Lại một mùa thi đại học, đại học Thiên Hoa là trường đại học hàng đầu cả nước nên cũng là thánh địa nghìn vạn học sinh hướng đến.
Chỉ còn một tuần nữa là bắt đầu kỳ thi đại học, có một đề tài nóng được tìm kiếm rất nhiều.
#Nam thần quốc dân xuất hiện tại đại học Thiên Hoa, hoài nghi chuyện công khai giới tính thật#
Bấm vào đầu đề lôi cuốn này sẽ nhìn thấy tấm ảnh chụp hai người con trai đứng ôm nhau bên hồ Thiên Sơn của đại học Thiên Hoa.
[Yến Vũ Cuồng Sa]: Mẹ ơi, tên khốn nào không biết xấu hổ tung tin đồn nhảm về Thuận Thuận của bọn tao công khai giới tính thật vậy!
[Có Thể Đã Yêu Em Mất Rồi]: Ảnh chụp mờ thế này sao nhìn ra là Thuận Thuận nhà chúng ta chứ, chẳng giống chút nào cả!
[Trò Chơi Phẫu Thuật Thẩm Mỹ]: Cục cưng mặc kệ, cục cưng muốn chửi thề đó, đứa nào tung tin đồn thì chết hết cả nhà đi!
Không thể trách các khán giả quá manh động, vì nam thần quốc dân đang được tìm kiếm nhiều nhất chính là Vệ Tử Thuận - ngôi sao ra mắt từ lúc nhỏ.
Nhắc đến Vệ Tử Thuận, đó chính là một đứa trẻ các ông các bà, các cha các mẹ cùng với các anh các chị tận mắt nhìn lớn lên.
Vì hắn có ngoại hình đẹp, những quảng cáo đã quay cũng rất được lòng mọi người nên sau đó đã quay liên tục vài quảng cáo nữa, coi đây là bàn đạp bước vào ngành giải trí. Bộ phim truyền hình đầu tiên hắn nhận được là một tác phẩm cổ trang lớn năm đó, Vệ Tử Thuận đóng vai thời trẻ của nam chính Vệ Ưng. Bộ phim này đứng từ góc nhìn của Vệ Ưng kể lại thời kỳ lụi tàn của năm nước cho đến lịch sử lập quốc của triều Khương, cũng được coi là một tuyệt phẩm hiếm có.
Chính vào lúc này, mọi người mới phản ứng lại, tên của diễn viên nhí này giống với nam chính Vệ Ưng.
Sau khi Vệ Tử Thuận lớn lên, hắn đã phá vỡ lời nguyền “ngôi sao nhí chắc chắn sẽ tàn sớm”, dáng dấp càng ngày càng đẹp trai, không những cực kỳ có kiến thức mà khí chất cũng rất vượt trội. Năm mười sáu tuổi Vệ Tử Thuận tiếp tục nhận một bộ phim truyền hình cổ trang, khi hắn mặc bộ trang phục màu xanh bước ra lập tức đã thu hút vô số fan hâm mộ. Khí chất ấm áp, thân hình mảnh khảnh, phong thái thoải mái rất giống thư sinh từ trong sách sử bước ra.
Vệ Tử Thuận ra mắt từ rất sớm, có điều tâm trí hắn lại trưởng thành, rất biết khống chế bản thân, dù làm trong ngành giải trí phồn hoa nhưng không bị danh lợi làm mờ mắt.
Khác với những “tiểu thịt tươi” cùng thời, kỹ thuật diễn xuất của Vệ Tử Thuận được công nhận là giỏi, mười tám tuổi đã giành được giải diễn viên xuất sắc trẻ tuổi nhất.
Mặc dù không phải là trào lưu nhưng độ nổi lại kinh khủng hơn bất kỳ tiểu thịt tươi trào lưu nào, sức chiến đấu của fan hâm mộ cũng rất đáng sợ.
Những từ khóa tìm kiếm hàng đầu ngày hôm nay đã làm đám fan hâm mộ tức điên lên!
