Truyện Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1687 - Chương 1687CHIẾM NAM THỊNH, GIẾT AN THÔI (95)




Khương Bồng Cơ đã nhận ra sự tồn tại của An Thôi từ rất sớm.

Đối phương giống hệt như những gì cô đã dự đoán, lúc chạy trốn khỏi cái chết, hoảng loạn không chọn kĩ đường nên chọn trúng hướng của cô, mọi thứ đều hoàn hảo y những gì cô tính toán.

“Chủ công, chúng ta đã chiếm thế thượng phong ở tiền tuyến rồi, có cần bọn mạt tướng phái thêm binh sĩ đi viện trợ các vị tướng quân không?”

Tướng lĩnh đang nói chuyện trước kia là cựu thần dưới trướng Dương Đào, đương nhiên, hiện tại hắn là người của Khương Bồng Cơ.

Hiện tại hắn đang phụ trách công tác bảo vệ Khương Bồng Cơ là chủ yếu, nói trắng ra là đội trưởng đội bảo vệ, sau đó mới đến việc tác chiến.

Đừng nghĩ vị trí này không cần tiếp xúc chính diện với chiến trường, nhưng đây lại là chuyện an toàn của Khương Bồng Cơ, nếu không phải người thân cận thì sẽ không được đảm nhiệm.

Ngồi vào vị trí này không chỉ có nghĩa là được Khương Bồng Cơ tin tưởng, mà hắn còn có thể có cơ hội để chủ công mới để ý đến mình nhiều hơn, tiền đồ xán lạn.

Sau khi được Khương Bồng Cơ tin tưởng và trọng dụng, không chỉ có hắn cảm thấy cảm động mà các cựu thần của Dương Đào cũng hoàn toàn quy phục cô, không tiếp tục nghi ngờ lung tung nữa. Dù sao, nếu Khương Bồng Cơ thật sự có khúc mắc hay nghi ngờ cựu thần của Dương Đào thì cô cũng sẽ không giao sự an toàn của bản thân mình cho người của Dương Đào.

Đây là phân tích theo góc nhìn của người ngoài, nhưng sự thật là gì thì chỉ có Khương Bồng Cơ và cá muối xem livestream mới biết được.

Lực chiến của cô quá mạnh, phần lớn hộ vệ chỉ để trang trí mà thôi, căn bản chẳng có tác dụng gì, ai đứng ở vị trí đấy cũng như nhau cả thôi.

Nếu trọng dụng một cựu thần bên cạnh Dương Đào có thể khiến nội bộ trở nên hòa thuận hơn, Khương Bồng Cơ cũng không ngại để bọn họ cảm động thêm một ít.

“Không cần, cứ để bọn họ đánh đi, chúng ta có nhiệm vụ khác còn quan trọng hơn.” Khương Bồng Cơ nhả cọng cỏ đuôi chó trong miệng ra, xoay người trèo lên lưng ngựa, lạnh lùng nói: “Tập kết binh mã, toàn quân đi theo ta. Chắc hôm nay chúng ta sẽ có cá lớn, bữa tối ngày hôm này trông chờ cả vào hắn.”

Đương nhiên con cá lớn trong miệng của Khương Bồng Cơ là chỉ An Thôi.

Cô là chủ công, mọi người bên cạnh đều phải nghe theo lời của cô, cô bảo bọn họ đi đâu thì bọn họ sẽ đi đấy.

Đội trưởng đội bảo vệ nghe lệnh đi triệu tập binh mã, không lâu sau đã quay trở lại, ánh mắt tràn đầy sự hưng phấn.

Từ lâu hắn đã được nghe nói rằng vị chủ công mới này rất đỉnh, giống như người trời vậy, đi theo cô chắc chắn sẽ không sai.

Đêm tối không mang lại bất cứ trở ngại gì cho Khương Bồng Cơ, cô tập trung tinh thần quan sát An Thôi, tính toán chính xác đường đi của đối phương, đến địa điểm mục đích trước để đợi An Thôi tự chui đầu vào lưới. Địa hình ở đây tương đối bằng phẳng, cách đó không xa còn có một thác nước chảy róc rách, bởi vậy có rất nhiều muỗi.

“Chủ công, chúng ta đến đây để...”

