“Chúc mừng chủ công, chúc mừng chủ công!”
Hai tay Hoa Uyên chắp lại chúc mừng, dáng điệu thành khẩn khiến đôi mắt đế cơ Tây Xương đứng bên cạnh tối sầm lại, trong lòng cẩn thận cảnh giác.
Cô ta vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình theo bản năng, không nhịn được thầm than, trong lòng vừa vui vừa buồn.
Vui là vì đang mang thai, đãi ngộ của cô ta sẽ tăng lên mấy cấp bậc, An Thôi có xem thường cô ta thế nào đi nữa cũng sẽ không bạc đãi đứa bé trong bụng.
Còn buồn là vì cô ta đường đường là đế cơ của một nước, trước giờ được phụ hoàng, mẫu hậu thương yêu, nâng niu trong lòng bàn tay, hưởng mọi phú quý nhân gian, thế mà bây giờ lại rơi vào cảnh sông núi điêu tàn, không còn quê hương, lang bạt kỳ hồ, lại còn bị một chư hầu nho nhỏ coi như tỳ nữ, tất cả những chuyện như sinh con dưỡng cái đều không được tự mình quyết định.
Cô ta đã từng khinh bỉ vô số những cô gái dùng nhan sắc hầu hạ người trong hậu cung, hoàn toàn không ngờ tới ngay cả mấy cô gái đó mà bản thân mình cũng không bằng.
Tuổi đế cơ Tây Xương không lớn lắm nhưng mưu mô thì không hề ít chút nào, dù trong lòng đang rất bi thương nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười yêu kiều, khóe môi cong lên, tao nhã cười yếu ớt. Cô ta ngồi sau lưng An Thôi, người nào không biết, thấy dáng vẻ này của cô ta còn tưởng cô ta là vợ cả của An Thôi.
Lý do Hoa Uyên chúc mừng rất bình thường nhưng An Thôi lại cười rất hài lòng, càng coi trọng Hoa Uyên hơn.
“Nếu muốn nói cảm tạ thì ta mới là người phải cảm tạ ngươi. Y thuật của vị thần y kia quả thật cao siêu, y đức cao thượng, quả thật xứng đáng với cái danh ‘hạnh lâm thánh thủ’.” An Thôi không kìm được mà nắm lấy tay Hoa Uyên, vỗ nhẹ cảm khái. Đại khái là do “giải quyết” được “tâm sự” nên cả người An Thôi như tỏa sáng vậy, dường như trẻ ra mấy tuổi: “Hoa khanh phải thay ta cảm tạ vị thần y kia thật tốt, đợi khi sinh con trai ra, ta sẽ không quên phần thưởng của hắn đâu.”
Nếu không phải lần này có Hoa Uyên tiến cử thần y thì làm sao An Thôi có thể trị hết được bệnh kín, có được đứa con chứ?
Bàn về công lao thì đế cơ Tây Xương mang bầu con hắn chỉ có thể xếp thứ hai, Hoa Uyên đứng thứ nhất là chuyện không thể nghi ngờ.
“Vâng ạ.”
Có trời mới biết Hoa Uyên phải “nghị lực” như thế nào mới có thể mặt không đổi sắc mà ứng đối với An Thôi.
Ngược lại gã muốn nói với tên An Thôi xui xẻo kia rằng công đầu không thể là của gã được, bởi vì dù gì người “cực khổ” cũng là hoàng tử Tây Xương kia mà.
Hoa Uyên lui ra, An Thôi lại dặn dò đế cơ Tây Xương một lần nữa.
“Đứa bé mới được mấy tháng, nàng phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn nữa, đợi con trai ta ra đời, ta nhất định sẽ không bạc đãi nàng đâu.”
Trong lòng đế cơ rất buồn nôn nhưng trên mặt lại hiện lên nụ cười thẹn thùng vì hạnh phúc.
“Thiếp biết rồi ạ, thiếp nhất định sẽ sinh cho ngài một đứa bé khỏe mạnh.”