Thuận Thuận nhà họ vừa giành được giải diễn viên nam xuất sắc, chuẩn bị bế quan thi đại học thì mấy tài khoản bán tin trên mạng lại tung tin đồn nhảm về hắn.
Đương nhiên Vệ Tử Thuận không phải là tiền, có fan thích hắn thì dĩ nhiên sẽ có người anti hắn.
[Băng Băng Vô Lý]: Không có lửa làm sao có khói, nói không chừng đúng là công khai thiên hướng tình dục thật đấy, tui thấy cậu ta trông đúng là thụ yếu ớt.
[Nút Thắt Không Gỡ Được]: Tuy ảnh chụp mờ nhưng vừa nhìn là biết ngay Vệ Tử Thuận, chúng mày là fan trung thành mà không nhận ra chủ nhân nhà mình à? Nhìn bọn họ ôm ấp chặt như vậy, nếu nói không có ẩn tình gì tai không tin đâu. Hơn nữa, Vệ Tử Thuận ở trong nghề bao nhiêu năm mà chẳng hề có một scandal nào, ai biết xu hướng tình dục của cậu ta có vấn đề không? Công khai thiên hướng tình dục thì đã sao, không phải kết hôn đồng giới ở nước ta hợp pháp à, chuyện này có gì không ổn đâu.
Những lời bình luận xấu xa này bị vô số fan hâm mộ nhấn chìm.
Thuận Thuận nhà bọn họ năm nay mới mười tám, nếu thật sự có scandal mới đáng sợ đấy, điều này có thể chứng tỏ xu hướng tình dục có vấn đề sao?
Trên mạng ồn ào náo nhiệt, chính chủ thì đang chìm đắm trong vui sướng.
Bức ảnh tình cảm đó là thật, hai người đàn ông trên tấm ảnh một là Vệ Tử Thuận, người kia là Nhiếp Quang Thiện sinh viên xuất sắc khoa Lịch sử Đại học Thiên Hoa.
Nhiếp Quang Thiện người giống như tên, khí chất thượng lưu, nho nhã, sang trọng quý phái.
Hôm nay Vệ Tử Thuận đến đại học Thiên Hoa là để tham quan trường trước.
Tuy hắn là diễn viên nhưng hắn không định vào trường nghệ thuật mà chọn đại học Thiên Hoa đứng đầu cả nước.
Nếu để cho đám anti fan biết dự định này của hắn, chắc chắn sẽ bị sỉ nhục, một nghệ sĩ mà muốn thi đậu trường đại học đứng đầu cả nước sao?
Điểm số xét tuyển của đại học Thiên Hoa cao đến mức làm người ta tuyệt vọng, chỉ có thể thi nhờ bản lĩnh chứ không có bất kỳ đường tắt nào.
Vệ Tử Thuận muốn thi vào đại học Thiên Hoa có nghĩa là điểm thi đại học của hắn phải từ 670 điểm trở lên, nếu không sẽ không có hy vọng.
Thành tích của các nghệ sĩ được hơn bốn trăm điểm đã coi là xuất sắc rồi, Vệ Tử Thuận thi được trên 670 điểm không phải định phi thăng đấy chứ?
“Tử Thuận, mấy năm nay cậu sống như thế nào?”
Nhiếp Quang Thiện mặc áo sơ mi trắng như tuyết, ống tay áo xắn đến khuỷu tay, mũi đỡ gọng kính mảnh trông vô cùng nho nhã.
“Tôi? Tôi rất khỏe?” Ánh mắt Vệ Tử Thuận dịu dàng, môi nở nụ cười: “Quang Thiện thì sao?”
Nhiếp Lương nói: “Rất tốt.”
Hai người nhìn nhau, đều không biết nên mở miệng như thế nào.
Nhiếp Quang Thiện từ nhỏ đã cực kỳ thông minh, nhưng anh ta không thể nào tâm sự những phiền não với người ngoài, sau khi anh ta ngày càng lớn lên, anh ta còn mơ thấy mình trở thành sĩ tộc Nhiếp Lương thời năm nước loạn thế. Một năm trước anh ta rảnh rỗi xem một bộ phim, khi anh ta nhìn thấy mặt nam chính, ký ức khổng lồ suýt nữa làm anh ta vỡ tan, trí nhớ kiếp trước lần lượt hiện ra.
