Truyện Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1689 - Chương 1689CHIẾM NAM THỊNH, GIẾT AN THÔI (97)




“Chủ công, có người tới ạ.”

Đội trưởng đội bảo vệ căng thẳng, ra lệnh cho binh lính bày trận sẵn sàng đón quân địch.

Hắn mới vừa “đóng gói gọn gàng” xong đám người An Thôi, sau đó phát hiện có một đám người chạy tới phía bọn họ.

Đội trưởng đội bảo vệ lo lắng đó là viện quân của An Thôi, số lượng quân mình không nhiều, nếu như đánh thật sẽ dễ bị ăn thua thiệt. Nhưng mà Khương Bồng Cơ lại không lo lắng, bởi vì đội nhân mã này không phải người ngoài mà chính là đội quân truy kích An Thôi bị hắn bỏ lại phía sau, Phù Vọng vừa mới hợp lại với bọn họ.

Phù Vọng nghe tin phó tướng không truy đuổi được An Thôi thì lửa giận bốc cao ba trượng, hận không thể đem người đến đánh cho một trận cho hả giận.

Con cá béo như thế mà để nó chạy mất, thật là tức chết người mà.

May mắn là quân địch chạy trốn quá gấp gáp nên không có thời gian để xóa sạch đầu mối, bọn họ có thể lần theo dấu vết để đuổi theo.

Đuổi được nửa đường thì lính tiên phong phát hiện phía trước có người cản đường.

Hắn lập tức quay về bẩm báo Phù Vọng: “Phù tướng quân, phía trước có người, nhưng mà không giống quân mai phục...”

Phù Vọng nghe vậy bèn giơ tay lên siết chặt dây cương, miệng hô một tiếng, chiến mã đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh rất nhanh dừng lại bước chân.

“Không giống quân mai phục? Vậy ngươi đi hỏi một chút xem rốt cuộc bọn họ là người của doanh trại nào?”

Số người tham chiến lên đến hàng trăm nghìn người, đội ngũ của các doanh trại tuy có liên lạc nhưng chiến trường hỗn loạn, tin tức lại truyền đi chậm chạp, Phù Vọng cũng không thể nơi nào, người nào cũng biết rõ. Nếu đội quân phía trước không phải của An Thôi thì chính là quân của doanh trại khác. Bóng đêm u ám, bọn họ không tiện nhìn cờ chiến để phân biệt địch ta, khó tránh khỏi đánh nhầm người nhà, trước tiên vẫn phải dò xét chút tin tức rồi mới quyết định hành động tiếp theo.

Nói không chừng Tạ Tắc cũng phát hiện An Thôi chạy trốn bằng đường này nên đặc biệt phái người đến truy bắt.

Lính tiên phong nhận lệnh của Phù Vọng, cưỡi ngựa tiến lên phía trước, cao giọng hỏi.

“Ta là lính dưới trướng tướng quân Phù Vọng, các ngươi là ai?”

Đội trưởng đội bảo vệ nghe câu này thì thần kinh căng thẳng thả lỏng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

“Chủ công, hóa ra là người của tướng quân Phù Vọng.”

Khương Bồng Cơ không cười, ngược lại lộ ra vẻ lúng túng.

Hình như cô đã vô tình chặn đường Phù Vọng rồi, làm cho công lao của người ta mọc cánh mà bay mất.

“Ngươi nói với bọn họ, bảo ta đang ở đây.”

“Mạt tướng tuân lệnh.” Đội trưởng đội bảo vệ còn chưa hoàn toàn ý thức được chuyện đó: “Chủ công đang ở đây, tướng quân Phù Vọng còn không mau bái kiến!”

Đội trưởng đội bảo vệ phụ trách vấn đề đảm bảo an ninh của Khương Bồng Cơ đương nhiên sẽ có giao thiệp với Phù Vọng, hai người cũng rất quen thuộc giọng nói của nhau.

Nghe được giọng nói này, Phù Vọng liền biết người phía trước là chủ công nhà mình, quả tim đang treo ngược hạ xuống một nửa.

Còn nửa kia thì dĩ nhiên là vì còn chưa rõ tung tích An Thôi.

Nếu để chủ công biết được chính mình không đuổi kịp thủ lĩnh của địch, đừng nói đến thưởng, gã chưa bị liên lụy vì gây ra tội đã là may mắn rồi.

Phù Vọng bất chấp dẫn người tiến lên, cách Khương Bồng Cơ còn có hai ba trượng thì xuống ngựa, đi bộ tiến đến.

Quân lính hai bên cũng thắp đuốc lên, có ánh lửa xua đi bóng tối, lúc này mới nhìn rõ lẫn nhau.

“Mạt tướng Phù Vọng bái kiến chủ công.”

Phù Vọng thu vũ khí, tiến lên hành lễ, trong lòng hơi thấp thỏm.

Khương Bồng Cơ đưa tay ra đỡ gã dậy, môi nở nụ cười lúng túng nhưng không thất lễ.

“Chính Đồ không cần đa lễ, huynh đuổi theo An Thôi tới đây sao?”

Nhịp tim Phù Vọng tăng lên, không biết tại sao chủ công lại biết nhưng gã rất nhanh hiểu được thâm ý trên mặt Khương Bồng Cơ.

“Chủ công...”

Việc ngài làm quả thật hết chỗ nói nha!

Phù Vọng ấm ức, gã còn muốn nói ra mà.

Khương Bồng Cơ ho nhẹ, nói: “Kho lương thực cháy lớn, không phải ta đây vì lo lắng nên mới dẫn người đến xem một chút hay sao, nửa đường lại gặp phải...”

Đội trưởng đội bảo vệ im lặng nghe, im lặng phản bác trong lòng.

