Khương Bồng Cơ chuyển kiếp đã được hơn mười năm, hầu như cô thường bôn ba ở phương Bắc, đón năm mới cũng theo tập tục ở phương Bắc, đây vẫn là lần đầu tiên cô đón Tết ở phương Nam. Phương Nam và phương Bắc đón Tết rất khác nhau, không chỉ khác về phong tục mà cả điều kiện hoàn cảnh cũng khác.
Tuyết phương Bắc lúc nào cũng rơi rất dày, nhưng trước hoặc sau năm mới đều không thấy quá lạnh.
Còn phương Nam lại hoàn toàn khác biệt, không có nhiều tuyết đọng nhưng không khí luôn âm u lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
Bây giờ lại đang có chiến tranh, phong tục năm mới mà đám cá muối quen thuộc cũng không còn như trước nữa, phố lớn hẻm nhỏ hầu như không có bóng người.
Trước Tết nửa tháng, Khương Bồng Cơ đã bắt đầu dẫn người đi thăm hỏi khắp nơi, chắc chắn người dân đều được sắp xếp gọn gàng ổn thỏa thì mới yên tâm.
Ở thời đại này có một số người lá mặt lá trái, bởi vậy mới có hiện tượng quản lý không hiệu quả mà chấp hành cũng không tốt.
Cho dù ở thế giới Tinh Tế tương lai tin tức nhanh nhạy mà vẫn không làm được triệt để, huống chi là thời đại viễn cổ tin tức không thuận tiện này.
Người dưới không coi trọng dân chúng, không coi trọng mệnh lệnh mà cô ban ra, quần áo, đồ dùng để qua mùa đông và tiền tài lương thực để cứu tế nạn dân bị tham ô ăn bớt cũng là chuyện thường xảy ra. Bởi vậy chuyến này, Khương Bồng Cơ đã cải trang vi hành, trên tay lại nhuốm không ít máu.
Vừa điều tra vừa “xử lý”, cho tới khi quan lại địa phương đón Tết trong sợ hãi bởi vì rất sợ Khương Bồng Cơ đứng trong bóng tối nhìn chằm chằm bọn họ.
Có quỷ mới biết cô chui từ xó xỉnh nào ra!
Tội khá nhẹ thì trách cứ một trận từ trên xuống dưới, những nhân viên nào có liên quan trong đó đều trốn không thoát.
Tội khá nặng như tham ô “đạt tiêu chuẩn” mà Khương Bồng Cơ đặt ra thì đầu rơi xuống đất cũng xem như là nhân từ rồi.
Dĩ nhiên, trong chuyến vi hành này cũng có người được cất nhắc.
Người nào tham ô tất nhiên là đáng hận, phải chết, nhưng những người cẩn thận làm tròn bổn phận, thậm chí “vượt chỉ tiêu” cũng nên được khen thưởng và khích lệ.
Về những người và những chuyện đã gặp trên đường đi, Khương Bồng Cơ đều ghi nhớ trong đầu, có những người nên được thăng chức, nếu cứ ở vị trí cũ thì dù có tài cũng không phát huy được, có vài người kinh nghiệm còn chưa đủ, cần rèn luyện một, hai năm nữa mới được thăng chức, có vài người so trên không đủ, so dưới có dư, chỉ cần ban thưởng là được.
“Tuyết đọng bên ngoài sắp tan rồi, sao chủ công lại mặc ít như vậy?”
Vệ Từ không đi theo Khương Bồng Cơ bôn ba khắp nơi mà ở lại xử lý mấy chuyện linh tinh của năm mới.
Dù anh có muốn đi cùng Khương Bồng Cơ thì cô cũng sẽ không đồng ý.
Bởi vì Vệ Từ không khỏe mạnh như cô, nếu bôn ba khắp nơi trong tiết trời lạnh giá như thế này suốt một tháng thì chắc chắn sẽ bị bệnh.
“Ta đâu sợ lạnh.”
