CHIẾM NAM THỊNH, GIẾT AN THÔI (99)
Nói thì nói vậy, nhưng căn bản chẳng có mấy người sau khi trở về còn có tâm trạng trèo lên giường đi ngủ.
Trận chiến ngày mai rất quan trọng, mọi người ai cũng muốn giành cơ hội lập công, đây là cơ hội tốt để tăng kinh nghiệm, không ai muốn bỏ lỡ.
Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy tràn đầy cảm xúc rồi, sao còn ngủ được nữa.
Không chỉ có bọn họ không ngủ được, đám người An Thôi bị bắt làm tù binh cũng thức trắng đêm, lo sợ cho tương lai của mình.
Cả đám trông đều ủ rũ, y như con cún khi nhà có tang vậy.
“Ngày mai Liễu Hi dự định xử lý chúng ta như thế nào?”
Trong đầu mọi người có cùng một suy nghĩ như vậy.
Không ai muốn chết cả, nhưng dao mổ thịt người nằm trong tay quân địch, bọn họ cũng chẳng làm gì khác được.
“Sợ gì chứ? Cùng lắm thì chết thôi mà, đại trượng phu sao phải sợ chuyện sống chết?” Có một tráng hán tính tình nóng nảy cứng cổ cứng họng nói: “Trước kia ta nghe nói Liễu Hi giết người như ngóe, tính tình tàn nhẫn. Nếu như chúng ta không chịu quy thuận, khả năng cao là chỉ có một con đường chết, nếu chịu quy thuận, nửa đời còn lại các ngươi phải cong lưng phục vụ cho người này, nịnh nọt xu nịnh. Nỗi nhục như vậy thì chẳng bằng chết quách cho xong. Nếu các ngươi tham sống sợ chết thì cứ đầu hàng đi.”
Mọi người nghe hắn ta nói như vậy, sắc mặt tái xanh lại. Không biết là do lời nói của tráng hán nọ quá đáng sợ, hay là bị hắn ta làm cho tức giận.
Có người hỏi: “Liễu Hi thật sự bá đạo như thế sao? Nếu không quy thuận thì về quê cũng được mà, cô ta còn muốn giết người trút giận nữa à?”
Cho dù giết chết tù binh là một chuyện không quá xa lạ, nhưng không thể giết hết tất cả từng người từng người một, những lúc như thế này quan văn thường nhận được đãi ngộ nhất định.
Cùng lắm thì về quê ở ẩn không xuất hiện nữa, đâu cần đến mức mất cả mạng đâu.
Đương nhiên, nói thì nói như vậy nhưng những người từng có quyền cao chức trọng, chơi đùa với thế sự như vậy cũng không thể nào cam tâm tình nguyện ngồi không được.
Lựa chọn hiện tại của mọi người thật sự rất hạn chế, còn phải lo lắng cho cái đầu đang nằm trên cổ của mình.
Trên thực tế, không ít người đã có suy nghĩ muốn đầu hàng, bọn họ làm thuê cho ông chủ nào thì chẳng là làm thuê?
Ai cho bọn họ tiền, cho bọn họ quyền, cho bọn họ địa vị thì chính là cha mẹ cho bọn họ cơm ăn áo mặc.
An Thôi thất bại, bọn họ có chuyển sang ăn máng của quân địch cũng là một chuyện rất bình thường thôi.
Nhưng mà rất khó để nói ra lời này, ai lên tiếng trước thì tức là người đó dễ thay lòng đổi dạ, nay Tần mai Sở, là loại hèn hạ không trung thành.
Đặc biệt là tráng hán vừa rồi nói chuyện vô cùng khí phách hào hùng, ai còn tiếp tục nhắc đến chuyện đầu hàng Khương Bồng Cơ nữa thì sẽ bị lôi lên đầu.
Để không khí không trở nên quá mức gượng gạo, có người thông minh chuyển sang đề tài khác.
“Chuyện sống chết của chúng ta chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng tình hình của chủ công lúc này không ổn lắm.”