“Tôi đã xem phim của cậu, bộ phim được giải nam diễn viên xuất sắc... Sao cậu lại nghĩ đến việc làm diễn viên?”
Dù diễn viên giờ là nghề nghiệp đứng đắn nhưng ở thời năm nước loạn thế thì đó chính là con hát không ra gì.
Anh ta không cảm thấy Vệ Ưng sống lại kiếp nữa sẽ muốn thể nghiệm cảm giác này.
“Khi tôi còn rất nhỏ, trong lòng đã có một suy nghĩ mãnh liệt, nhất định phải phá vỡ sự trói buộc của gia tộc, trở thành chính mình... Khi đó tuổi còn nhỏ không biết nên làm gì... Ngẫu nhiên có một cơ hội tới, tôi được người săn tìm ngôi sao đưa đi quay một quảng cáo... Để đạt được nguyện vọng ấy, tôi suýt bị mẹ kiếp này đánh gãy chân. May là tôi vẫn thắng, bọn họ cũng đành để mặc tôi làm gì thì làm.”
Vệ Tử Thuận cười nói những câu này nhưng trong lòng Nhiếp Quang Thiện lại thấy chua xót.
Vì sao?
Vì chấp niệm của Vệ Tử Thuận chẳng phải là chấp niệm trước khi lâm chung kiếp trước của mình sao?
[Nếu có kiếp sau, Lương nguyện làm một người dân thường, ẩn cư ngoài hồng trần, kết giao vài người bạn, rảnh rỗi thì đi uống rượu, không chịu sự trói buộc của thế tục...]
Nhiếp Quang Thiện hỏi hắn: “Cậu nhớ ra chuyện kiếp trước từ khi nào?”
Vệ Tử Thuận cười trả lời: “Từ lúc anh xuất hiện trước mặt thì đã nhớ lại tất cả rồi, Quang Thiện có còn nhớ những lời tôi từng nói không?”
[Nếu có kiếp sau, Ưng còn được làm bạn với Quang Thiện, chúng ta nhất định sẽ cùng uống rượu ngắm trăng, tán gẫu chuyện thiên hạ, vậy đã đủ rồi.]
Khi Nhiếp Quang Thiện ôm chồng sách nặng nề bước vào tầm mắt hắn, Vệ Tử Thuận đã sững sờ đứng yên tại chỗ, hiểu ra rằng cố nhân cách biệt rất lâu cuối cùng đã trở về.
Mặc dù hai người chưa trò chuyện nhiều nhưng tâm ý tương thông, rất nhiều chuyện không cần nói ra miệng đã có thể hiểu rõ suy nghĩ của nhau.
Vệ Tử Thuận tháo khẩu trang dày xuống, lấy di động trong túi ra, một tay khoác lấy vai Nhiếp Quang Thiện.
“Nào, chụp một tấm ảnh.”
Nhiếp Quang Thiện nhìn ống kính nở nụ cười yếu ớt, hai người với nét mặt tươi cười cùng xuất hiện trong khung hình.
“Thời đại này đúng là phồn vinh thần kỳ đến mức kiếp trước có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được.” Nhiếp Quang Thiện nhìn Vệ Tử Thuận cúi đầu mở Weibo, cảm khái: “Có điều... Tử Thuận không cảm thấy lịch sử của thời đại này hơi kỳ lạ sao? Liễu Hi đổi thành Khương Bồng Cơ từ khi nào?”
Sau khi Nhiếp Quang Thiện hồi phục ký ức, việc đầu tiên là truy tìm lịch sử năm nước loạn thế.
Anh ta muốn tìm lại vài người quen hoặc sự việc từ đôi câu chữ kia.
Anh ta ngạc nhiên phát hiện không hề có Liễu Hi mà xuất hiện một Khương Bồng Cơ hung hãn.
Nhiếp Quang Thiện cẩn thận kiểm tra lại thì phát hiện cái tên từng dùng của Khương Bồng Cơ là “Liễu Hi”, đích trưởng nữ Liễu thị Hà Gian.