Đội trưởng đội bảo vệ ngập ngừng, ở đây có nhiều muỗi như thế, bọn họ đến đây để làm thức ăn cho muỗi à?

Cho dù hắn đang mặc một chiếc áo giáp vừa uy vũ vừa dày cộm vừa nặng nề, dưới áo giáp còn một lớp quần áo dày nữa, nhưng vẫn không thể ngăn cản sự xâm nhập của đám muỗi này được, mới đứng đây không bao lâu hắn đã thấy bàn tay hơi ngưa ngứa. Hắn dùng tay còn lại để đập, đập một lần chết được ba con muỗi.

Đội trưởng đội bảo vệ nhếch miệng nhưng không dám nói gì với Khương Bồng Cơ, tránh chọc đối phương xù lông lên.

Hắn không nhịn được mà lẩm bẩm, dù chủ công nhà mình ăn mặc rất kín đáo nhưng chắc đám muỗi này thích người da mỏng thịt mềm như cô hơn chứ nhỉ?

Cô có thể ngồi xổm ở một nơi như thế này, còn có thể giữ được sự bình tĩnh, lưng thẳng tắp, quả nhiên là kiểu người kiên định, tự tin.

Hắn thật sự không biết căn bản không có con muỗi nào dám cắn Khương Bồng Cơ.

Loại người câu cá mười năm nay không câu được một con cá nào như cô, có thể thấy được động vật sợ cô đến mức nào, làm gì có con muỗi nào to gan dám cắn cô?

Khán giả xem livestream phỉ nhổ rằng máu của Khương Bồng Cơ có độc y như con người của cô vậy.

“Sắp đến rồi.”

Tay trái Khương Bồng Cơ đặt lên chuôi đao Trảm Thần đang giắt bên hông, đột ngột nói với bọn họ.

“Cái gì tới?”

Đội trưởng đội bảo vệ vừa dứt lời, hắn bỗng cảm nhận được mặt đất hơi hơi rung chuyển, hắn nghiêng tai nghe ngóng, nghe văng vẳng tiếng vó ngựa gần đây.

Ngay lập tức hắn hiểu ra cái gì sắp tới.

Hàng trăm tiếng vó ngựa càng lúc càng lại gần, đội trưởng đội bảo vệ bất ngờ đến mức không khép miệng lại được.

Bởi vì đã có chuẩn bị từ trước, Khương Bồng Cơ nhờ bãi lau sậy bên cạnh thác nước che chắn cho mình, kẻ địch sẽ không phát hiện ra bọn họ. Nếu không phải cô ra lệnh cho cung thủ ra tay chiếm thời cơ trước, thu được một đống đầu người, e là đến khi đám người An Thôi giáp mặt với Khương Bồng Cơ mới nhận ra điều bất thường...

Mưa tên bay đến từ phía trước khiến bọn họ bất ngờ không kịp đề phòng, kỵ binh đứng phía trước lũ lượt ngã ngựa, chỉ kịp hét lên một tiếng đầy thảm thiết.

“Có bạn từ xa tới thăm, có vui không nào?” Khương Bồng Cơ rút đao Trảm Thần đang giắt bên hông ra, thân đao trắng như tuyết cực kỳ bắt mắt giữa đêm đen, trông giống như ánh sáng phản xạ trên thân đao không phải ánh trăng mà là ánh sáng tự nó phát ra vậy: “Đa Hỉ, chúng ta đã không gặp nhau nhiều năm rồi, ngươi có còn nhớ ta không? Bạn cũ gặp lại nhau khó biết bao, nếu Đa Hỉ không ngại thì ở lại uống ngụm trà xanh, từ từ nhắc lại chuyện xưa, sao lại gấp như vậy làm gì?”

Ngoài miệng Khương Bồng Cơ nói mấy lời nghe thân thiết lắm, nhưng sát khí trên người cô thì dày đặc đến mức người mù cũng cảm nhận được.

Giọng nói của Khương Bồng Cơ không phải to lắm, cô lại cách xa An Thôi một khoảng, theo lý thuyết thì hắn sẽ không nghe thấy được.

Kết quả, không chỉ có An Thôi nghe rõ mà những tàn binh bại tướng bên cạnh hắn cũng nghe một cách rành mạch.