Nếu bọn họ quy thuận, sau này còn có cơ hội thăng tiến.
Không thấy cựu thần của Hoàng Tung, Dương Đào về dưới trướng của Khương Bồng Cơ vẫn được ăn ở thoải mái sao?
Nếu An Thôi chịu đầu hàng, kết cục sẽ khác, sau này được cô phong đại cho một tước hầu nào đó để trấn an, trong tay không có chút thực quyền nào, chỉ có vài ba tùy tùng đi theo, cả đời chỉ có thể làm động vật được Khương Bồng Cơ nuôi dưỡng, lúc nào cũng phải lo lắng cho tính mạng của mình. Có người nào dù chỉ có một ít tôn nghiêm lại cam chịu sống như thế không? An Thôi lại còn từng là một chư hầu oai phong lẫm liệt, hắn sẽ càng không thể dễ dàng chấp nhận chênh lệch nghiêng trời lệch đất như thế này.
“Chủ công ôi chao, chỉ trách bọn ta vô dụng, không thể bảo vệ an toàn cho chủ công...”
Mọi người thở ngắn than dài, hết người này đến người khác nhận trách nhiệm về phía mình, giống như kiểu An Thôi đi đến bước đường này đều do lỗi của bọn họ vậy.
Bọn họ nói thì thân thiết tình nghĩa như vậy, nhưng trên thực tế lại chẳng có tác dụng gì cả.
Những lời này chẳng thể nào tổn hại thật sự đến bọn họ, ngược lại còn có thể khắc họa rõ nét hơn hình tượng trung thành can đảm, sao bọn họ lại không làm chứ?
Bọn họ cũng đâu ngốc, bọn họ có thể lờ mờ đoán trước được kết cục của An Thôi.
E là lần này An Thôi không thoát được đâu.
Cho dù là như thế, bọn họ cũng không ngờ rằng thủ đoạn Khương Bồng Cơ dùng để xử lý An Thôi lại là giết người tế cờ!
Tế cờ là như thế nào?
Trước khi đại quân xuất chinh sẽ giết một vật sống để hiến tế thần linh, cầu thần linh phù hộ, vừa xuất quân đã đánh thắng.
Trước giờ Khương Bồng Cơ không thích mê tín, cô chinh chiến hơn mười năm, số lần tế cờ tế tự ít ỏi đến thảm, phần lớn số lần hiến tế không phải là để tế thần linh cầu xin bọn họ phù hộ, mà là giết hết quân địch để kích thích sĩ khí của quân mình. Vật sống bị cô giết để tế cờ không phải chỉ giới hạn trong những con vật như gà vịt cá ngỗng, lợn chó dê bò, quân địch, kẻ phản bội. Ví dụ trong trận chiến ở Trường Dã khi xưa, mấy sĩ tộc nhảy qua nhảy lại giữa cô và Hoàng Tung đã bị cô bắt được, giết tế cờ. Có điều, đa phần những người này đều là tôm cua nhãi nhép, còn bắt được hàng đầu sỏ như An Thôi thì đây mới là lần đầu tiên.
Ngày hôm sau, đại quân tập hợp chỉnh tề, An Thôi sống dở chết dở bị lôi lên trên dàn tế.
An Thôi nhìn thấy tình hình này, tự hắn cũng biết được kết cục của mình là gì, không khỏi tức giận đen cả mặt.
“Liễu Hi, ngươi dám sỉ nhục ta như vậy sao?”
Giết chết chư hầu một phương để tế cờ, cô dám phô trương thanh thế như vậy, không sợ khiến kẻ sĩ trong thiên hạ bất mãn sao?
Tay trái của Khương Bồng Cơ đặt lên chuôi đao, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Đâu thể coi chuyện này là sỉ nhục được? Ngươi không muốn quy thuận ta, nhưng ta lại không thể nào thả ngươi đi như thứ dân được. Chẳng lẽ kết cục này không phải do ngươi tự mình lựa chọn sao? Sao lại có thể trách tội ta được?”
