“Sao chủ công không nghĩ thử xem, khi xưa lúc Lữ quân sư quản lý quân lương, đều chưa từng xảy ra sơ sót lớn như vậy.”
Kể từ khi Lữ Trưng bị lạnh nhạt thì không biết bao nhiêu là chuyện rắc rối xảy đến.
An Thôi không có đủ kiên nhẫn để nghe những lời này.
Nếu như thừa nhận năng lực của Lữ Trưng, phủ nhận Hoa Uyên thì khác nào hắn tự tát vào mặt mình, thừa nhận bản thân không biết nhìn người.
Theo quan điểm của An Thôi thì năng lực của Hoa Uyên không kém gì Lữ Trưng, tuy nhiên sở trường của hai người lại là hai lĩnh vực khác nhau, nên không cách nào đặt cạnh nhau mà so sánh được.
Thần tử không có thuật đọc tâm, hiển nhiên là không biết trong lòng An Thôi đang nghĩ gì.
“Lữ quân sư đã phụ tá bên chủ công từ khi trong tay ngài còn chưa có gì, ngày ngày tháng tháng cần mẫn chăm chỉ, tận tụy cẩn trọng, chưa từng buông thả, lười biếng dù chỉ một ngày. Chủ công không thử nghĩ xem, những lần đánh trận trong bao năm qua, có lần nào lương thảo có vấn đề không?” Hắn cứ lẩm bẩm mà không để ý đến sắc mặt An Thôi đã tối dần lại: “Hoa Uyên thì ngược lại, lần này lại để xảy ra sơ suất lớn như vậy, Lữ quân sư cũng đã từng nói trong lòng Hoa Uyên có suy nghĩ gian dối, phải đề phòng...”
An Thôi nói: “Đến nay thì điều quan trọng nhất là làm sao để qua được cửa ải này, chứ không phải đùn đẩy trách nhiệm, ngươi nói những lời này thì có ích gì không?
Thần tử bị lời nói của An Thôi làm cho nghẹn lại.
Vừa rồi là An Thôi quở trách Hoa Uyên, chủ đề này không phải do hắn gợi lên sao, bây giờ lại đổ ngược thành lỗi của hắn à?
Hắn còn muốn giải thích rõ một hai thì tay áo liền bị kéo nhẹ xuống, ra hiệu hắn ngồi yên tại chỗ của mình, đừng tranh cãi với An Thôi làm gì.
Bất luận Hoa Uyên có vấn đề hay không, lúc này mà lôi ra phản bác thì thật không sáng suốt.
Không những kéo thêm thù hận cho Lữ Trưng mà còn chuyển hướng thành chất vấn khả năng nhìn người cũng như năng lực phán đoán của An Thôi.
“Thần lỡ lời...”
Thần tử sau khi chắp tay thi lễ thì lặng lẽ lui về ngồi vào vị trí của mình.
Mọi người tiếp tục rơi vào tình cảnh bế tắc.
Bọn họ cũng chẳng phải thần tiên, làm sao có thể biến ra lương thực từ hư vô chứ. Số lương thảo có thể vơ vét từ những vùng gần đó cũng đã bị vơ vét gần hết cả rồi, chỉ có thể trông chờ Hoa Uyên ở hậu phương mau chóng chuyển lương thảo đến. Ai biết được Hoa Uyên lại vứt luôn bọn họ ở đây, không quan tâm thì cũng đành thôi, vậy mà cũng chẳng chịu giải thích.
Trong tình cảnh như thế này, lòng mọi người cứ bồn chồn không thôi.
Hoa Uyên thật sự không có vấn đề gì sao?
Không phải là gián điệp do kẻ địch phái đến đấy chứ?
Hay là Hoa Uyên thực sự không có ý định phản bội?
Bầu không khí trong trướng căng thẳng hồi lâu, nhưng bọn họ vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp nào để đối phó.
Ngay trong giờ phút này, bên ngoài vang lại tiếng bẩm báo, An Thôi sầm sì ra hiệu cho người đó vào.
Hắn hỏi với ánh mắt nham hiểm: “Chuyện gì?”
