Truyện Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1620 - Chương 1620CHIẾM NAM THỊNH, GIẾT AN THÔI (32)




Nhan Lâm nhìn rất rõ, suy đoán của anh ta không hề sai.

Có điều anh ta không biết năm ngoái Khương Bồng Cơ đã nghĩ ra cách tăng độ phì nhiêu của đất đai, còn có Đậu Hi xuất thân Nông gia ở hậu phương coi sóc việc cải tiến độ phì nhiêu của đất nông nghiệp. Sản lượng năm ngoái không tăng cao nhưng cũng chấm dứt tình thế bị trượt dốc, nếu tiếp tục duy trì thì sản lượng năm nay có thể sẽ hồi phục một chút.

Chỉ cần có thể liên tục canh tác, không chỉ dân chúng hậu phương không thiếu ăn uống, áp lực của các tướng sĩ tiền tuyến cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

Mặc dù như thế, tài chính chi tiêu vẫn thiếu hụt, Khương Bồng Cơ luôn phải dùng kho riêng để bù đắp mới có thể miễn cưỡng duy trì cân bằng.

Nếu muốn về sau không bị khủng hoảng thì cô buộc phải đánh thổ hào, vơ vét tài sản thôi.

Không chỉ như vậy...

Khương Bồng Cơ còn bắt chước tiền bối tiền triều, làm thêm một chuyện khiến người ta giận sôi người.

Cô phái Mạc Kim giáo úy* đi vơ vét đồ bồi táng trong mộ tổ của người ta.

* Khi xưa, Tào Tháo là thủ lĩnh trộm mộ hàng đầu, vì thế mà thành lập chức “Mạc Kim giáo úy” trong quân, chủ yếu chịu trách nhiệm tìm kiếm lăng mộ, truy lùng kho báu.

Đương nhiên, những chuyện này đều làm lén.

Mạc Kim giáo úy cũng giả vờ làm kẻ trộm mộ bình thường, cố gắng không động vào những đồ bồi táng trong quan tài của người ta.

Trong dân gian, thanh danh của Khương Bồng Cơ rất tốt, bình thường cô luôn giả vờ vô tội trước mặt dân chúng, lúc thì nói những tên trộm mộ đó đều là người của bốn bộ Man Nam trước đây, lúc thì lại nói là do giặc cướp gây ra, những sĩ tộc Nam Thịnh bị vơ vét vật phẩm bồi táng chỉ có thể hộc máu.

“Cô ấy thật sự dám làm…”

Dương Đào líu lưỡi, chuyện vô sỉ như đào mộ tổ nhà người ta lên mà cũng dám làm, mấu chốt là còn có thể tẩy trắng thanh danh nữa, kế hoạch này đúng là quá đáng sợ.

Dân chúng quá dễ bị lừa, cứ có cảm giác việc điều khiển ý dân chỉ là một trò chơi dễ dàng vậy.

Một chư hầu vừa hạ lệnh vơ vét của người chết, vừa cắt xén người sống, thế mà vẫn có thể rửa sạch thành một đóa sen trắng.

Thế đạo này thật sự càng ngày càng kỳ quặc mà.

“Kể ra...” Nhan Lâm nói: “Ta thật sự cảm thấy Vệ Tử Hiếu kia còn đáng sợ hơn.”

“Tại sao?” Dương Đào cảm thấy khó hiểu. “Vệ Tử Hiếu là quân tử đoan chính duy nhất có thể sánh vai với Thiếu Dương mà ta gặp, làm gì có chỗ nào đáng sợ chứ?”

Quân tử trong sáng như sương, như ngọc, Dương Đào chỉ hận không thể nào đem tất cả những từ ngữ mà mình biết để gắn lên người Nhan Lâm và Vệ Từ.

Nhan Lâm thở dài một tiếng.

Không đành lòng nói cho bạn thân chân tướng.

Dương Đào căn bản không biết, những câu bàn tán đổi trắng thay đen, âm thầm châm ngòi thù giàu cừu hận giữa dân chúng và sĩ tộc đều do một tay Vệ Từ thao túng. Vì Khương Bồng Cơ đánh trận chưa từng quấy nhiễu dân chúng, căn bản đánh đến đâu xây dựng đến đó, nên danh tiếng trong dân gian luôn tốt đẹp. Ngược lại, sĩ tộc Nam Thịnh phần lớn không làm được gì, dân chúng sớm đã có vô số lời oán hận với bọn họ, một phần nguyên nhân của họa Nam Man cũng phải quy cho sĩ tộc lộng quyền...

