp hối, thoi thóp, đương nhiên lúc này phải nhân lúc người ta ốm yếu để cướp đi mạng của bọn chúng chứ, không nói nhiều lời, cứ xách quần lên làm là được, dài dòng làm gì nữa?
Bọn họ đều nóng lòng muốn đánh, trông có vẻ muốn gây sự còn tích cực hơn cả Khương Bồng Cơ.
Ừm.
Đây chắc phải gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Bọn họ có một chủ công như vậy, cho dù thuộc hạ là một đám phật hệ đi nữa, khả năng chắc vẫn là Đấu Chiến Thắng Phật.
Sau khi nghe lời của lão tướng, phản ứng của mỗi người lại khác nhau.
Có người gật đầu lia lịa, nhưng sắc mặt của đám Vệ Từ lại hơi chần chờ.
Quả thật đây là một cơ hội tốt để tóm được Trung Chiếu, nhưng...
Nhan Lâm nhìn lão tướng quân, âm thâm thở dài.
“Liễu Công, ý kiến của Lâm và ý kiến của lão tướng quân hơi khác nhau.”
Lão tướng quân nghe được lời này thì mặt lập tức đen lại.
Nhóm võ tướng bọn họ phụ trách ra trận đánh giặc, nhưng những mưu sách trước trận đấu lại do đám mưu sĩ Nhan Lâm đề ra.
Ý kiến của nhóm sau quyết định nhóm trước có được đánh trận hay không.
Lão tướng quân nhịn sự bất mãn của mình xuống: “Nhan quân sư cảm thấy xuất binh bây giờ không tốt sao?”
Nhan Lâm hơi nhếch khóe môi lên cười, đầu tiên nhiệt liệt khen tặng lão tướng quân này, thái độ nóng lòng muốn lập công cho Khương Bồng Cơ của ông ta đáng được nhìn nhận, điều này chứng tỏ lòng trung thành của lão tướng quân rất cao, chiến đấu dũng cảm, ông ta được khen thế, sắc mặt dịu đi không ít, có thể chuyển đề tài được rồi, Nhan Lâm nói: “... Chỉ là Lâm nghĩ thời cơ bây giờ vẫn chưa chín muồi lắm. Nam Thịnh đang nằm trong tay chủ công vẫn chưa cai quản được, nếu thêm một Trung Chiếu nữa, ắt sẽ có hệ lụy kéo theo.”
Lão tướng quân bất mãn: “Sao có thể coi Trung Chiếu là hệ lụy được?”
Nhan Lâm nói: “Các chư hầu đang cấu xé lẫn nhau trong Trung Chiếu, khắp nơi toàn là cảnh tang thương sau chiến tranh, nếu Liễu Công tóm Trung Chiếu lúc này, chẳng lẽ không cần cai quản sau đó sao? Mặc dù binh lực quân ta hàng trăm hàng nghìn, nhưng quân tinh nhuệ thực sự cũng chỉ có khoảng năm trăm nghìn, còn năm trăm nghìn đều là binh lính lẫn lộn, không đủ kinh nghiệm tác chiến. Binh lực này đủ để bảo vệ hai vùng Đông Khánh, Nam Thịnh, nhưng nếu cộng thêm một Trung Chiếu vào, trái lại sẽ ảnh hưởng đến chiến lực toàn thể. Quân ta đã chiến đấu liên tục mấy năm rồi, bây giờ cần có thời gian nghỉ ngơi, khôi phục sức lực. Nếu bây giờ miễn cưỡng xuất binh chinh phạt, chia nhỏ binh lực ra, ngược lại sẽ để kẻ địch có thời cơ để gây chuyện!”
Quả thật là cơ hội lúc này rất thu hút, nhưng Nhan Lâm không tán thành xuất binh.
Đưa ra một ví dụ gần gũi hơn, bây giờ Khương Bồng Cơ vừa mới ăn xong một bàn toàn đồ sơn hào hải vị mang tên “Nam Thịnh”, cô đã ăn no ơi là no rồi, nhưng sau đó nhà bếp lại bưng lên thêm một bàn toàn món ngon hơn nữa, nhưng lượng đồ ăn lại quá nhiều. Khương Bồng Cơ nên ăn hay là không nên ăn đây?
Nếu như ăn, cô sẽ ăn đến mức no căng lên, không chỉ không thưởng thức được vị ngon của nó mà trái lại phải trải qua cảm giác đau đớn như thể dạ dày sắp nứt ra, bên cạnh còn có hai kẻ địch lúc nào cũng lăm lăm đao kiếm gậy gộc. Nếu cô ăn đến mức không đi đứng được, lúc này kẻ địch muốn xông lên đánh cô thì cô phải làm thế nào?
Nếu như không ăn, chờ đến lúc cô từ từ tiêu hóa xong bàn đồ ăn lúc trước, sau đó mới tiếp tục ăn bàn ăn tiếp theo.
Cho dù đồ ăn ngon đã nguội cả rồi, nhưng vẫn có thể cho cô ăn uống no say, có sức lực để xử lý kẻ địch như hổ rình mồi bên cạnh mình.
Đám lão tướng quân bị thời cơ mê hoặc, hoàn toàn quên mất bây giờ bọn họ vẫn còn đang phải tiêu hóa bớt, nhưng đám Nhan Lâm sẽ không sơ ý như thế.
Nhan Lâm nói rất tỉ mỉ, nhưng lão tướng quân lại không nghĩ như vậy.
“Nếu bỏ qua cơ hội lần này, sau này muốn chiếm Trung Chiếu có thể sẽ khó hơn.”
Cơ hội phải nắm bắt được mới có giá trị, sao có thể bỏ qua một cơ hội tốt như thế chứ?
