Truyện Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1712 - Chương 1712




MỊ HỌA NHẬM CHỨC

“Phu nhân, chuyện này là thật sao?”

Vào thời gian bữa tối, tiểu thiếp đúng giờ đưa đồ ăn phong phú đến cho Mị Họa, không ngờ rằng đối phương đang ngây người nhìn một phong thư nhậm chức.

Cô ta thuận miệng hỏi cô một câu rằng trong đó viết cái gì, Mị Họa nói rằng đây là thư Lan Đình công lệnh cho cô đến Ninh Châu nhậm chức, tiểu thiếp nghe vậy liền kinh ngạc.

Mị Họa nói: “Phong thư nhậm chức này là tâm phúc của Lan Đình công đích thân giao nó cho ta, hoàn toàn không có khả năng là giả, chỉ là...”

Tiểu thiếp nói nốt giúp cô: “Chỉ là người cảm thấy tin tốt này đến đột ngột quá đúng không?”

Mị Họa thở dài: “Mặc dù ta có chí thanh vân, nhưng ta cũng tự hiểu bản thân mình...”

Đây quả thật là chuyện tốt như bánh có nhân rơi xuống từ trên trời, nhưng Mị Họa lo lắng rằng mình còn chưa ăn được bánh đã bị đĩa bánh đập chết rồi.

Tiểu thiếp cười nói: “Thiếp thân lần đầu được nghe phu nhân nói những lời thiếu tự tin như vậy đấy.”

Ở trong ấn tượng của tiểu thiếp, vị đại phu nhân này nhà mình chính là một người có bản lĩnh.

Cho dù đụng phải chuyện gì cô đều có dáng vẻ như đã tính trước cả rồi, nhiều chuyện khó khăn rơi vào trong tay cô cũng có thể dễ dàng giải quyết.

Mị Họa nói: “Đây không phải chuyện mà tự tin có thể giải quyết được đâu... Ta và với Lan Đình công chưa từng gặp mặt nhau bao giờ, hiểu biết của ngài ấy về ta cũng chỉ giới hạn trong lần chiêu hiền đó, người nọ to gan đến mức nào mới có thể trọng dụng được một người mà mình chưa biết gì, vừa tới đã giao cho ta trọng trách như vậy chứ?”

Tiểu thiếp không hiểu được chuyện chốn quan trường, cô ta chỉ nghe ý Mị Họa, xem ra đây cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.

“Vậy thì làm sao bây giờ? Hay là chuyện này còn có ẩn tình gì khác, bọn họ muốn bắt phu nhân tới chịu tội sao?” Tiểu thiếp hơi cuống lên, cô ta thật sự lo lắng cho an toàn của Mị Họa, dù sao thì căn bản cái nhà này dựa vào Mị Họa chống đỡ, nếu như Mị Họa gặp chuyện gì không may, chỉ dựa vào tên đàn ông vô trách nhiệm kia thì thiếp thất trong cả hậu viện đều không có chỗ dựa: “Phu nhân, chuyện này có thể từ chối được hay không? Cũng không thể tự nhiên lao vào chỗ chết được...”

Nhìn thấy tiểu thiếp càng nghĩ càng thái quá, Mị Họa buồn cười cắt ngang suy nghĩ miên man của cô ta.

“Ngươi nghĩ tới tận đâu rồi thế? Ta chỉ không hiểu được dụng ý trong hành động này của Lan Đình Công thôi, nhưng cũng không nghĩ rằng ngài ấy kinh khủng tới mức đó.” Mị Họa vươn tay thu thư nhậm chức trên bàn lại, cẩn thận xếp vào, cô vuốt phẳng mỗi một góc, thứ này chính là chiếc chìa khóa mấu chốt nhất để giúp cô tiến vào con đường làm quan, rốt cuộc thì tương lai của cô là tiến tới mây xanh hay là người tầm thường không có chí tiến thủ, toàn bộ phải dựa vào lúc này, cô nói: “Có điều, ta cũng được nghe nói Lan Đình Công là nữ tử khá ‘nằm ngoài dự đoán của mọi người’, lúc làm việc thích nhất là vung kiếm phóng bút, người bình thường không thể đoán trước được tính toán của ngài ấy...”