Liễu Hi thời đại này so với người trong đầu anh ta biết chênh lệch rất lớn, các sự kiện và nhân vật lịch sử cũng rất khác nhau.
Điều này khiến lúc thi Nhiếp Quang Thiện liên tục mắc phải sai lầm, anh ta phải mất khá nhiều thời gian mới có thể tiếp nhận được hiện thực.
“Cho dù khác biệt nhưng quỹ đạo vẫn tương tự. Ngoài ra...” Vẻ mặt Vệ Tử Thuận hơi khó xử: “Gọi thẳng tên tổ tiên không hay cho lắm.”
Nhiếp Quang Thiện: “...”
Vệ Tử Thuận che mặt nói: “Thân phận của tôi bây giờ chính là hậu duệ của bà ấy.”
Nhiếp Quang Thiện không nhịn được cười nói: “Nếu Liễu Hi biết chẳng phải sẽ tức giận bò ra khỏi đế lăng sao?”
Vệ Tử Thuận lộ vẻ mặt khó tả: “Tôi không chỉ là hậu duệ của bà ấy, tôi còn là hậu duệ của tam đệ tôi...”
Nhiếp Quang Thiện bỗng dưng nhớ tới xác người đàn ông vô danh trong thần mộ.
“Xác người đàn ông đồng táng với Liễu Hi chính là em trai Vệ Từ của cậu?”
Vệ Tử Thuận gật đầu, nói: “Đúng vậy, thật sự không ngờ Tử Hiếu lại... Ài...”
Đời này hắn chuyển thế đầu thai lại trở thành con cháu đời sau của em trai và em dâu, đúng là nghiệt duyên quá sâu.
Kiếp trước, trước khi lâm chung Vệ Tử Thuận còn chơi Khương Bồng Cơ một vố, xét cho cùng vẫn là vì muốn tốt cho em trai mình.
Người đàn ông của nữ đế chắc chắn không có danh phận, cũng không thể nào xuất hiện trong triều đình, còn dễ bị coi là mục tiêu công kích. Vệ Tử Thuận hiểu rõ lịch sử tổ tiên dĩ nhiên cũng biết những sự kiện nổi bật, nếu không nhờ nữ đế ra sức bảo vệ, số Vệ Từ quá may mắn thì chắc hẳn đã bị chơi chết rồi.
Hắn chỉ hy vọng em trai có thể rời xa Khương Bồng Cơ, an tâm lấy vợ sinh con, sống nốt quãng đời còn lại, dù sao cũng tốt hơn sống lo lắng bên cạnh người phụ nữ kia nửa đời. Không thể nào ngờ, sau khi hắn đầu thai lại thành con cháu đời sau của hai người này, đúng là trớ trêu!
“Tên kiếp này của tôi thực ra là Ngụy Dận.” Vệ Tử Thuận viết hai chữ Ngụy Dận trong lòng bàn tay Nhiếp Quang Thiện, giải thích: “Chắc anh cũng phần nào đoán ra, kiếp này tôi xuất thân hoàng thất, tập tục hoàng thất rất bảo thủ, chắc chắn không cho phép con cháu trực hệ được dính vào giới nghệ sĩ. Tôi chỉ có thể đổi nghệ danh là Vệ Tử Thuận. Đương kim nữ đế chính là mẹ tôi, kể ra cũng khéo, người chị kiếp này cũng ở đại học Thiên Hoa.”
Hôm nay Vệ Tử Thuận đến đại học Thiên Hoa không phải chỉ tham quan trường học tương lai mà còn đến thăm người chị lâu ngày không gặp.
“Chị? Đó chẳng phải là thái tử?” w●ebtruy●enonlin●e●com
Nhiếp Quang Thiện biết, đế vị hoàng thất chỉ truyền nữ không truyền nam, nam không có quyền thừa kế.
Trên thực tế, nữ đế đã hết nhiệm kỳ đời trước, nếu nữ đế sinh ra dòng dõi giới tính nam đều sẽ bị che giấu thân phận, người ngoài sẽ không biết sự tồn tại của họ.
