Ông trời giúp ai, trong lòng ông ấy tự biết rõ, An Thôi đơn phương tuyên bố như vậy thì không tính.
Thế nhưng không ai hiểu được đạo lý kia, phó tướng bảo vệ An Thôi ôm quyền khen tặng, nói đến mức An Thôi mở cờ trong bụng, giống như thắng lợi đã gần trong gang tấc.
Bầu không khí lúc này rất tốt đẹp, nhưng vẫn có người không có mắt nhảy ra phá hoại, khiến cho An Thôi không vui, xị mặt.
“Chủ công, mạt tướng từng nghe Lữ quân sư nói về Liễu Hi. Quân sư nói, Liễu Hi này làm việc trong lỏng lẻo mang theo cẩn thận, không thể dùng lẽ thường để xem xét cô ta. Mặt khác, kho lương lại liên quan đến việc thắng bại nơi chiến trường, phòng vệ nơi này đương nhiên vô cùng nghiêm ngặt, quân ta vẫn nên cẩn thận, không nên khinh thường.”
Mặt An Thôi đen lại, khuôn mặt kéo dài ra, khiến người nhìn hết hồn.
Binh tướng xung quanh hắn đều muốn đánh chết cái tên quái gở không biết nhìn tình hình kia.
Trong thời điểm này không nói chút lời may mắn thì thôi... trái lại còn chọc xui xẻo cho bản thân, tên kia là kẻ ngu ngốc đúng không?
Phó tướng nói ra những lời này thì lại không cảm thấy mình tự rước xui xẻo, hắn muốn tốt cho chủ công, toàn nói những lời trong tim, tất cả đều là lời nói thật.
Lời nói thẳng vốn khó nghe, không thích nghe cũng phải nghe.
An Thôi chỉ có thể dùng nụ cười xấu hổ nhưng không mất lễ để đối phó, nhưng trong lòng lại ghim vị phó tướng này.
Không biết có phải do ảnh hưởng của cái mỏ quạ này hay không, tâm tình An Thôi vốn đang sáng sủa chợt chuyển thành nhiều mây, trong lòng dường như bị một sự lo lắng không rõ bao phủ, giống như lát nữa quay về sẽ xảy ra chuyện gì đó. Hắn cẩn thận suy nghĩ thì lại không nói rõ nguyên nhân.
Bởi vậy, An Thôi càng thêm khó chịu với phó tướng mỏ quạ đen kia.
An Thôi là chủ công nên không phải làm tiên phong, đương nhiên sẽ không xông vào tuyến đầu. Hắn chỉ có thể dựa vào hai mắt của mình cùng với chiến báo thực tế được truyền lại để phán đoán tình hình hai quân địch ta. Khi nghe được tiếng la giết bên ngoài kho lương truyền tới, An Thôi biết hai bên đã bắt đầu giao chiến.
Hắn sốt ruột nắm chặt tay, tiếp theo thì cắn chặt răng, cái trán lấm tấm mồ hôi.
“Tình hình chiến đấu thế nào rồi?”
An Thôi không nhịn được hỏi đi hỏi lại, kết quả vô cùng khả quan.
Tuy rằng phòng vệ ở kho lương mạnh mẽ nhưng binh mã phòng vệ chỉ là số lượng thông thường, toàn bộ không chênh lệch quá lớn với tình báo của Lữ Trưng.
Cho dù tất cả binh lính phòng vệ đều là tinh nhuệ, thì số lượng vẫn ít hơn kẻ địch, giằng co một lúc cũng sẽ rơi vào thế hạ phong.
Dựa theo tình hình trước mắt, kho lương thất thủ là chuyện trong dự tính.
Vì làm phấn chấn quân tâm, tướng lĩnh cười ha ha, giễu cợt: “Binh mã dưới trướng Liễu Hi cũng chỉ có vậy, mạt tướng sẽ lấy thêm mấy cái đầu người về!”
Nghe tiếng la giết bên tai, trái tim An Thôi đang treo lủng lẳng cũng chậm rãi hạ xuống.
Hắn nhớ lại cẩm nang diệu kế Lữ Trưng đưa cho, trong đó còn có đủ loại tình báo phỏng đoán số lượng dự trữ trong kho lương, trong lòng không khỏi nóng lên. Nếu có thể cướp sạch kho lương này, không chỉ có thể đả kích sĩ khí quân địch tới mức cao nhất, mà còn có thể kéo dài tính mạng bên mình thêm một đợt.
“Phái binh tiếp viện, sớm cướp được kho lương, miễn đêm dài lắm mộng.”
Nơi này cách doanh trướng đại quân Khương Bồng Cơ rất xa, nhưng chỉ sợ kéo dài lâu sẽ xảy ra biến cố.
An Thôi rất sợ Khương Bồng Cơ, cảm giác người này rất tà môn.
Mỗi lần hắn chỉ hơi chiếm thượng phong, còn chưa vênh váo đắc ý được mấy chốc, đối phương luôn có thể từ đủ các ngóc ngách nhảy ra tát vào mặt hắn.
“Mạt tướng tuân lệnh!”
Tăng cường binh lực, tranh thủ dùng tốc độ nhanh nhất chiếm giữ kho lương!
Phòng tuyến của kho lương không kiên trì được bao lâu.
Sau khi An Thôi tăng binh trợ giúp, phòng tuyến kho lương vốn đã lung lay lập tức sụp đổ, binh lính thủ vệ chạy trốn khắp nơi.
“Thành công rồi!”
Không ngờ...
Biến cố xảy ra ngay sau đó không lâu.
