Truyện Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1719 - Chương 1719




SINH RA CON TRAI HAY LÀ CON GÁI

“Đứa nhỏ... Khụ khụ khụ... Đứa nhỏ đâu rồi?”

Âu hoàng kích động đến mức vỗ vào giường.

Đứa bé này khiến hắn phải chịu đau khổ không biết bao lâu, sinh con từ ban ngày cho đến lúc trời tối đen mới sinh ra được đứa con vàng ngọc trong bụng mình.

Mặc dù hắn hận không thể ném đứa nhỏ xuống đất cho chết đi, nhưng có muốn ném thì cũng phải đợi hắn nhìn nó một lần rồi hẵng ném.

Hắn vất vả lâu như thế mà không được tận mắt nhìn đứa nhỏ một lần thì quá thiệt cho hắn rồi còn gì.

Âu hoàng cố chịu đựng thật lâu, cả người hắn kiệt sức, cái miệng của hắn vừa mới được tự do đã lập tức không chịu nổi mà đòi đứa nhỏ từ bà đỡ.

Hắn thật sự quá mệt mỏi rồi, khả năng chú ý cũng không được tập trung, không thấy mặt của đám bà đỡ đen lại, rất khó coi.

Lúc bà đỡ nghe thấy Âu hoàng có yêu cầu nhìn mặt đứa nhỏ, đám bà đỡ lộ vẻ khó xử, hai tay ôm lấy đứa nhỏ vẫn đang run rẩy.

Có lẽ là vì đứa nhỏ ở trong bụng mẹ quá lâu, lúc nó mới được sinh ra, nước ối đục cả lại, trên người đứa nhỏ cũng bị dính phân và nước tiểu.

Có điều, coi như đứa nhỏ này may mắn, đế cơ vẫn sinh con kịp thời, nếu như cô ta nhịn thêm vài ngày nữa, e là đứa nhỏ này sẽ chết luôn trong bụng mẹ.

Nhưng mà...

“Nương tử, ngài muốn xem thật sao?”

Giọng nói của bà đỡ hơi run rẩy.

Âu hoàng buột miệng nói thẳng: “Nói linh tinh cái gì thế, ông đây bảo các ngươi bế đứa nhỏ lại đây thì ngươi cứ bế lại đi, ngươi lề mề cái gì?”

Bà đỡ nghe thấy cô ta nói chuyện thô lỗ như vậy, một tí do dự và đồng cảm trong lòng lập tức bay mất.

Bà ta như kiểu đang vứt một món rác rưởi đen đủi, gấp gáp đặt đứa nhỏ này xuống cạnh người Âu hoàng, để cô ta xem cho rõ.

Âu hoàng từng nhìn thấy trẻ con vừa mới sinh ra, cho nên hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý vẻ ngoài của đứa nhỏ này sẽ rất xấu xí, nhưng đến lúc nhìn thấy đứa nhỏ thật sự, ngược lại không khỏi ngây người. Bởi, dáng vẻ của đứa nhỏ này thật sự không giống như vừa mới được sinh ra, da thịt trắng nõn hồng hào, mắt nhỏ mũi nhỏ trông rất đáng yêu.

Hay bàn tay nho nhỏ nắm lại, da thịt trắng nõn, căn bản khác hẳn với đứa con gái mà vợ của Âu hoàng sinh ra.

“Không phải người ta nói, đứa nhỏ vừa mới ra đời trông rất xấu xí ư?”

Âu hoàng nhìn đứa trẻ giống như đang nhìn một món đồ chơi, ngón tay chọc chọc vào cái miệng nhỏ nhắn đang chu ra của nó.

Vẻ ngoài đẹp sẽ được yêu thích, Âu hoàng đã tạm thời quên đi sự hận thù trước đó không lâu.

Bà đỡ muốn nói gì rồi lại thôi, vẻ mặt xoắn xuýt như bị táo bón nhiều năm.

Bà ta đành nói lời trái với lương tâm: “Có lẽ là bởi vì... Nương tử trời sinh đã xinh đẹp, đứa nhỏ ở trong bụng cũng được nuôi rất tốt...”

Vốn bà ta định nói: “Bởi vì đứa nhỏ này là một con yêu quái!”

Nhưng lại lo cho bát cơm và cái đầu của mình, cho nên mới nhịn lại không nói.

Âu hoàng nhìn đứa nhỏ, trong đầu lại nghĩ về đứa con gái của hắn, hắn càng nghĩ càng cảm thấy đứa nhỏ hắn tự sinh tốt hơn.

