Chuyện này xảy ra đột ngột khiến Khang Hâm Đồng sợ hãi, vội vàng bỏ chén gỗ trong tay xuống.
“Choang” một tiếng, cháo thịt trong bát của cô bé văng ra ngoài một ít, bắn tung tóe lên mâm cơm.
Cô bé không quan tâm đến việc này, vội vàng đến đỡ Lữ Trưng đang nôn mửa.
Khang Hâm Đồng nhìn thấy như vậy, sợ tới mức hoang mang căng thẳng, tưởng rằng Lữ Trưng đã bị trúng độc.
“Nghĩa phụ... nghĩa phụ... có phải có kẻ đã hạ độc vào trong bát cháo này không?” Khang Hâm Đồng nghĩ rằng quan hệ giữa cha nuôi nhà mình và chủ công An Thôi không chỉ đổ vỡ mà còn có mâu thuẫn không thể hóa giải được, nên ngay khi thấy như vậy, cô bé mới nghi ngờ An Thôi bỏ độc hại anh ta, trong lòng bừng bừng lửa giận.
Lữ Trưng vẫn đang cong người nôn mửa, khóe mắt tràn ra nước mắt sinh lý, trong mắt đầy tơ máu màu đỏ, trông anh ta lại càng yếu ớt hơn trước.
Khang Hâm Đồng chỉ có thể giơ tay vỗ nhè nhẹ lên lưng để thuận khí cho anh ta, đợi đến lúc anh ta sắp nôn hết cả mật ra ngoài, Khang Hâm Đồng mới đứng dậy, bưng một cốc nước đến cho anh ta súc miệng. Lữ Trưng nhổ hết ngụm này đến ngụm khác xong, vẻ mặt ban đầu vốn xanh lét dần chuyển thành tái nhợt không có sức sống.
“Không phải đầu độc...”
Lữ Trưng cố nhịn cảm giác buồn nôn dâng lên trong cổ họng, nhận cốc nước trong tay Khang Hâm Đồng để súc miệng, lúc này anh ta mới cảm thấy dễ chịu hơn một ít.
Khang Hâm Đồng tỏ ra kinh ngạc, trong đó còn chứa đựng sự sợ hãi và bất an, cô bé sợ sệt hỏi: “Không phải đầu độc... chẳng lẽ thịt bị thiu rồi ạ?”
Lữ Trưng mím môi không nói gì, nhưng phân tích từ vẻ mặt và ánh mắt của anh ta thì vấn đề trong bát cháo này chắc chắn không đơn giản chỉ là “thịt thiu”.
Chẳng lẽ...
Khang Hâm Đồng ở bên cạnh Lữ Trưng học tập được mấy tháng rồi, cả học thức và mắt nhìn đều tăng lên đáng kể.
Phản ứng của Lữ Trưng mang đến cho Khang Hâm Đồng một dự cảm không lành.
Cô bé cúi đầu nhìn thứ Lữ Trưng vừa mới nhổ ra, quan sát chúng thật kĩ một lần.
Đột nhiên Khang Hâm Đồng nhìn thấy gì đó, ánh mắt cứng đờ, Lữ Trưng không để cô bé sợ hãi kêu la, anh ta giơ lòng bàn tay dày dặn ấm áp ra che hai mắt của cô bé.
“Đừng nhìn nữa, gọi người vào dọn dẹp đống này đi.”
Giọng nói của Lữ Trưng khản đặc ra, nghe giống như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó, Khang Hâm Đồng nghe vậy cũng yên tâm hơn.
Cô bé hít thở thật sâu vài lần, cố kiềm chế vị chua sắp trào lên cổ họng, sau đó chạy ra ngoài mà không hề quay đầu lại.
Lữ Trưng nghe thấy tiếng Khang Hâm Đồng đang nôn mửa bên ngoài rất rõ ràng, trong lòng vừa thấy buồn bã vừa thấy mỉa mai.