Thời điểm đại quân chủ lực của An Thôi đều tập trung chuyển kho lương, hai đội binh mã một trái một phải vây quanh phía sau.
“Để cho bọn họ đắc ý đủ lâu rồi, mộng đẹp này cũng nên tỉnh lại!”
Phù Vọng nhe răng cười, đôi con ngươi đen nhánh dọa người lóe u quang. Gã là đứa trẻ do bầy sói nuôi lớn, đêm tối đối với người khác là cản trở, nhưng với gã thì như cá gặp nước. Phù Vọng vung tay lên, lập tức có binh lính mang bao đựng tên tới đưa cho gã.
Không tính tới loại không phải người như Khương Bồng Cơ, sức lực của Phù Vọng trong quân cũng là lớp đứng đầu.
Chỉ thấy Phù Vọng nhẹ nhàng kéo căng cây cung nặng hai thạch, bắn mấy mũi tên.
Trong nháy mắt tên rời cung, cung thủ sớm đợi lệnh bên cạnh khom lưng kéo tên, trên thân tên có buộc một cái tiêu bằng trúc nho nhỏ bay vụt lên, phát ra tiếng kêu bén nhọn. Tên lệnh làm hiệu, những binh lính cung thủ đã mai phục khác khom lưng kéo cung, đợt tên thứ nhất bay về phía quân địch.
Mấy mũi tên Phù Vọng bắn ra ghim chính xác vào người kẻ địch.
Người trúng tên chỉ kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết cuối cùng, kinh động tới những binh lính khác.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Bóng đêm đen đặc, bốn phía vừa rồi không đốt đuốc, mấy binh lính cách xa đó thì không nhìn thấy mũi tên trên người bị trúng tên. AzTruyen.net để tham gia các event hấp dẫn.
Nhưng binh lính gần đó thì lại nhìn thấy, chỉ là không chờ bọn họ hô lớn ba chữ “địch tập kích”, tiếng rít chói tai của tên lệnh và âm thanh vù vù của mũi tên rời cung đã vang lên. Tiên phát chế nhân, bên phía Phù Vọng ra tay đánh địch trở tay không kịp, Tạ Tắc thống lĩnh một đường khác cũng không cam chịu yếu thế, tạo ra một vùng xôn xao. Chờ tới lúc An Thôi phát hiện phía sau đại quân truyền tới tình hình khác thường thì đã muộn!
“Báo... Phía sau quân ta xuất hiện hai đường quân địch!”
Một giây trước An Thôi còn đắm chìm trong vui sướng thắng lợi, một giây sau đã bị tiếng la của binh lính truyền tin kéo về hiện thực.
“Cái gì? Quân địch?”
An Thôi cho là mình nghe nhầm rồi, quân địch ở đâu tới?
Binh lính truyền tin chỉ có thể lặp lại lần nữa, lần này An Thôi nghe rõ ràng, nhưng hoảng sợ tới mức đầu óc trống rỗng.
Làm sao lại có quân địch chứ?
Đại doanh Khương Bồng Cơ cách nơi này ít nhất là bảy tám canh giờ đi đường, cho dù bên phía cô ta có nhận được tin tức kho lương bị tập kích, chắp cánh bay cũng không tới kịp. Trừ phi... Trong lòng An Thôi sinh ra một suy đoán khiến tay chân hắn lạnh lẽo... Trừ phi kẻ địch đã sớm dự mưu trước, đã sớm đoán được An Thôi sẽ mang binh đánh lén, vì vậy mới có thể âm thầm bố trí mai phục trong bóng tối, chờ bọn họ chui đầu vào lưới!
“Chủ công chớ hoảng sợ, mạt tướng sẽ đánh tan bọn họ!”
Động tĩnh phía sau không nhỏ, nhưng để truyền tin tới phía trước thì còn cần một chút thời gian.
Binh lính tiên phong đã công phá phòng tuyến, lương thảo gần ngay trước mắt, lại nhìn tàn binh bại tướng chạy trốn khắp nơi, ai nấy đều cảm thấy vui sướng.
“Liễu Hi cũng chỉ có thế mà thôi!”
Đại tướng tiên phong cười lớn, dẫn người xông vào kho lương, bên trong quả nhiên lương thực tràn đầy.
Hắn rút chủy thủ bên hông ra cắt qua túi lương gần nhất, nhưng ngũ cốc vàng óng lại không ào ra như tưởng tượng, ngược lại còn tuôn ra một đống cát sỏi.
Nụ cười trên mặt đại tướng mới được một nửa đã cứng lại, tay phải cầm chủy thủ cũng run rẩy.
“Chúng ta trúng kế rồi, ra lệnh cho đại quân nhanh chóng lui lại!” Hắn dùng hết sức khàn giọng hô to, thế nhưng đã quá trễ. Lúc này đã có hơn hai nghìn binh lính nhảy vào trong kho lương, số còn lại bên ngoài cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì, liên tiếp đi vào, làm sao còn chỗ nào để lui lại?
“Giết!!!!!!”
Đột nhiên, tiếng la giết từ bốn phương tám hướng giống như thủy triều vọt tới, binh tướng kẻ địch vốn chạy tán loạn lại giết ngược về, số lượng nhiều hơn lúc đầu không biết bao nhiêu lần. Đại quân của An Thôi bị hai chữ “trúng kế” làm hoảng sợ, khiến quân tâm đại loạn, địch nhân xông tới lập tức mất phương hướng, không có trận hình.
Xa xa, Khương Bồng Cơ nhìn kho lương ánh lửa lan tràn, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh.
“Chuẩn bị một chút, tiếp khách thôi!”