Tiểu thiếp được Mị Họa an ủi, nhưng cô ta vẫn cứ lo lắng nhìn cô.

“Chúng ta cũng có thể suy nghĩ sự việc theo chiều hướng tốt mà, có lẽ Lan Đình công thật sự là có mắt nhìn người, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được phu nhân của ngươi là đại tài thì sao? Chuyện này đừng gấp vội, chúng ta dùng bữa trước đi.” Trong lòng Mị Họa cũng không chắc chắn lắm, nhưng cô không muốn lây truyền cảm xúc bất an tới cho người phụ nữ chốn nội trạch trước mắt này, khiến cho đối phương mất công sợ hãi thay mình: “Hơn nữa, bây giờ Lan Đình Công có được danh dự như hiện tại, ngài ấy cũng sẽ không làm ra những chuyện tự hủy Trường Thành đâu. Chắc hẳn chuyện này chính là thời cơ của phu nhân nhà ngươi, nếu như nắm chắc nó, sau này... ta chắc chắn sẽ có chỗ đứng.”

Tiểu thiếp không hiểu những chuyện này, nhưng Mị Họa nói như vậy, nàng cũng chỉ có thể tin như vậy thôi.

Sau khi dùng bữa tối, ánh nến trong thư phòng của Mị Họa vẫn không tắt, chúng vẫn cháy tới tận khi mặt trời dâng lên vào ngày hôm sau.

Mị Họa dùng thời gian suốt một đêm để đọc những sách vở ghi chép về việc trị lũ lụt, cô ôn tập lại mỗi chỗ một lần, ghi chép lại những nội dung có ích tổng hợp thành một quyển sổ. Thời gian còn lại thì cô tìm kiếm những thông tin liên quan tới Ninh Châu, phải học tập tốt mới có thể biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Có điều, kết cục của việc thức đêm chính là tinh thần uể oải, cô ngủ bù hai canh giờ, sau đó rửa mặt chải đầu, vội vàng tiến đến châu phủ.

Trước khi Mị Họa tới, Phong Chân và Dương Tư đang nhắc tới cô.

Người ngoài không hiểu Khương Bồng Cơ, nhưng bọn họ đều đã là cựu thần gần mười năm, đức hạnh của chủ công nhà mình như thế nào, trong lòng bọn họ đều rõ.

Khương Bồng Cơ chưa bao giờ làm những việc vô dụng, nếu như cô đã lựa chọn Mị Họa, tất nhiên là bởi vì đối phương có thể đảm nhiệm công việc chứ không phải vì nguyên nhân khác.

Chỉ là, ở trong mắt người ngoài, chắc hẳn chuyện này không phải là niềm vui mà là kinh ngạc rồi.

“E là thư nhậm chức của chủ công đã khiến vị kia hoảng sợ rồi... Tới giờ này rồi mà còn chưa tới đây làm việc, không phải bị dọa chạy rồi chứ?”

Tới gần giờ cơm, Dương Tư đã bảo nhà bếp bưng đồ ăn lên từ sớm.

Đồ ăn ở Nam Thịnh khác với ở Đông Khánh, Đông Khánh khẩu vị đậm mà Nam Thịnh lại nhạt nhẽo, cách làm cũng càng tinh tế hơn một chút.

Khương Bồng Cơ đánh giặc tới đâu thì cô cũng vơ vét đồ ăn ngon tới đó, gần đây cô còn định bụng viết ra một cuốn tâm đắc mỹ thực cơ.

Trời đất bao la, ăn là số một.

Lời chê bai của Phong Chân chui qua tai của gã, cũng chỉ dừng lại một vài giây liền xóa bỏ ngay lập tức.

“Dương Tư, huynh có nghe lời ta nói không đó?”

Dương Tư nói: “Đang nghe đây.”