Khương Bồng Cơ cởi áo tơi ra, đưa danh sách bằng thẻ tre cho Vệ Từ.
Giấy tuy nhẹ nhưng cũng có khuyết điểm, không cẩn thận để dính nước mưa thì mực sẽ bị nhòe, để thuận tiện hơn, Khương Bồng Cơ dùng thẻ tre để ghi chép, dùng dao khắc để khắc chữ lên đó. Dù thẻ tre bị ẩm nhưng chữ phía trên có thể giữ được lâu, đủ để cô mang về đưa cho mấy người Vệ Từ sao chép.
Vệ Từ mở thẻ tre ra, mười mấy cái tên trên đó đều là người bị chủ công giết, phía sau từng cái tên đều có tội danh của người bị giết, hai mươi cái tên ở giữa thì bị khiển trách hoặc cách chức, khoảng mười cái tên tiếp theo thì được khen thưởng hoặc thăng chức.
“Tết năm nay ghi lại tên của mấy người phía sau đi.”
“Vâng!”
“Hồ sơ những người phải chịu phạt hoặc bị giết đang trên đường tới. Đường xá xa xôi, đoán chừng phải hai ngày nữa mới tới đây.” Khương Bồng Cơ cười nói: “Vì để nhanh nhanh về đón năm mới với huynh, ta đã vội vàng rút ngắn lộ trình đấy, huynh có cảm động không?”
Vệ Từ thở dài, nói: “Trong lòng Từ rất muốn cảm động, nhưng năm nay công việc quá nhiều, Từ có tâm mà không có lực.”
Mỗi khi Tết đến, trọng thần đều được ban thưởng rất hậu hĩnh, coi như đó là một trong những loại thưởng cuối năm, thưởng cho sự nỗ lực trong công việc của năm vừa qua, quan viên có thành tích tốt cũng có thưởng. Ngoại trừ trọng thần do đích thân Khương Bồng Cơ xem xét ra thì những người khác đều được giao cho cấp dưới.
Trước kia chỉ có một phần của Đông Khánh, địa bàn không lớn, quan viên không nhiều, đương nhiên năm mới đến sẽ thảnh thơi.
Bây giờ chiếm được cả Đông Khánh, Bắc Cương và hai châu ở Nam Thịnh, lãnh thổ mở rộng nên lễ vật năm mới đều phải được chuẩn bị trước thời hạn một thời gian dài để gửi đến các nơi.
Ở kiếp trước, mãi đến khi lên ngôi, bệ hạ mới có thói quen này.
Năm ấy, từ lúc cô đăng cơ đến lúc băng hà, kéo dài suốt mười tám năm, bất kể trong triều đình đấu đá hung hiểm như thế nào, tầng lớp thấp nhất trong giới quan lại vẫn khá trong sạch.
Bây giờ lại bắt đầu sớm hơn bởi có sự khuyên can của Vệ Từ và có cả sự gợi ý của đám cá muối.
Dù phần thưởng cuối năm bé nhỏ không đáng kể nhưng những người được thưởng sẽ nhận được sự khích lệ rất lớn, đồng thời thừa dịp này mà mỉa mai mấy người không được nhận thưởng.
Loại quà tặng khá đơn giản, ví dụ như một bộ văn phòng tứ bảo*, một tệp giấy hoặc vải vóc...
* Giấy, mực, bút và nghiên.
Quà ít hay quà nhiều không quan trọng, quan trọng là hàm ý khi tặng lễ vật đó.
Đó không chỉ là lung lạc lòng người mà đồng thời cũng cảnh tỉnh các quan viên có nhiệm vụ giám sát, để bọn họ luôn luôn tỉnh táo, không dám lười biếng.
Đặc biệt khi bọn họ biết cuối năm, Khương Bồng Cơ sẽ dành ra một tháng “đi thanh tra” thì càng không dám cẩu thả.
Có thể nhận được quà đồng nghĩa với việc bọn họ đã làm rất tốt trong năm cũ, vị “sát tinh” Khương Bồng Cơ rất hài lòng, bọn họ không cần lo lắng sang năm mới sẽ bị mất mạng.