Thế hệ này đã khai sáng hơn một chút, dân chúng mới biết hoàng thất vẫn có thân vương giới tính nam, có điều không biết tên tuổi và tướng mạo.
Nhiếp Quang Thiện suy nghĩ một lúc, thăm dò: “Có phải chị của cậu tên Khương Sâm không?”
Nữ sinh họ Khương nổi tiếng ở đại học Thiên Hoa không có mấy người, chỉ có Khương Sâm phù hợp điều kiện.
Vệ Tử Thuận đang định gật đầu thì đuôi mắt thoáng nhìn thấy cô chị Khương Sâm đang nổi giận đùng đùng đi về phía họ.
“Chị.”
Vệ Tử Thuận gọi vô cùng thuận miệng.
“Có chuyện gì vậy?”
Khương Sâm lấy điện thoại ra, trên màn hình điện thoại chính là cảnh Vệ Tử Thuận và Nhiếp Quang Thiện ôm nhau.
Cô hỏi dồn dập: “Còn cả Weibo này nữa, cái gì mà ‘cuối cùng cũng đợi được anh, Nhiếp Quang Thiện?’”
Status trên Weibo là ban nãy Vệ Tử Thuận đăng, phối với bức ảnh hai người mỉm cười trong khung ảnh, độ hot lập tức dâng cao.
Nhiếp Quang Thiện chủ động đưa tay ra nói: “Xin chào đàn em, tôi chính là Nhiếp Quang Thiện, hiện tại đang học năm thứ ba.”
Khương Sâm liếc mắt nhìn anh ta, đưa tay ra bắt một chút, cẩn thận nói: “Năm hai, Khương Sâm.”
Lúc này Vệ Tử Thuận mới nói: “Chị, em với Quang Thiện vừa gặp như đã quen thân. Thật đấy, em cảm thấy em với anh ấy như anh em thân thiết vậy.”
“Chỉ cần nghe tên hai người chị cũng biết rồi. Giờ trên mạng còn đang lao nhao đấy, em nghĩ cách làm sao giải quyết êm thấm trước đi.” Khương Sâm nói: “Nếu lớn chuyện, e là mẹ sẽ đánh gãy cả hai chân của em rồi đưa em về nhà cho coi, em tự suy nghĩ đi.”
Dưới ánh mắt khó tin của Nhiếp Quang Thiện, Vệ Tử Thuận đã nhõng nhẽo.
Quy củ hoàng thất rất nghiêm ngặt, Vệ Tử Thuận có thể lăn lộn trong giới giải trí là vì nữ đế yêu thương con, là kết quả của nhiều lần nhượng bộ.
Nếu để người ngoài biết được thân phận thân vương của Vệ Tử Thuận cộng thêm độ hot của “tiết lộ khuynh hướng giới tính” này, hoàng thất không nổi bão mà được à.
Khương Sâm đau đầu nhíu mày: “Em có chắc chắn sẽ thi đậu đại học Thiên Hoa không?”
Từ lúc thành lập đại học Thiên Hoa, dòng chính hoàng thất đều thi bằng bản lĩnh của mình, đây được coi là tập tục bất thành văn.
Vệ Tử Thuận nghiêm mặt nói: “Chắc chắn là được.”
Khương Sâm nói: “Vậy em đăng Weibo, em nói là em đang đến tham quan trường tương lai, vô tình gặp một cái tên rất có duyên là Nhiếp Quang Thiện, vừa gặp như đã thân. Nhiếp Quang Thiện là sinh viên xuất sắc thi được điểm tối đa năm đó, thành tích luôn rất cao, hình tượng rất tốt, có lẽ sẽ át được lời đồn bộc lộ khuynh hướng giới tính thật. Đương nhiên, nếu như tuần sau thi đại học mà em rớt thì chắc sẽ khó tránh bị dân mạng chế nhạo. Em chuẩn bị trước tâm lý đi.”
Vệ Tử Thuận nói: “Em cảm thấy giờ em mà đăng Weibo cũng sẽ bị mọi người chế nhạo.”
Nghệ sĩ mà muốn thi vào đại học Thiên Hoa?
Trò cười!