Đêm qua Khương Bồng Cơ ra tay trả thù không nương tay chút nào, cho dù mũi tên kia không đâm thẳng vào động mạch đùi của An Thôi, nhưng cũng đủ để hắn sống không bằng chết.
Sau đó, quân y rút tên cầm máu cho hắn, lại càng khiến hắn đau đến mức ngất lịm đi.
Lăn qua lộn lại xong, hắn cũng mất nửa mạng rồi.
Lúc này lại còn bị lôi lên dàn tế làm vật tế, tinh thần của An Thôi lại càng trở nên chán nản, lời chất vấn đầy tức giận vữa nãy chỉ như tia sáng lóe lên lúc sắp chết thôi.
Cho dù An Thôi có căm phẫn đến thế nào, hắn cũng không thể thay đổi kết cục của kẻ thất bại.
Hắn bị người ta nhét một chiếc khăn bẩn thỉu vào miệng, bị bắt quỳ gối xuống mặt đất, thành tư thế của một tên tội phạm, khiến hắn chật vật trước hàng trăm hàng nghìn tướng sĩ bên dưới, đối thủ của hắn là Khương Bồng Cơ lại lấy thân phận vua chúa, hưởng thụ mọi sự sùng bái và phục tùng của người khác.
Hai tay của An Thôi bị người ta dùng dây thừng trói lại sau lưng, hai vai bị hai người đàn ông cao lớn đè chặt, cái đầu ngày thường luôn ngẩng cao giờ không thể không cúi xuống.
Cho dù hắn có giãy giụa thế nào đi nữa cũng không nhúc nhích được chút nào.
Ngoại trừ khiến miệng vết thương trên đùi hắn nứt ra, máu tươi chảy ròng ròng thì không có tác dụng gì khác.
Không biết sau bao lâu, có thể là nửa canh giờ, cũng có thể chỉ mới một lúc, một vệt sáng chói mắt lướt qua trước mắt hắn.
Theo bản năng, An Thôi rụt đầu lại, mắt trái bị ánh sáng chiếu vào cũng nhắm lại, dùng mắt phải để nhìn rõ nguồn gốc của vệt sáng.
Hóa ra đó là thanh đao bên hông của Khương Bồng Cơ, ánh mặt trời cũng dần dần xuất hiện ở phía Đông.
Phập...
Khương Bồng Cơ giơ tay chém thẳng xuống, ánh sáng lóe lên, đầu của An Thôi lập tức tách khỏi cơ thể.
Máu tươi phun ra, văng tung tóe trên dàn tế, nhuộm cả dàn tế thành màu đỏ tươi.
Sau khi tướng sĩ được chứng kiến cảnh tượng này thì reo hò như mặt biển dậy sóng, lá cờ in chữ “Liễu” tung bay trong gió, đỏ rực một khoảng trời.
“Đại quân xuất chinh, chúc các ngươi chiến thắng trở về.”
Tướng lĩnh nói: “Mạt tướng thề chết không làm nhục sứ mệnh.”
Mọi người hét lên thật lớn, tiếng reo vang vọng khắp võ đài, khơi dậy nhiệt huyết trong lòng mọi người, khiến người khác kích động. Để một đám sói đã được tiếp thêm sĩ khí đi chinh phạt một đám quân lính lạc lối u mê, thiếu lương thực, lại vừa mất đi chủ công, không cần nói nhiều cũng biết được kết quả. Nguồn : AzTruyen.net
Sau trận chiến này, Khương Bồng Cơ đưa một trăm nghìn binh lính đánh với hơn hai trăm nghìn tàn binh của An Thôi, thu được đại thắng.
Ba quân tiếp tục đi dọc theo sông tiến về phía Nam, trực tiếp lật tung ổ của An Thôi.
Hai phần ba của Nam Thịnh đã rơi vào tay Khương Bồng Cơ, quân địch gặp dọc đường cũng không có sức phản kháng.
Chuyện Khương Bồng Cơ giết An Thôi để tế cờ cũng đã truyền đến hang ổ.