Một bên là Khương Bồng Cơ mang đến cho bọn họ cảm giác bình yên, được che chở, một bên là sĩ tộc Nam Thịnh trước kia đã ức hiếp bóc lột bọn họ.

Những kẻ sau trong mắt dân chúng là hình tượng phiến diện, cường thế giờ lại nhảy ra khóc lóc kể lể đồ bồi táng mộ cổ của mình đã bị kẻ hai mặt vô sỉ Khương Bồng Cơ phái người trộm sạch sẽ... Thử hỏi, dân chúng sẽ tin tưởng ai hơn chứ? Không cần hỏi cũng biết sẽ chọn Khương Bồng Cơ.

Đây chính là những lời Vệ Từ đã âm thầm cho người tung ra... Lan Đình Công chinh chiến thiên hạ hơn mười năm, trải qua vô số chiến dịch, bao nhiêu năm nay chưa từng một lần kinh nhiễu đến dân chúng, càng không động đến ruộng đất gia tài của dân chúng, sao cô phải làm chuyện thất đức như cử người đi đào mộ tổ?

Không thể nào!

Những cái cớ này hợp tình hợp lý, những người logic kém một chút đều sẽ bị lừa chứ đừng nói là dân chúng vốn đa phần đều mù chữ.

“Tóm lại huynh cứ cách...” Nhan Lâm nuốt lời muốn nói xuống, sửa lại: “Cặp nam nữ này xa một chút.”

Một cặp tình nhân, kẻ giết người, kẻ vừa đưa dao vừa phụ trách thu dọn hiện trường phá án, vu oan giá họa cho người bị hại.

Ha ha...

Không thể trêu được, không thể trêu được.

Khương Bồng Cơ không chỉ có vũ lực mạnh, trên mặt dư luận cũng chiếm ưu thế cao hơn.

Thua thiệt này, các sĩ tộc Nam Thịnh đen đủi không muốn ăn cũng phải ăn, không muốn chịu cũng phải chịu.

Bên Dương Đào bỏ ra nửa tháng đã chiếm được hơn nửa châu, tình hình mấy nhóm khác cũng vô cùng khả quan, tin chiến thắng liên tiếp báo về.

Cũng vì vậy mà Khương Bồng Cơ đã ăn nhiều thêm mấy bát cơm.

Chiến sự tiến hành thuận lợi như vậy, ngoại trừ thực lực của bản thân ra, chủ yếu vẫn là sức chống cự của địch đã giảm.

Khi mọi người nghe thấy An Thôi vơ vét sạch thanh niên trai tráng hai châu biên cảnh Nam Thịnh thì có nhiều người cảm thấy khó hiểu.

“An Đa Hỉ định ‘vò mẻ không sợ vỡ’ sao?”

“Chậc, nếu đúng là định vò mẻ không sợ vỡ thì người ta còn đánh cái gì, dẫn binh đầu hàng không phải dứt khoát hơn à? Chắc chắn là đang có âm mưu gì đó, định dưỡng sức đánh địch đang mệt mỏi đấy.” Có người mơ hồ nhận ra, cũng có người thấy rõ ràng, ai cũng có suy nghĩ riêng. “Mười năm gần đây, Nam Thịnh đều nằm trong chiến loạn, thanh niên trai tráng cạn kiệt, dân chúng cũng cực kỳ nghèo khổ. So với việc phân tán binh lực phòng thủ các châu, chẳng bằng tập trung binh lực giữ vững nơi dễ thủ khó công, giàu có nhất. Quân ta viễn chinh, tiếp tế cung ứng khó khăn, An Thôi không cần phải lo vấn đề này...”

Khương Bồng Cơ ngàn dặm xa xôi đánh đến cửa nhà người ta, ra ngoài còn phải tự chuẩn bị lương khô.

An Thôi ngồi canh trước cửa nhà, đói bụng thì quay vào bếp ăn một miếng bánh.