“Đúng rồi, đứa nhỏ là bé trai hay là bé gái?”

Vấn đề này rất quan trọng!

Âu hoàng không chỉ là một thằng cặn bã, hắn còn là một tên nam tính độc hại*, chưa nhìn thấy cảnh lúc vợ của hắn sinh ra con gái bị hắn mắng cho sứt đầu mẻ trán hay sao?

* Nam tính độc hại (toxic masculinity) là những khái niệm về hành vi của phái nam về việc nên bày tỏ sự cứng rắn ví dụ như nam giới thì không được khóc lóc hay bày tỏ sự yếu đuối. Khái niệm đàn ông sinh ra đã bạo lực cũng là một biểu hiện của nam tính độc hại.

Tuy nói thời Đại Thanh đã bay màu lâu rồi, nhưng trong nhà bọn họ vẫn có hoàng vị, vẫn có ngai vàng cần thừa kế, không có con trai thì làm sao mà được?

Hắn đã chuẩn bị tâm lý trước rồi, nếu người vợ bây giờ không thể sinh ra con trai được, hắn sẽ đổi sang người khác có thể sinh được, về phần có con trai riêng hay gì đó thì hắn lại chưa từng nghĩ tới. Dù sao có con trai riêng hắn cũng coi thường thôi, lại càng không thể để loại thấp kém như vậy kế thừa gia sản nhà hắn.

Bà đỡ không trả lời lại.

Không phải vì bà ta không muốn trả lời, mà thật sự là bởi vì không biết nên trả lời như thế nào.

“Vô dụng!”

Âu hoàng mắng một câu.

Bà đỡ không chịu nói, tự hắn không biết xem chắc.

Lúc Âu hoàng cởi tã lót của đứa nhỏ ra, trong lòng hắn vẫn cảm thấy tiếc nuối.

Nếu ở đây có điện thoại di động hay là QQ thì tốt quá, chắc chắn hắn sẽ chụp cho đứa nhỏ đáng yêu này một tấm rồi đặc biệt đăng lên cho bạn bè xem.

Mặt khác, những cá muối ngồi xem livestream đã đoán được trước kết quả rồi.

[Khang Hạ Mặc Thực]: Xem đến đoạn này, tui lại cảm thấy hơi đồng cảm với vị Âu hoàng ấy, rõ ràng hắn bị đào hố luôn á.

[Ngồi Trên Mộ Ngắm Trăng]: Xuyên không nguy hiểm lắm, Âu hoàng phải cẩn thận. Mấy cái tên cặn bã từng có tiền sử kia ơi, tui khuyên các bạn vẫn nên tránh ra cái xổ số trong kênh livestream này đi. Nếu không bốc trúng thì tốt, nếu không may bốc trúng vào mình thì sẽ phải xuyên vào đó nửa ngày, khả năng cao sẽ trở thành người đồng cảnh ngộ với bạn Âu hoàng này.

[Tiêu Trúc Nhi]: Âu hoàng rất đáng ghét, nhưng đột nhiên tui lại có tí ti đồng cảm với hắn, thật sự, thật sự thảm lắm luôn ấy!

Các khán giả trao đổi với nhau qua bình luận, bọn họ trơ mắt ra nhìn Âu hoàng nhắm mắt làm đại.

Âu hoàng cởi tã lót của đứa nhỏ ra trước, sau đó kéo hai chân ra, vén đũng quần lên... giơ tay sờ.

Âu hoàng sờ mấy lần, cảm nhận được giữa hai chân của đứa nhỏ này trơn nhẵn.

Ừm, xem ra không phải con gái, chắc chắn là con trai không chạy đi đâu được!

Hắn có cảm giác vui vẻ hân hoan như kiểu cuối cùng ngai vàng nhà mình có người thừa kế rồi.

Âu hoàng giống như dân chơi cờ bạc đang chơi cược đá quý vậy, cảm giác xúc động âm ỉ trong lòng, giống như hắn sắp mở ra được một viên đá quý đẹp tuyệt vời!

Hắn tiếp tục sờ lên trên...

Ừm...

Ừm?

“Cái quỷ gì đây?”

Kết cấu này không đúng lắm nhỉ!

Hắn dùng tay vân vê, ngón tay hắn cầm một cục thịt giống như một cây lạp xưởng, nhưng mà lại không có hai quả trứng

Không có hai quả trứng?