Còn người không được nhận quà đương nhiên sẽ nơm nớp lo sợ, sợ một ngày nào đó đại họa ập xuống đầu.
Nhiều năm như thế, trừ hai châu của Nam Thịnh vẫn chưa hiểu quy định lắm thì từ trên xuống dưới ở Đông Khánh đều hiểu tính tình của Khương Bồng Cơ.
Đối với những người không làm tròn trách nhiệm lại còn tham ô, vị này sẽ thẳng tay chém, giết người không chớp mắt.
Nhưng nếu tận tụy với công việc, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ thì cô cực kỳ rộng lượng và nhân từ.
Mỗi lần đến Tết, người dân đều sẽ ngạc nhiên phát hiện ra rằng các quan phụ mẫu cực kỳ nỗ lực, thành tích công việc liên tục tăng lên, hiệu suất công việc cực cao.
Lấy một ví dụ, công văn được đưa tới năm nay có một bức thư mang nội dung vô cùng thú vị. AzTruyen.net
Có một người tài năng bình thường nhưng đã làm huyện lệnh hai mươi ba năm ở một vùng quê hoang vu hẻo lánh, anh ta có than phiền một câu rằng, mẹ anh ta tuổi đã cao, tình cờ nghe nói đến trái đào ở lãnh thổ đất Khương, bà rất muốn ăn, không được ăn thì ngắm thôi cũng được, anh ta cũng muốn mua cho mẹ mình nửa cân hoặc một cân, nhưng mà tám mươi mốt huyện đều không có loại đào này, mua ở bên ngoài vùng đó thì giá lại quá cao. Khương Bồng Cơ cảm thấy yêu cầu này cũng không tính là quá đáng, hơn nữa năm nay, viên quan này có thành tích không tệ, danh tiếng ở địa phương cũng không tệ nên đổi quà năm mới của anh ta từ giấy thành một cân đào Khương.
Mà thôi không nói đến việc viên quan kia nhận được đào Khương sẽ sợ hãi kinh ngạc như thế nào, Khương Bồng Cơ bận bịu đến tận sáng hôm giao thừa mới có thời gian rảnh.
Năm nay đánh giặc khắp nơi, mùa đông còn chi tiền để cứu tế người dân hai châu ở Nam Thịnh.
Nếu không phải lần trước mượn cớ Nam thị ám sát để bắt bảy gia tộc sĩ tộc ở Phần Châu, bổ sung ngân khố thì sợ rằng bây giờ túi tiền của Khương Bồng Cơ đã thấy đáy rồi.
Tiệc đón năm mới cũng không long trọng như năm trước mà giống tiệc gia đình bình thường hơn, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, tổng kết thành tích của năm cũ.
So với sự khiêm tốn của Khương Bồng Cơ, An Thôi ở bên kia “màu mè” hơn nhiều.
Hoa Uyên cách rất xa mà vẫn nghe được tiếng An Thôi cười.
Gã điều chỉnh biểu cảm của mình, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi đúng lúc, cười tiến vào trong doanh trướng.
“Không biết có chuyện gì vui khiến chủ công thoải mái như vậy?”
Đế cơ Tây Xương quỳ gối bên cạnh An Thôi, mặt tràn đầy ngượng ngùng, tay hắn nắm lấy bàn tay mềm mại của đế cơ, vuốt ve lòng bàn tay liên tục.
“Trời không tiệt đường con cháu của ta rồi!”
An Thôi nói xong, hốc mắt đỏ lên.
Ngoài miệng nói đế cơ Tây Xương chỉ là đồ chơi, không có tư cách mang thai thiếu chủ, nhưng khi cô ta mang thai thật thì hắn vẫn mừng rớt nước mắt.
Đế cơ Tây Xương có thể mang thai, điều này chứng tỏ bệnh khó nói của hắn đã được chữa khỏi, hắn thành một người đàn ông “hoàn hảo” rồi.