Làm gì có chuyện nhất thời nổi hứng chứ, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, cố ý chặn đường An Thôi mà.

Phù Vọng cũng không thể nói chủ công nhà mình không tốt, nếu tính sổ “món nợ” An Thôi này lên đầu gã thì gã cũng không chiếm được lợi ích gì.

Bởi vậy, Phù Vọng đáng thương đành phải im lặng chấp nhận thực tế mình bị chủ công nẫng tay trên, huyết lệ gì đó cũng đành phải nuốt ngược vào trong.

Gã không thể trút giận lên người chủ công được, nhưng có thể trút giận lên người An Thôi nha.

Nếu không phải tên đó chạy nhanh như thế, Phù Vọng sớm đã bắt được người về rồi, làm gì đến lượt chủ công cướp người chứ?

“Chủ công, An Thôi đâu rồi ạ?”

Khương Bồng Cơ chỉ tay ra sau lưng, nhếch mép nói: “Nửa sống nửa chết nằm ở kia kìa, lát quay về xử lý hắn.”

Phù Vọng nói: “Liệu An Thôi có tình nguyện quy thuận hay không?”

Nếu như quy thuận, e rằng Phù Vọng sẽ buồn bực mà thổ huyết mất, gã không muốn tiếp tục nhìn An Thôi “nhảy nhót” nữa.

Khương Bồng Cơ châm chọc nói, vẫn độc mồm độc miệng như thường lệ.

“Hắn á? Người ta đụng phải vách tường vẫn không chịu quay đầu, vẫn còn khí phách kiêu ngạo lắm.”

Phù Vọng đã hiểu, chủ công nhà mình cũng không ưa gì An Thôi, trừ khi An Thôi mặt dày mày dạn dính sát vào, nếu không cô sẽ không chiêu hàng.

“Chỗ này cách tiền tuyến quá gần, khó tránh ngộ thương, cho phép mạt tướng phái người đưa ngài về doanh trại.”

Khương Bồng Cơ không từ chối đề nghị của Phù Vọng, dù sao cũng đã bắt được An Thôi rồi, cô không có hứng thú với mấy con tôm tép còn lại.

“Ừ, trở về doanh trại đi.”

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Việc An Thôi bị bắt chính là một hồi trống hào hùng, là cơ hội tốt để làm bọn chúng hoảng loạn, Khương Bồng Cơ cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Khương Bồng Cơ bắt được An Thôi và mấy nhân vật nòng cốt, một viên đá dấy lên nghìn gợn sóng, Dương Tư suýt chút nữa nhảy dựng dậy từ trong chăn vì kinh ngạc.

“Đợi một chút... Ngươi nói ai bị bắt cơ?”

Dương Tư sợ ngây người, gã vẫn còn chưa tỉnh mộng ư?

Người tới không thể không lặp lại lần nữa.

“An Thôi đã bị bắt rồi ạ, chủ công đang ở chủ trướng chờ quân sư đến đó thương nghị đấy ạ.”

Dương Tư mạnh mẽ xoa mặt, buồn ngủ gì gì đó cũng biến mất sạch sẽ.

An Thôi đã bị bắt…

Chuyện này quá là kích thích đó.

Gã luôn có loại cảm giác mình uống rượu say, tỉnh lại sau cơn say thì phát hiện chuyện gì cũng kết thúc rồi.

Đám người Phong Chân cũng có cảm giác tương tự, hầu như đều ngáo ngơ hết cả, tay chân nhanh nhẹn thay quần áo vội vàng chạy đến chủ trướng.

Lúc Vệ Từ nghe được tin này anh vẫn còn chưa ngủ, không những không sợ hãi mà trái lại có cảm giác “rốt cuộc cũng tới rồi”.

“Đợi một chút để Từ sửa sang quần áo, tránh thất lễ trước mặt mọi người.”

Anh từ tốn rửa mặt chải đầu, đôi mắt bình tĩnh lại hơi mờ mịt.

Từ khi anh sống lại, anh đã biết sớm muộn gì cũng có ngày này.

Năm đó lúc An Thôi bại trận bị giết, Vệ Từ còn đang bị nhốt, đến khi anh thấy mặt trời lần nữa thì thi thể chủ cũ đã lạnh ngắt rồi.

Nhớ lại tình nghĩa chủ tớ kiếp trước, Vệ Từ cảm thấy anh nên đi gặp An Thôi lần cuối.

Bởi vì lều vải của anh cách chủ trướng khá gần nên rửa mặt chải đầu rồi mới qua đó cũng không tốn nhiều thời gian, bên trong trướng còn nửa số người chưa tới.

Mười lăm phút sau mọi người lần lượt đến đủ, hai vị đại công thần Phù Vọng và Tạ Tắc mang theo mùi máu tanh trên người bước vào trong trướng rồi ngồi vào chỗ của mình. Hai người vừa mới ngồi xuống thì có người chắp tay chúc mừng bọn họ. Trận chiến này thắng lớn, chắc chắn sẽ có thưởng.

Tạ Tắc nghiêng đầu cười nói với Lý Uân, nhìn rất nhếch nhác nhưng đôi mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh của người đang gặp chuyện vui, tinh thần thoải mái.

Duy chỉ có Phù Vọng âm thầm cười khổ.

Hôm nay gã cực kỳ ấm ức đó!

Gã đang suy nghĩ thì chủ công nhà mình đi ra từ sau bình phong, ngồi xuống đàng hoàng, mọi người cũng thẳng tắp sống lưng trong vô thức.

Hội nghị bắt đầu, người nào đang thất thần, người nào đang bóc da tay, người nào đang ăn quà vặt hoặc người nào đang hi hi ha ha đều nghiêm túc lại.

“An Thôi bị bắt nhưng lại không chịu quy thuận, chư quân có đề nghị gì không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.