May mà người có cùng ý kiến với Nhan Lâm không phải chỉ có một mình anh ta.
Đám người Phong Chân cũng nghĩ như vậy, cho nên lần lượt đứng ra ủng hộ ý kiến của Nhan Lâm.
Lúc này thật sự không nên xuất binh.
Ẩn náu nuôi quân quan trọng hơn, xuất binh mở rộng lãnh thổ có thể chậm hơn cũng được.
Dương Tư lại đưa ra một ý kiến khác, gã đề nghị để bọn Kỳ Quan Nhượng tiếp tục làm cây gậy khuấy tình hình trong Trung Chiếu càng loạn lên càng tốt. Đọc truyện tại AzTruyen.net
Đương nhiên, nếu làm như vậy, đồng thời cũng phải để ý đến động tĩnh từ hai phía Bắc Uyên và Tây Xương. Tình hình của hai quốc gia này đại khái giống như những gì Vệ Từ được biết từ kiếp trước, nhưng bởi vấn đề thời gian cho nên hai nước này vẫn chưa rơi vào tình cảnh dễ gãy như cánh ve, đập một phát là vỡ ra.
Nếu Bắc Uyên và Tây Xương cũng muốn chiếm Trung Chiếu thì có thể loại bỏ được một số binh lực nhất định.
Đám người Kỳ Quan Nhượng cố gắng hết sức gây sức ép tàn phá Trung Chiếu, không phải là để làm quà tặng cho hai nước Bắc Uyên và Tây Xương.
Tính tình của lão tướng quân khá cố chấp, nhất thời không thể chấp nhận lý do thoái thác như vậy được.
Ai có thể tính toán tương lai mà không có bất kỳ sai sót nào?
Nếu như bỏ qua cơ hội lần này, có ma mới biết có thể có biến cố khác hay không?
Không phải mọi người không biết rõ nỗi lo của lão tướng quân, nhưng tình hình hiện tại thật sự không cho phép bọn họ tiếp tục xuất binh nữa.
Khương Bồng Cơ ngồi nghe các thuộc hạ của mình tranh luận, vẻ mặt không vui không buồn, giống như việc bọn họ đang bàn luận không có tí gì liên quan đến cô vậy.
Khoảng nửa canh giờ sau, tiếng nói của phe chủ chiến càng lúc càng nhỏ lại, cô mới đứng ra chấm dứt cuộc tranh luận giữa đôi bên.
Đầu tiên là xác định lại ưu điểm và khuyết điểm trong quan điểm của hai bên, sau đó mới nói ra suy nghĩ của mình.
Khương Bồng Cơ cũng không đồng ý xuất binh.
Vì sao?
Bởi vì nếu có chuẩn bị trước thì làm gì cũng thuận lợi hơn.
Tính tới tính lui, từ lúc chuẩn bị xuất chinh Nhiếp Lương, sau đó quay sang đánh Dương Đào rồi đến tấn công An Thôi, quân của cô đã phải đánh trận gần ba năm rồi, trong thời gian đó không được nghỉ ngơi chút nào, thậm chí gần đây còn dính phải kế của An Thôi mà xuất hiện khó khăn về mặt lương thực, phải dùng đến thủ đoạn khác người mới có thể vượt qua giai đoạn khó khăn đó được.
Cô cũng muốn tiếp tục đánh trận, nhưng phía hậu cần không theo kịp, nếu như cứ khư khư cố chấp thì buộc phải tạm thời bỏ qua việc quản lý Nam Thịnh.
Khương Bồng Cơ hiểu rất rõ, các nơi ở Nam Thịnh vẫn còn không ít giọng nói phản đối, nếu như cô buông lỏng việc quản lý Nam Thịnh, những âm thanh đó sẽ lập tức theo sau gây chuyện. Cho dù bọn họ chẳng có cách nào để gây hại đến cô cả, nhưng vẫn có thể học theo đám ruồi bọ, quấy nhiễu tâm trạng của cô khiến chúng trở nên phiền muộn.
Trung Chiếu thật sự là một miếng thịt béo bở, nhưng nếu ăn ngay bây giờ, e là cô không thể tiêu hóa nổi.
Đoán chừng ý của Kỳ Quan Nhượng cũng là từ từ xem xét, nhưng lại e ngại đám sói phe chủ chiến kia kích động quá mức.
Kỳ Quan Nhượng tự nhận mình là người đàn ông trung niên cộng với đại biểu người cao tuổi là Tôn Văn, hai người cảm thấy tuổi mình cũng lớn rồi, không chịu được mấy trò quấy rầy của đám sói con kia, nên dứt khoát hỏi ý kiến của Khương Bồng Cơ. Dựa theo hiểu biết của hai người với chủ công nhà mình, khả năng cao lần này cô sẽ lựa chọn phương án thận trọng.
Có mệnh lệnh của cô rồi, đám sói con hay kêu gào ồn ào này mới chịu dừng lại.
Đồng thời, bọn họ cũng thông báo thế cục của Bắc Uyên cho Khương Bồng Cơ.
“Cứ như thế này thì Bắc Uyên sẽ tự chui đầu vào rọ thôi. Nếu chúng ta xuất binh tấn công Trung Chiếu, giúp Bắc Uyên tỉnh táo lại, để sĩ tộc Bắc Uyên tạm thời gác nội chiến lại, nhất trí đối ngoại, trái lại sẽ cực kỳ bất lợi cho quân ta...” Đám người này toàn là một lũ xấu tính xấu nết, trong bụng chỉ toàn là mấy thứ đen tối: “Không bằng tạm thời ngồi xem bọn họ nội chiến, đấu với nhau đến lúc cả hai bên đều tổn thất, rồi quân ta mới xuất quân chinh phạt, tổn hại có thể giảm xuống thấp nhất.”