Lữ Trưng giơ tay cầm đôi đũa chọc chọc vào bãi nôn mấy lần, gảy một thứ có dạng móng dẹp lăn ra ngoài, phía đầu nối liền với một khớp xương nho nhỏ, vật kỳ lạ mà Lữ Trưng vừa mới cắn phải chính là thứ này... Nếu anh ta không nhìn nhầm thì thứ này rõ ràng là xương ngón tay út của một người nào đó, móng tay của người đó vẫn còn dính lại trên đây... Lữ Trưng ngẩn người nhìn một lát, dù anh ta không nôn nữa nhưng sắc mặt lại trắng bệch cả ra.
Lữ Trưng ngồi ngẩn ngơ trên giường, không biết đang nghĩ cái gì, thậm chí còn không nghe thấy cả tiếng động khi Khang Hâm Đồng vén lều vải để đi vào.
Đợi đến lúc Lữ Trưng lấy lại được tinh thần, anh ta vội vàng giấu mẩu kia đi, nhưng mà động tác của anh ta hơi chậm, Khang Hâm Đồng vẫn nhìn thấy được.
“Nghĩa phụ, trong bát cháo thịt mà con gái vừa mới ăn... thật ra trong đó có thịt người... đúng không?”
Khang Hâm Đồng run rẩy hỏi anh ta, đôi mắt tràn đầy nước mắt chứa đựng sự kinh hoảng và sợ hãi.
“... Hai bên giao chiến, người chết rất nhiều... An Thôi thiếu thốn lương thảo, tuyến vận chuyển lương lại gặp nhiều trở ngại, cũng đã đến lúc hắn hết sạch lương thực... Hoa Uyên ở hậu phương lại âm thầm phá rối... người chuẩn bị lương thảo trộn lẫn cả thịt người vào trong đó, sau đó băm nhỏ ra... Thật ra đây cũng không phải chuyện nằm ngoài dự đoán của vi phụ... Hâm Đồng, con có thấy không?” Lữ Trưng biết cô bé nhìn thấy, anh ta không tiếp tục che giấu mà trái lại ngồi thẳng dậy, trên gương mặt tái nhợt là nụ cười khổ, anh ta chỉ vào đoạn xương bị cắt xong, được nấu nửa chín nửa sống kia, nói với vẻ mặt phức tạp: “Thời loạn là dao thớt, con người chỉ là thịt cá. An Thôi cũng vậy, Liễu Hi cũng thế, suy cho cùng thì chúng ta cũng chỉ là những người đang giãy giụa trước thế đạo mà thôi. Đáng thương nhất là những người thời loạn đã chết đi còn không được nằm yên nghỉ dưới lòng đất mà bị người khác đem ra làm thịt, cho quân lính ăn... Chúng ta phải thoát khỏi đây!”
Thân mình của Khang Hâm Đồng run rẩy sợ hãi.
Cô bé từng nghĩ rằng những gì mà mình từng phải trải qua đã là thê thảm nhất rồi.
Cho đến khi Lữ Trưng dẫn cô bé đi dạo một vòng trong hẻm tối, thế giới quan của cô bé hoàn toàn thay đổi. Cô bé lại cho rằng đó là cảnh tượng thảm khốc nhất ở thời loạn này, nhưng đến bây giờ cô bé mới phát hiện, hình ảnh vẫn chưa được coi là dính máu này đã đả kích cô bé mạnh mẽ hơn tất cả những gì cô bé từng nhìn thấy...
“Hâm Đồng, con đi tìm người nghe ngóng xem nguồn gốc của xe lương thảo này từ đâu... Vi phụ muốn xem xem đến lúc nào thì trò hề này mới chịu kết thúc...” Lữ Trưng thấy Khang Hâm Đồng bắt đầu từ từ bình tĩnh lại, vẻ mặt của anh ta dần thả lỏng, dặn cô bé: “Nhớ rõ, nhất định phải nghe ngóng cẩn thận, đừng để người ngoài biết được.”
Khang Hâm Đồng gật đầu liên tục, chịu đựng cảm giác buồn nôn, tiến lên dọn dẹp hai bát cháo thịt, sau đó xử lý luôn bãi nôn trên mặt đất.
Tuy rằng những thứ này có thể dọn dẹp sạch sẽ được, nhưng trí nhớ khắc sâu trong đầu cô bé thì không thể dễ dàng quên đi như vậy.