Ai có ưu thế hậu cần hơn, không cần nói cũng biết.

Tất cả mọi người hoài nghi hành động này của An Thôi là muốn cùng Khương Bồng Cơ hao chiến, ai không chịu đựng được trước thì kẻ đó cuốn xéo.

Người bình thường cũng có thể nghĩ ra được, dĩ nhiên Khương Bồng Cơ cũng biết.

Có điều...

Cô cảm thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.

Khương Bồng Cơ và An Thôi không hiểu quá nhiều về nhau nhưng cô cũng biết tính tình người này không dễ dàng chịu thua, sao có thể chưa đánh đã lui?

“... Trừ phi là có mưu đồ khác...”

Khương Bồng Cơ ma sát hai tay vào nhau, đầu ngón tay thon dài ửng đỏ.

Lúc này thời tiết rét đậm, mùa đông Nam Thịnh lạnh hơn mùa đông ở Đông Khánh.

Cái lạnh của Đông Khánh tổn thương vật lý, có lạnh mấy cũng chỉ lạnh ở da, cái lạnh của Nam Thịnh là tổn thương bên trong, vừa ẩm ướt lại vừa lạnh đến tận xương cốt.

Đây chính là mùa đông đầu tiên của Khương Bồng Cơ ở Nam Thịnh. Đọc truyện tại AzTruyen.net

Ngay cả cô cũng phải hơi khó chịu thì đừng nói đến những tướng sĩ khác và những binh lính bình thường vốn có thể chất yếu ớt hơn.

Trận tuyết đầu đông đến đột ngột, Khương Bồng Cơ không thể không dừng bước chân chinh chiến.

Nhân mùa đông lần này, Khương Bồng Cơ cũng hiểu rõ dụng ý thực sự của phía An Thôi.

“Ta đã từng gặp kẻ vô sỉ rồi, nhưng chưa từng gặp ai vô sỉ như An Thôi...”

An Thôi vơ vét sạch sẽ thanh niên trai tráng và lương thực, chỉ còn người già yếu tàn tật thiếu quần áo và lương thực sống qua mùa đông, mùa đông này không biết sẽ chết bao nhiêu người. Khương Bồng Cơ không thể không nghi ngờ An Thôi đang muốn dùng cách này để nhanh chóng tiêu hao lương thảo của Khương Bồng Cơ.

An Thôi mang danh xấu có thể không màng sống chết dân chúng, nhưng Khương Bồng Cơ vốn danh tiếng tốt trong dân gian thì không thể.

Vì rất nhiều nguyên nhân, bước chân xuôi Nam chinh chiến của Khương Bồng Cơ không thể không tạm thời dừng lại, chờ mùa xuân tái chiến.

Đương nhiên, xuất phát từ mối nghi ngờ của cô đối với nhân phẩm của An Thôi thì khó có thể đảm bảo tên này không âm thầm đánh lén, nên đề phòng vẫn phải đề phòng.

“May quá, ta đã có sự chuẩn bị từ lâu rồi.”

Mùa đông không có lẩu sẽ không hoàn hảo, không có nồi lẩu cay thì sẽ mất đi linh hồn.

Thời đại này, ớt mọc ở vùng man hoang, có một ít được đưa đến Trung Nguyên và cũng được sử dụng như một loại hương liệu. Nhan Lâm xuất thân sĩ tộc, trước đây cũng từng điều chế hương liệu nên dĩ nhiên biết nó, vì vậy anh ta không hiểu Khương Bồng Cơ phái người đưa hơn hai mươi vại ớt khô đến làm gì.

Nhan Lâm phỏng đoán: “Thứ này tuy đốt lên có hiệu quả làm giảm lạnh nhưng mùi vị cực nặng lại hăng mũi, e là binh sĩ sẽ không thích ứng được.”

Dương Đào mở mật báo của Khương Bồng Cơ ra, vẻ mặt kỳ lạ.

“Liễu Lan Đình nói... bỏ thứ này vào trong nước, đun sôi rồi uống...”

Không những vậy, cô còn tặng mỗi tướng lĩnh một nồi lẩu.

Cô đang cổ vũ họ ăn lẩu ớt giữa mùa đông à?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.