Hai tay binh sĩ dâng lên một ống trúc nói: “Trước khi Lữ quân sư rời đi có căn dặn phải đưa vật này cho chủ công.”
Trước lúc rời đi?
Lữ quân sư đã rời doanh trại rồi sao?
Chuyện khi nào?
Sao bọn họ không nghe được tin tức gì chứ?
Một số người lộ ra vẻ ngơ ngác, An Thôi thì lại biết rõ chuyện này bởi chính An Thôi đã cho phép Lữ Trưng rời quân doanh.
Bệnh tình của Lữ Trưng ngày càng xấu đi, tiếp tục ở doanh trại thì sẽ không được chăm sóc cẩn thận, khả năng mất mạng ở doanh trại là rất cao.
An Thôi không muốn bị mang danh là bạc tình bạc nghĩa nên đã đồng ý lời thỉnh cầu của Lữ Trưng, phái người đưa anh ta tới thị trấn cách đây vài chục dặm để dưỡng bệnh.
Đây vốn chẳng phải chuyện lớn gì, nên An Thôi đương nhiên sẽ không rêu rao.
“Là vật gì?”
An Thôi ra hiệu dâng vật đó lên. Hắn mở nắp hộp, lấy ra một tờ giấy được gấp gọn gàng.
Hắn tuỳ ý đảo mắt nhìn qua, lại lập tức kinh ngạc đến mức bật dậy khỏi ghế.
Việc trông chờ lương thảo từ Hoa Uyên là chuyện không thể nữa rồi, nhưng An Thôi vẫn có thể cướp kho lương của giặc.
Đề nghị này không phải là chưa từng ai nói tới, chỉ là khả năng có thể thực hiện được là rất thấp, bởi bọn họ cơ bản là không biết kho lương của Khương Bồng Cơ ở đâu.
Ngay cả việc trông mong đánh úp khiến Khương Bồng Cơ thất bại hoàn toàn cũng là không có khả năng.
Thiên hạ có ai không biết Khương Bồng Cơ là thỏ khôn tìm nhiều hang để trốn, kho lương chắc chắn không thể đặt ở một nơi đợi quân địch tới cướp đi được.
Chỉ là…
Nếu biết được vị trí kho lương quân địch, cho dù chỉ có một địa điểm, nhưng nếu cướp kho lương thành công thì vẫn giải quyết được vấn đề thiếu hụt lương thảo.
An Thôi không ngờ được rằng trước khi rời đi, Lữ Trưng lại để lại cho hắn một bất ngờ lớn thế này.
Tuy nhiên, sau nỗi vui mừng khôn xiết là do dự và hoài nghi tràn tới.
Lữ Trưng vẫn luôn ở trong doanh trại, không hề ra ngoài nửa bước, cho dù anh ta thần cơ diệu toán thì cũng đâu thể biết được chỗ quân địch giấu kho lương?
Nếu như thông tin này là thật thì tại sao bây giờ mới bẩm lên?
An Thôi do dự không quyết định, chúng thần dưới trướng lại rất tò mò, không biết trong phong thư rốt cuộc viết gì mà khiến An Thôi có phản ứng dữ dội như vậy.
Lẽ nào là diệu kế phá vỡ thế cờ hiện tại?
Trong lòng mọi người đều rất bồn chồn, không biết làm sao mà An Thôi không mở lời giải thích, bọn họ cũng không tiện lên tiếng.
An Thôi hít một hơi thật sâu, quyết định đưa phòng thư cho mọi người cùng xem.
“Chủ công, đây đúng là cơ hội tốt.”
Nếu như hành động lần này thành công, bọn họ sẽ có được lượng lớn lương thảo đủ để cho đại quân chậm rãi lui binh, tiếp tục tính mưu kế.
Tin tốt thế này, tại sao chủ công An Thôi lại có vẻ không được vui nhỉ?
Vài kẻ thông minh vừa đoán đã đoán trúng rồi.
Chắc là bệnh đa nghi của An Thôi lại phát tác rồi, lại thấy nghi ngờ Lữ Trưng.