Khang Hâm Đồng càng không muốn suy nghĩ, hình ảnh ngón tay út bị cắt đứt kèm theo nửa cái móng tay kia lại xuất hiện trước mặt cô bé, khiến sắc mặt cô bé tái nhợt, không có tinh thần. Phải mất rất nhiều công sức, Khang Hâm Đồng mới tập trung nghe ngóng được tin tức, sau đó cô bé không hề chậm chạp mà chạy về báo ngay cho Lữ Trưng.
Cô bé kể lại một cách rất rõ ràng: “Nghĩa phụ, con nghe ngóng được rồi. Người ta nói Hoa Uyên phái người đến truyền tin, ba ngày nữa sẽ có một chuyến lương thảo mới đến đây, nhưng lương thảo của quân doanh đã sắp cạn rồi. An Thôi bất đắc dĩ, chỉ có thể phái người đi đến huyện trấn gần đây để cướp đoạt lương thực dự trữ trong nhà dân.”
Lữ Trưng khoác áo ngồi trên giường, không nhịn được cười nhạo thành tiếng.
“Vô lý! Không nói tới việc huyện trấn gần đây còn lại bao nhiêu dân chúng, cho dù số dân không ít, nhưng năm ngoái có trận chiến lớn, ảnh hưởng đến việc trồng trọt, năm nay lại bị Liễu Hi phá hoại vụ xuân... Lương thực dự trữ trong nhà dân còn không đủ cho bọn họ sống thêm một năm chứ đừng nói đến việc dưới trướng An Thôi có hơn một trăm nghìn đại quân.”
Khang Hâm Đồng nói: “Cuối cùng, bọn họ dùng thủ đoạn kỳ lạ mới đem được một đống lương thảo về, nếu không đủ... thì bổ sung thêm thịt người vào...”
Khang Hâm Đồng nhắc đến hai chữ “thịt người” thì nhăn mặt lại, trông như sắp nôn mửa ra.
So với phản ứng của Khang Hâm Đồng, Lữ Trưng bình tĩnh hơn nhiều.
Không phải vì khả năng tiếp nhận của anh ta cao hơn Khang Hâm Đồng, lại càng không phải vì lòng dạ lạnh lùng, mà là vì anh ta có kiến thức hơn.
Trong sử sách cũng không hiếm khi nhắc đến thịt người, có rất nhiều chuyện tương tự được ghi lại như đổi con cái lấy thức ăn, con người ăn thịt lẫn nhau.
Không nói gì xa xôi, cách đây hơn mười năm, bốn bộ Nam Man sát hại dân chúng Nam Thịnh, bọn họ đi đến đâu là cỏ không mọc được đến đấy.
Bọn họ đi đến đâu đánh đến đấy, đốt nhà cướp của đến đâu là ăn thịt người đến đấy.
Liên quân Nam Thịnh tấn công Nam Man, cướp đoạt được vô số chiến lợi phẩm. Vào lúc đó, quan hệ giữa Lữ Trưng và An Thôi vẫn còn chưa be bét như bây giờ, cùng lắm chỉ là có mâu thuẫn thôi. Sau khi hắn biết Lữ Trưng thích sách, bèn sửa soạn lại toàn bộ số sách chiến lợi phẩm vừa cướp được rồi đưa cho Lữ Trưng. AzTruyen.net
Thời gian sau đó, Lữ Trưng rảnh rỗi ở nhà, buồn chán ngồi soạn sách, phân loại nào ra loại nấy, trong lúc vô tình đã phát hiện một quyển sách khám phá đồ ăn của một nhà văn dị tộc Nam Man, có tên là “Phú thịt người”, cách viết không được hay lắm, nhưng lại có thể viết đến mức từng lời trong quyển sách đều khiến người đọc sởn da gà.
Đối phương tỉ mỉ kể ra các cách chế biến sơ sinh nam nữ, bé trai bé gái, thiếu niên thiếu nữ, người trưởng thành, người già... thành nguyên liệu nấu ăn, hoặc chế biến thành món ngon. Lữ Trưng đã từng đọc cuốn “Phú thịt người” này, dù vậy nhưng lúc nãy anh ta vẫn phải nôn một trận.