Âu hoàng trợn trừng mắt lên, hận không thể dí mắt vào nhìn người đứa nhỏ, hắn xoay người đứa nhỏ sang trái sang phải để xem, quả thật không thấy hai quả trứng đâu cả.

“Trứng đâu?” Âu hoàng sợ đơ cả người, quay sang hỏi mấy bà đỡ: “Trứng của đứa nhỏ đâu rồi?”

Quan trọng nhất là trứng đi đâu mất rồi?

Hắn không thể tin nổi, sờ tới sờ lui người của đứa nhỏ, dường như muốn tìm ra hai quả trứng đã mất tích kia.

Bà đỡ nghĩ rằng hắn phát điên rồi, vôi vàng bế đứa nhỏ đang sợ hãi khóc ầm lên, cảm giác ghét bỏ đứa nhỏ lúc ban đầu bây giờ lại bị cảm giác đồng cảm thay thế. Thật đúng là tạo nghiệp mà, đứa nhỏ này từ lúc sinh ra đã vô sinh rồi, mẫu thân lại là người không thể dựa dẫm được... Thật sự là một đứa nhỏ đáng thương.

Đúng vậy, từ lúc sinh ra đứa nhỏ này đã bị dị dạng rồi, mắc chứng vô sinh. Hoàng Môn đương thời đều bị cắt mất hai quả trứng, nhưng đứa nhỏ này từ khi sinh ra đã không có trứng, không phải là vô sinh à? Bà đỡ hơi thương hại nghĩ, mong rằng lúc đứa nhỏ này lớn lên sẽ bị ngốc, nếu như là một người có đầu óc bình thường, sao có thể chấp nhận được thân thể trời sinh kỳ quái, không trọn vẹn, không thể kéo dài hương hỏa như thế này? Sợ là không bị thần kinh cũng bị ức chế đến mức thần kinh.

“Thật sự là nghiệp chướng mà...”

Bà đỡ không biết được sau khi Âu hoàng bị đả kích nặng nề, còn chưa kịp phát điên lên thì đã hết thời gian nên phải xuyên về, bà ta chỉ nhìn thấy “đế cơ Tây Xương” quá mức đau lòng mà ngất đi. Tạm thời chỉ có thể giao đứa nhỏ trong ngực cho bà vú chăm sóc, nhưng bà vú cũng rất ghét bỏ…

“Thứ nghiệp chướng gì đây?” Bà đỡ liếc mắt nhìn bà vú nói: “Dù gì đứa nhỏ này cũng là di phúc tử của quý nhân...”

Bà vú cười lạnh nói: “Quý nhân cái nỗi gì! Đây là báo ứng đấy!”

Bà đỡ nhỏ giọng quát bà ta.

“Ngươi uống nhiều rượu quá rồi nên đầu óc không tỉnh táo lắm đúng không? Cái gì cũng nói được à?”

Bà vú trào phúng nói: “Có gì mà không dám nói chứ? Năm đó tên súc sinh An Thôi kia hạ lệnh đánh chết bao nhiêu cô gái vô tội? Nhưng cô gái đó và quỷ con trong bụng của bọn họ quay lại báo thù đấy! Để khiến hắn tuyệt tử tuyệt tôn, di phúc tử vừa mới ra đời đã là một kẻ yếu sinh lý!”

w●ebtruy●enonlin●e●com

Tất cả những cô gái Nam Thịnh bị Nam Man bắt làm tù binh và lăng nhục rồi mang thai trước kia đều là người bị hại.

Kết quả An Thôi lại nghe theo lời khuyên của đám nịnh thần, khăng khăng phái người dùng gậy gộc đánh vào bụng của những người phụ nữ mang huyết mạch Nam Man này.

Cảnh tượng thê thảm đến mức khiến người thấy tức điên!

Bà vú thật sự tin rằng di phúc tử của An Thôi trở nên như vậy chắc chắn là do những linh hồn vô tội chết oan kia quay lại báo thù!

Bà đỡ nghe xong im lặng hồi lâu, chỉ có thể thầm thở dài.

“Dù sao thì đứa nhỏ này cũng vô tội...”

Bà vú bế đứa nhỏ đi lại vòng vòng, nhẹ giọng dỗ dành vài câu, đồng thời nở một nụ cười khiến người khác không rét mà run.

“Đương nhiên thằng bé vô tội rồi.”

Bởi vì là “vô tội”, cho nên nhất định phải yên ổn trưởng thành, để chuộc tội cho những tội ác mà ông cha của nó gây ra!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.