Nghĩ lại vẫn thấy đồng tình với Lữ Trưng. Hoa Uyên một mực tìm đường chết, An Thôi vẫn ra mặt đỡ lời, còn Lữ Trưng lại vẫn bị nghi ngờ.
Đó là suy nghĩ của mọi người, nhưng An Thôi vẫn không mở lời, bọn họ cũng không dám đưa chủ kiến.
Bởi vì thực sự hết cách rồi, An Thôi cuối cùng vẫn nghe theo ý kiến của Lữ Trưng, đêm đến sẽ đi cướp kho lương.
Thật không ngờ rằng...
Đây chỉ là kế trong kế của ai đó.
Bao tải trên đầu Lữ Trưng bị nhấc ra, ánh sáng không quá chói mắt làm nổi bật vẻ ảm đạm trên mặt anh ta.
Không đợi anh ta thích ứng với ánh sáng, anh ta đã nghe thấy tiếng hô hào từ xa.
“Thiếu Âm, lâu rồi không gặp.”
Gương mặt tươi cười vênh váo đắc ý và vẫn chẳng thay đổi gì của Khương Bồng Cơ dần phóng to trước mắt anh ta.
Hai tay của Lữ Trưng bị trói lại sau lưng, nửa ngồi dưới đất, phát quan búi tóc rối tung.
“Nữ nhi của ta đâu?”
Cho dù nhiều năm không gặp mặt, nhưng vừa nhìn điệu cười của đối phương, Lữ Trưng vẫn nhận ra ngay thân phận của cô.
“Hoá ra cô nhóc đó là nữ nhi của huynh? Dù sao cũng là nữ nhi, làm sao có thể đối xử giống như với huynh được?” Khương Bồng Cơ ngồi xuống, tầm mắt ngang hàng với Lữ Trưng, cười nói: “Cô bé được mang đi nơi khác rồi, ta lại không phải kẻ mất trí như An Thôi, làm sao có thể đối xử tàn nhẫn với người thân của kẻ thù chứ. Nói thật lòng, khuê nữ nhà huynh thật xinh đẹp, chẳng giống huynh chút nào.”
Lữ Trưng hít một hơi thật sâu, lâu rồi mới thấy đau dạ dày.
Anh ta bình tĩnh mà đáp: “Bởi vì là nghĩa nữ.”
“Ta rất thích cô nhóc đó, cô bé đối xử với huynh rất tốt đấy, bị người ta trói đi còn cắn bọn họ, quyết không để ai động đến một sợi tóc của huynh.”
Lữ Trưng nghe xong, tâm trạng tồi tệ bỗng dễ chịu hơn phần nào.
Trong cái thế giới lạnh lẽo vô tình này, chỉ có người duy nhất là con gái nuôi có thể cho anh chút an ủi. w●ebtruy●enonlin●e●com
Khương Bồng Cơ: “Hơn nửa năm trước, ta nhờ Bất Khúc chuyển lời tới huynh, huynh lại không hồi âm, lẽ nào muốn chơi xấu ư?”
Chuyển lời?
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Lữ Trưng bỗng trầm xuống.
Cái tên này đúng là đã “ngủ” Tử Hiếu rồi.
“Kẻ tù nhân này mặc cho Lan Đình Công xử trí.”
Khương Bồng Cơ thở dài: “Trước đây không phải vẫn rất tốt à, Thiếu Âm nói những lời này đúng thật là xa lạ quá. Trong lòng huynh biết rõ, theo như quan hệ của ta với huynh thì ta động đến ai cũng không có khả năng động đến huynh. Nếu như huynh quy thuận, ta sẽ cho huynh tự do, để Uyên Kính tiên sinh trông chừng huynh.”
Lữ Trưng liếc nhìn cô.
Quỷ mới tin lời của cô nói.
“Tử Hiếu thì sao?”
“Ta động đến huynh ấy rồi đấy.” Khương Bồng Cơ chống cằm nói: “Cái ‘động’ của ta đến hai người không giống nhau đâu.”
Lữ Trưng không nhịn được nói: “Liễu Lan Đình, lúc này đừng nói những lời hạ lưu đó nữa.”
Khương Bồng Cơ: “À.”