Phong Chân nói: “Vậy huynh nói thử xem Mị Họa kia bao giờ mới tới đây?”

Dương Tư uống một ngụm canh, nước canh thơm nồng nhưng không ngấy, nuốt xuống bụng, trong miệng vẫn còn hương thơm, quả thật là mỹ vị.

“Không phải nhà huynh có phu nhân rồi ư, quan tâm tới Mị Họa như vậy để làm gì?”

Phong Chân: “...”

Tên này quả nhiên là không chịu nghe anh ta nói!!!

Dương Tư thấy Phong Chân có dấu hiệu đen mặt, gã bèn ho nhẹ một tiếng, hơi hơi nghiêm túc hơn một chút.

“Nữ nhân mà chủ công nhìn trúng, có người nào là đơn giản đâu? Mị Họa này cũng vậy, huynh bớt quan tâm chút đi.” Dương Tư nói: “Cho dù là đồng liêu nhưng người ta cũng là phụ nữ có chồng rồi, mà huynh lại là người đã có vợ. Miệng đời đáng sợ, cứ giữ khoảng cách cũng không có gì sai đâu...”

Dương Tư quả thật không nghe những gì mà Phong Chân nói, gã còn tưởng tên này ngựa quen đường cũ, cho nên mới nhắc nhở vài câu.

Phong Chân hoàn toàn đen mặt.

“Ta đang hỏi huynh, có phải là Mị Họa kia đã bị việc trọng dụng không đầu không đuôi này của chủ công dọa sợ rồi không... Huynh nghĩ lệch hẳn rồi!”

Dương Tư: “...”

Khát vọng sống mãnh liệt khiến cho Dương Tư phải đánh trống lảng qua chuyện khác.

“Mà nói tới chuyện này, rốt cuộc thì Mị Họa kia có năng lực lớn tới đâu mà lại khiến cho chủ công coi trọng như vậy nhỉ?” w●ebtruy●enonlin●e●com

Thoáng một cái đã bay chuẩn tới vị trí cao cấp, ngồi tên lửa phóng lên trời cũng không có tốc độ này đâu.

Phong Chân đâu có dễ dàng bị dắt mũi như vậy chứ, nhưng mà không đợi anh ta mở miệng, bên ngoài đã có người nói Mị Họa tới rồi.

Trong lòng hai người nghi ngờ.

“Không tới điểm danh làm việc đi, tìm hai chúng ta làm gì chứ? Cho cô ấy vào đây đi.”

Lúc Mị Họa tới đây còn mang theo một đống thẻ tre cùng với vải vóc.

Cô tới đây để thỉnh giáo hai người.

“Hôm qua nhận được thư nhậm chức của chủ công, bảo hạ quan tới Ninh Châu để nhậm chức trước, trong lòng hạ quan sợ hãi, tự thấy mình tài năng còn thấp kém, e là sẽ cô phụ sự kỳ vọng của chủ công. Nên suốt đêm đã tìm những thông tin về việc trị thủy, có điều kinh nghiệm của hạ quan còn nông cạn, vẫn có rất nhiều chỗ không hiểu...”

Thái độ của Mị Họa thật sự rất khiêm tốn, lại đối xử với hai người Dương Tư cực kỳ cung kính, không có một chút kiêu ngạo tự mãn khi đắc thế nào.

Cô chưa từng vào chốn quan trường nhưng cũng biết mình vừa mới tới đã được trọng dụng, ít nhiều cũng sẽ mang tới bất mãn và thù hận của một vài người.

Dương Tư và Phong Chân đối xử với cô thế nào, cô không biết, nhưng cô biết chính mình phải tỏ thái độ trước đã, cố gắng hết sức giảm bớt thù hận.

Nếu như có thể học được điều gì từ hai người này, giúp cho cô bớt phải đi đường vòng một chút thì còn tốt hơn.

Phong Chân và Dương Tư liếc nhìn nhau, đều hiểu được ý của nhau.

Thật ra Mị Họa này cũng rất thú vị.

Nếu cứ như vậy, thật ra cũng không phải đáng ghét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.