Trong lòng An thôi rất vừa ý, hắn định thông báo tin tức này cho tất cả mọi người cùng chung vui.
Tin đế cơ Tây Xương mang thai truyền ra ngoài rất nhanh, chúng thần rối rít chúc mừng, An Thôi vừa lòng cười tít cả mắt.
Đây là cái Tết thoải mái nhất kể từ khi xảy ra họa Nam Man.
Chuyện An Thôi có bệnh khó nói, trừ vài người ra thì những bề tôi khác đều không biết.
Người biết rõ tình hình có những lão thần năm xưa kề vai sát cánh với An Thôi, ví dụ như hai anh em là giáo đồ của Hồng Liên Giáo mà hắn kết bái lúc ở Đông Khánh.
Nhắc tới hai anh em kết nghĩa kia cũng khiến người ta thổn thức.
Lúc An Thôi sa sút thì có thể xưng huynh gọi đệ với bọn họ, nhưng sau này khi qua Nam Thịnh lập nghiệp, dòng máu sĩ tộc trong hắn khiến hắn phải phân định rạch ròi với hai “anh em kết nghĩa” kia. Hai anh em kết nghĩa có võ công, không sợ chết, năm xưa An Thôi cần nhân lực không có nhân lực, muốn yếu địa* không có yếu địa thì bọn họ chính là “quân bài” mà An Thôi có thể “sử dụng”. Nhưng bây giờ không còn như trước, hiện tại An Thôi đâu còn là chó nhà có tang năm đó nữa.
* Yếu địa: chỗ trọng yếu, dùng trong quân sự.
Bây giờ hắn là chư hầu An Thôi của Nam Thịnh!
Hai anh em kết nghĩa kia xuất thân thấp kém, không biết chữ, nói năng lỗ mãng, còn An Thôi lại là danh sĩ quý tộc hưởng mọi vinh hoa phú quý, là quý tộc dòng dõi danh môn. Ba người lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau, tam quan không hợp, không thể chung đụng được.
Nhưng mà An Thôi không muốn bị người ta nói là kẻ bội bạc “đồng cam nhưng không cộng khổ”, dù hai anh em kết nghĩa kia đã tụt lại phía sau nhiều năm nhưng hắn vẫn không vứt bỏ bọn họ, ngược lại cho bọn họ một nơi dưỡng lão, cho bọn họ một cuộc sống không phải lo ăn mặc qua ngày. w●ebtruy●enonlin●e●com
An Thôi cảm thấy mình đã hết tình hết nghĩa rồi, nhưng hai vị anh em kết nghĩa kia lại không biết điều chút nào.
Bọn họ cho rằng mình là nhân vật rất quan trọng, đã đi theo An Thôi khi hắn “từng bước leo lên” địa vị như bây giờ, ít ra cũng nên phục hồi lại “vinh dự” trước đây của bọn họ chứ, phải thế thì bọn họ mới không “giở chứng” nữa. Mấy năm này bọn họ bị An Thôi cho ra rìa, một người trong bọn họ cũng bị giáng chức vì không giám sát được lương thảo, bây giờ chỉ là một tướng quân trọc đầu. Nói là tướng quân cho dễ nghe, thật ra còn không bằng một bách phu trưởng bình thường.
An Thôi có chuyện vui, bọn họ cũng muốn được thơm lây, vậy thì vin vào phần tình nghĩa đồng cam cộng khổ năm đó đi.
Đợi đoàn người chúc mừng lui về, hai người anh em kết nghĩa mới có cơ hội nói với An Thôi vài câu.
Một người khá là thẳng thắn, do dự hỏi An Thôi một câu: “Đại ca, không phải thân thể của huynh... làm sao mà đại tẩu lại có...”
Hắn ta còn chưa dứt lời, mặt An Thôi đã đen lại, một người anh em kết nghĩa khác cười khẽ cắt ngang: “Chúc mừng đại ca, đợi đại tẩu qua kỳ thai nghén, tiểu đệ lại đến chúc mừng đại ca. Bây giờ đột nhiên nhớ ra trong doanh trướng còn có việc chưa làm xong, tiểu đệ xin cáo lui trước.”