Nhưng mà...
Năm đó Quang Thiện thi vào đại học Thiên Hoa được điểm tối đa à?
Vậy, hắn cũng không thể mất mặt quá được.
“Chị, thi đại học xong, em định tạm rút khỏi giới hai năm.”
Khương Sâm hỏi: “Rút khỏi giới? Lúc nhỏ em liều mạng bị đánh gãy cả hai chân cũng phải đi làm diễn viên, sao giờ lại đòi rút?”
Vệ Tử Thuận liếc nhìn Nhiếp Quang Thiện, trịnh trọng nói: “Em nhận ra, giờ có việc quan trọng hơn cần hoàn thành.”
Sống một đời, nếu không thể cùng bạn bè cùng ngắm phong cảnh núi sông há không phải đáng tiếc sao?
Xa cách một kiếp mới gặp lại, hắn muốn hiểu nhiều hơn về người bạn hiện nay, tạm thời không quan tâm đến sự nghiệp.
Khương Sâm khẽ than, trượng nghĩa nói: “Chỉ cần em thích là được, trời sập có chị chống.”
Đợi Khương Sâm đi, Nhiếp Quang Thiện cảm khái: “Hậu nhân của Liễu Hi quả nhiên không tầm thường.”
“Từ nhỏ chị ấy đã chăm sóc tôi rất nhiều, còn là thiếu đế tương lai nên thật ra phải chịu rất nhiều áp lực.”
Vừa nói, hắn vừa nhanh chóng viết dòng status trên Weibo rồi bấm đăng.
Trong một giờ ngắn ngủi, ba status Weibo liên quan đến Vệ Tử Thuận đã đứng vững trong top 3 những từ khóa được tìm kiếm.
Dòng status mới nhất đập tan tất cả những status khác.
Cái gì?
Vệ Tử Thuận - nam thần quốc dân, một thí sinh nghệ sĩ mà lại nói muốn thi vào đại học Thiên Hoa?
Bất kể người ngoài bình luận thế nào thì Vệ Tử Thuận đã tắt mạng bế quan học tập cũng không hề để ý đến, phải thi cử thuận lợi rồi còn cùng Nhiếp Quang Thiện đi du lịch nữa.
Ngày đi du lịch về, hắn lại đăng một status.
Thành tích thi đại học 735 điểm, Trạng nguyên khối văn cả nước.
[Không bằng Quang Thiện, trò chuyện để an ủi, tương lai mong chỉ giáo thêm @Nhiếp Quang Thiện]
Sau khi Nhiếp Quang Thiện suy nghĩ đã chuyển tiếp status ấy.
[Hoan nghênh, @Vệ Tử Thuận bạn tôi]
Cả mạng xã hội nổ tung!
[Nhân Gian Quang Hoa]: Mẹ hỏi tui vì sao phải quỳ xuống xem Weibo QAQ Nam thần, vì sao anh lại như vậy.
[Bộ Nhân Gian]: Bỗng dưng có một kiểu cảm khái thế tục luân hồi, Vệ Tử Thuận và Nhiếp Quang Thiện, Vệ Ưng và Nhiếp Lương, Trạng nguyên khối văn khối lý cả nước. Các cậu hẹn hò nhau làm xấu mặt đám học sinh yếu kém à! Nam thần, không phải cậu ngâm mình cả năm trong studio hả, sao lại có thể thi được điểm cao vậy chứ!
Hơn mười năm sau, nam thần nhà bọn họ tuyên bố hoàn toàn rút khỏi giới giải trí, hàng tỷ fan hâm mộ đã khóc ròng, một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, hoàng thất tổ chức buổi họp báo, chính thức giới thiệu Thân vương Nguyên Đức gần ba mươi năm chưa từng lộ mặt.
Khi nhân dân cả nước nhìn người đàn ông trưởng thành, hào hoa phong nhã trên màn ảnh liền đứng hình tập thể.
Thân vương Nguyên Đức nở nụ cười thân thiện.
“Chào mọi người, tôi là Ngụy Dận.”
Những người xem buổi lễ trực tiếp lập tức sôi trào, internet tê liệt.