Phản ứng của mọi người khác nhau, nhưng tất cả có cùng một điểm rất ăn ý...

Hoảng sợ!

Hơi thở của An Thôi trở nên nặng nề, niềm vui vừa mới thoát được khỏi cái chết còn chưa đến, quỷ đòi mạng đã bám theo ngay sau, ngăn cản đường sống của hắn.

Hắn dùng giọng nói khản đặc đầy thù hằn, cắn răng gằn giọng gọi tên Khương Bồng Cơ.

“Liễu... Hi...”

An Thôi giống như một con thú hoang bị trọng thương đang vô cùng tức giận, sốt ruột đi qua đi lại trong lồng giam, đôi mắt chứa đầy sát ý.

AzTruyen.net để tham gia các event hấp dẫn.

Sau khi An Thôi nói hai chữ kia ra, đám binh sĩ nghe được thì không khỏi hoảng loạn.

Liễu Hi...

Từ lúc chiến tranh mới bắt đầu, cái tên này cứ bám lấy bọn họ như bóng ma vậy, lần nào nghe tên cũng không khỏi đau đầu, chứ đừng nói đến nhìn thấy người thật.

Khương Bồng Cơ cười nói: “Đa Hỉ vẫn còn nhớ rõ ta.”

Hơi thở của An Thôi lại càng nặng nề hơn.

Sao hắn lại không nhớ rõ được cơ chứ?

Chẳng lẽ hôm nay sẽ là ngày chết của hắn, còn chỗ này sẽ là nơi chôn cất của hắn?

Không!

Hắn sẽ không chết, cũng sẽ không thua!

An Thôi hít sâu một hơi rồi nói: “Liễu Hi, ngươi giữ Đông Khánh của ngươi, ta ở Nam Thịnh của ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, sau này nếu như gặp kẻ thù bên ngoài thì còn có thể hỗ trợ lẫn nhau, cần gì phải đuổi cùng giết tận thế? Nam Thịnh không đơn giản như tưởng tượng của ngươi đâu, chỉ sợ đến cuối ngươi sẽ mất nhiều hơn được đấy.”

Trong lúc nói chuyện, An Thôi liếc mắt ra hiệu cho tướng lĩnh bên cạnh hắn, đối phương hiểu ý của An Thôi, cưỡi ngựa lùi ra phía sau một chút, núp sau đám người

Đối phương cầm cung cài tên, nhắm mắt lại, dựa vào âm thanh để xác định vị trí của Khương Bồng Cơ.

Người này chính là thần cung nổi tiếng dưới trướng An Thôi, sở trường của hắn ta là nghe tiếng xác định vị trí.

Bóng đêm đen kịt, khoảng cách của hai bên lại tương đối xa, hắn ta giương cung bắn tên, kẻ địch rất khó phát hiện được.

Khương Bồng Cơ vui vẻ không chịu được.

Hai bên đã đánh nhau đến bước này rồi, từ lâu đã rơi vào cục diện không chết không ngừng, An Thôi cho rằng vài ba câu nói có thể lay động được cô sao?

“‘Ta giữ Đông Khánh của ta, ngươi ở Nam Thịnh của ngươi’ là như thế nào?” Khương Bồng Cơ trách cứ: “Đông Khánh là của ta, nhưng Nam Thịnh không phải là của ngươi. Chí hướng của ta là toàn thiên hạ, cuối cùng Nam Thịnh cũng sẽ thuộc về ta. Nể tình năm xưa chúng ta có quen biết, ta có thể chỉ cho người một đường sống. An Đa Hỉ, nếu ngươi dẫn binh quy hàng ta, ta sẽ phong ngươi làm An Lạc Hầu, cả đời hưởng thụ vinh hoa phú quý...”

Vừa dứt lời, thần cung đã âm thầm bắn tên rồi.

Mọi người chỉ kịp nghe tiếng dây cung khẽ rung, mũi tên xé gió bay ra.

Tim An Thôi lập tức nhảy vọt lên cổ họng.

Giây tiếp theo, một mũi tên bay rất nhanh xuyên qua đùi của hắn, mạnh mẽ cắm vào thân ngựa dưới thân hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.