Dứt lời, hắn ta không nói lời nào đã kéo người kia đi.
Còn không đi nhanh, muốn bị An Thôi thẹn quá thành giận mà giết chết hay sao?
Không thấy mặt An Thôi sắp xám ngắt đi rồi à?
Thứ đàn ông không thể chấp nhận nhất chính là nỗi nhục bị cắm sừng, đừng nói gì đến chuyện bị anh em kết nghĩa nghi ngờ ngay mặt như thế.
“Ca ca tốt của ta, huynh kéo ta làm cái gì?”
“Nếu còn không kéo đệ đi, đệ muốn liên lụy người khác có đúng không?”
“Đệ liên lụy huynh khi nào?”
“Rõ ràng đại ca chữa khỏi bệnh mới có thể khiến đại tẩu mang thai, thế mà trước mặt huynh ấy đệ lại nghi ngờ bệnh kín của huynh ấy chưa khỏi, há chẳng phải nghi ngờ đứa bé trong bụng đại tẩu là con của người đàn ông khác hay sao?” Hắn ta thật sự cạn lời với con người này, nhiều năm như vậy mà vẫn không thông minh lên gì hết.
Bọn họ đồng hành cùng An Thôi đến bây giờ thì càng phải hiểu được cái gì gọi là “lực bất tòng tâm” chứ.
Không phải bọn họ giết địch không đủ dũng mãnh mà bởi vì ở thời này không phải cứ có sức mạnh là có thể leo cao.
Lấy một ví dụ, lúc An Thôi mới gây dựng sự nghiệp, dĩ nhiên phải lấy lợi ích làm chủ, dồn hết sức lực thu được lực lượng, đội ngũ dưới trướng là một đám thanh niên còn đang đi học cũng không sao. Nhưng đến khi hắn “khai trương gian hàng” rồi, hắn muốn mở rộng sản nghiệp, khó tránh khỏi việc thay đổi “loại hình”, chú trọng “chất lượng sản phẩm” và năng lực của “nhân viên trong công ty” hơn. Hai người anh em kết nghĩa này chính là hai “thanh niên còn đang đi học”, muốn không bị đào thải thì bọn họ phải cố gắng bồi dưỡng bản thân, cố gắng để năng lực của mình đuổi kịp những “tinh anh xuất thân từ trường top”, nếu không, chỉ có sự đào thải “chờ đợi” bọn họ mà thôi.
Nói đến điểm này, Điển Dần dưới trướng Khương Bồng Cơ chính là điển hình trong đó, anh ta không ngừng học tập để theo kịp các “tinh anh”.
Điển Dần rất may mắn, chủ công Khương Bồng Cơ luôn chỉ điểm cho anh ta phương hướng thích hợp, cố vấn Dương Tư – người cũng trú đóng ở quận Hứa cùng anh ta hai ba năm, luôn luôn “khai sáng” cho anh ta. Mới đầu, Điển Dần học còn không trôi chảy lắm, sau khi trải qua gian khổ thì vẫn “leo lên” được.
Nhưng mà hai vị này lại không may mắn như vậy, An Thôi không có sự kiên nhẫn đó, hắn không nghĩ rằng sự cố gắng của hai vị này sẽ mang lại kết quả gì, những “đồng nghiệp” khác cũng xem thường xuất thân và năng lực của bọn họ, không muốn hòa nhập với hạng người tầm thường này chứ đừng nói gì đến chỉ điểm khai sáng cho bọn họ.
Bây giờ còn có thể ở lại “tập đoàn” của An Thôi làm khách, làm tiểu đệ của hắn, có được miếng cơm ăn đều là do An Thôi nhớ tình nghĩa khi xưa mà thôi.
Hai vị anh em kết nghĩa nhìn nhau một cái, nhìn thấy sự bất đắc dĩ trong mắt nhau.